Bởi Vì Em Yêu Anh

Chương 9




Edit: Panh Hoang

     Đêm khuya tĩnh mịch, ánh sao rải rác như ẩn như hiện, trong hoàng cung nghiêm cẩn, đám thị vệ vẫn luân phiên tuần tra như trước.

     'Khè khè' âm thanh truyền đến từ trong bóng tối, gợi ra sự chú ý của đám thị vệ, bọn hắn bắt đầu nhìn về phía phát ra âm thanh, lúc trường mâu trong tay đảo qua bụi cây rậm rạp sau đó, mọi người lâm vào kinh hãi.

     "Rắn, thật nhiều rắn!"

     "Trời ạ, đây là có chuyện gì xảy ra —— "

     "Cứu mạng, rắn bò lên chân của ta."

     Rắn ẩn trong rừng cây rậm rạp, tùy tiện chọn một con đều lớn giống như cánh tay tiểu hài tử vậy, thè thè lưỡi, hai mắt xanh lè, lúc chúng nó nhìn thẳng vào ngươi, lại có loại cảm giác lông tóc dựng đứng.

     Chẳng biết từ lúc nào, một đoàn rắn lớn bò đầy mọi ngóc ngách của hoàng cung, liền dẫn tới khủng hoảng ——

     Mọi người dường như luống cuống tay chân, đám thị vệ cầm trường mâu trong tay lên, lại không biết xuống tay như thế nào, các cung nữ chuẩn bị nghỉ ngơi, rối rít ôm nhau, vẻ mặt sợ hãi, lại vẫn không dám hành động.

     Có người cúi đầu nguyền rủa nói : "Con mẹ nó, rốt cuộc đám rắn này xuất hiện từ chỗ nào."_PHDDLQD^^_

     Tất cả mọi người bỏ chạy, bọn họ đều nghi hoặc, đám rắn này, rốt cuộc đến đây như thế nào.

     Nhưng mà, bọn hắn trước sau vẫn không nghĩ ra, đám rắn này...

     Ặc, chính là kiệt tác sau khi uống say khướt của nữ nhân cuồng vọng!

     Trong cung điện phồn hoa, đám rắn khiến Tử Mặc Hàn hơi biến sắc, gương mặt yêu nghiệt xám như tro tàn, hắn cứng ngắc ở trên long ỷ, ngay cả nói chuyện cũng đặc biệt cẩn thận.

     "Cô rốt cuộc muốn làm gì?"

     Kiều Vô Song chớp chớp mắt, nghiêm trang nói : "Tôi giới thiệu cho anh một chút, đây chính là tiểu đồng bọn của tôi."

     Tiểu đồng bọn...

     Môi Tử Mặc Hàn lại run lên, cuối cùng có loại cảm giác khóc không ra nước mắt.

     Tử Mặc Hàn vô cùng cứng ngắc, mờ mịt tự nhủ: "Đám tiểu đồng bọn này quả thật rất đáng yêu, trẫm đã được mở mang kiến thức, cô vẫn là... Thỉnh chúng nó trở về đi."

     "Không được, chúng nó vừa mới xuất hiện." Kiều Vô Song cong miệng lên, bộ dáng kia tuy rằng vô cùng hấp dẫn, nhưng bây giờ Tử Mặc Hàn hoàn toàn không có tâm tư đi thưởng thức.

     Mắt đẹp giảo hoạt vừa chuyển, cô bỗng nhiên cười nói: "Tôi còn muốn khiêu vũ với chúng nó!"

     Ba giọt mồ hôi lạnh rơi xuống từ trên trán của Tử Mặc Hàn, môi hắn lại run rẩy, có loại xúc động muốn trực tiếp băng hà.

     "Đừng..."

     Nàng quả thật là say đến bất tỉnh nhân sự!

     Ca hát đã đủ dọa người, khiêu vũ vẫn là thôi đi!

     Tử Mặc Hàn nuốt một ngụm nước bọt, bỗng nhiên uyển chuyển nói : "Hay là cô bảo đám tiểu đồng bọn mau trở về đi, trên thế giới này cũng chỉ có cô có bản lĩnh triệu hoán rắn xuất hiện, nếu để cho Trác Nhiên phát hiện trong hoàng cung có rắn, hắn nhất định sẽ nghi ngờ."

     "Trác Nhiên?"

     Vẻ mặt Kiều Vô Song thành thật tự hỏi, bỗng nhiên hào sảng nói: "Hắn có bản lĩnh đến đây, đám tiểu đồng bọn này của tôi, liền ưa thích máu lạnh vô tình giống hắn."

     Ặc, này cũng có thể!

     Tử Mặc Hàn hít sâu một hơi, mãnh liệt đè nén luống cuống trong lòng, ánh mắt hơi hơi hạ xuống, bên chân có một con rắn lớn đang trườn, đang thè lưỡi, trừng hai mắt xanh lè, nhìn thẳng hắn.

     Cả người Tử Mặc Hàn run lên, đột nhiên cảm thấy sởn gai ốc... _PHDDLQD^^_

     Đồng thời, trong hoàng cung bên kia, trong cung điện của Trác Nhiên, rắn cũng bò đầy.

     Giờ phút này Trác Nhiên, chỉ mặc áo lót mỏng manh, sợi tóc có chút hỗn độn, cùng khuôn mặt có vẻ hơi mỏi mệt, rõ ràng là vừa mới bị hù tỉnh.

     Trác Nhiên vung kiếm xuống mấy con rắn ở đầu giường rất nhanh bị quăng ra ngoài, đồng thời giọng lạnh như băng nói : "Ai tới nói cho bổn vương, đám rắn này rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? !"

     "Đại vương... Chúng ta lập tức vì ngài xử lý."

     Trác Nhiên nghiến răng nghiến lợi nói: "Bổn vương muốn biết, đám rắn này rốt cuộc là từ đâu đến!"

     "Đại vương, chẳng lẽ là Tử Mặc Hàn đã phát hiện ra chuyện của chúng ta, cho nên liền thả đám rắn này đến ám toán chúng ta?"

     "Ám toán?" Trác Nhiên cười lạnh nói: "Hành vi đâm người ở sau lưng xác thực là tác phong của hắn, chỉ có điều..."

     Hắn dường như nghĩ tới điều gì, trong đôi mắt sâu không lường được bỗng hiên lên tinh quang, hắn đột nhiên hỏi: "Có lẽ hung thủ không phải bọn chúng."

     "Vậy... Sẽ là ai?"

     Trác Nhiên cười lạnh, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một chút tự tin, giọng giống như hầm băng nói: "Đi, đi tìm Tử Mặc Hàn!"

     "Dạ."

     "Đợi một chút, ngươi mau đi thái y viện, chuẩn bị số lượng lớn lưu huỳnh."

     A, ba ngày ——

     Kiều Vô Song, khó trách vẫn không tìm thấy ngươi, thì ra là được Tử Mặc Hàn giấu trong hoàng cung!

     Đôi mắt sâu không lường được của Trác Nhiên nhíu lại, trong mắt tràn đầy tính toán mưu kế.

     Lúc này đây, hắn nhất định phải bắt được Kiều Vô Song...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.