Bởi Vì Anh Là Đồ Đầu Gấu!

Chương 28




Chân cao chân thấp nện xuống đất làm Tần Ngu cảm giác toàn thân mình đều trở nên vô cùng nặng nề, dứt khoát cởi chiếc giày còn lại, cùng xách hai chiếc trong tay, sải bước chạy tới chỗ Tần Lãng.

Cởi áo khoác trên người ra trùm lên người Tần Lãng, bao bọc cả thân thể bé nhỏ của Tần Lãng vào trong.

Xoay người đỡ chiếc xe điện ngã trên đất, nhìn nhìn, không có hư hỏng gì, chỉ là đèn xe bị bể thôi.

Quay đầu lại hô với Tần Lãng một tiếng, "Lên xe."

Tần Lãng hết sức nghe lời, nhấc cả tay chân bò lên trên ngồi yên ở sau xe.

Đột nhiên gia tăng sức nặng làm Tần Ngu nhịn không được hít một hơi khí lạnh, lòng bàn tay chảy máu cọ xát với tay lái, lại thấm nước mưa, đau rát.

Chau mày lại đè nén đau nhức, ném giày cao gót vào trong lòng Tần Lãng, cưỡi xe rời đi.

Sau lưng truyền đến một hồi tiếng còi xe hơi kịch liệt, kèm theo tiếng bánh xe cán lên vũng nước mưa, đều rơi vào tai Tần Ngu.

Tần Ngu lau nước mưa trên mặt, quét mắt, liền nghe được giọng nói của người lái xe, "Vị tiểu thư này, thiếu gia của chúng tôi mời cô lên xe."

Tần Ngu vặn tay ga lớn hơn nữa, tạo một khoảng cách với chiếc xe hơi, tên Tống Mạc này, một bụng ý đồ xấu, cô mới không tin lòng tốt của anh ta, huống chi Tần Lãng đang ngồi phía sau cô, nếu bị Tống Mạc chú ý tới bộ dáng của Tần Lãng, sau này cô còn có ngày yên lành sao?

Hạ thấp giọng nghiêng đầu dặn Tần Lãng một câu, "Con trai, cầm áo khoát trùm kín lại."

Tần Lãng rất nghe lời, bao bọc mình lại giống như cái bánh chưng, không lộ một kẽ hở, ngay cả miệng cũng không ló ra.

Xe phía sau đuổi theo rất nhanh, lần này người mở miệng nói chuyện không phải là lái xe, mà là Tống Mạc, giọng nói đàn ông nhiễm mưa bụi dày đặc, từ trong không khí truyền đến lại có vài tia mờ ảo, "Tần Ngu, lên xe."

Tần Ngu không kiên nhẫn quay đầu lại, "Tống Mạc anh cứ ở chỗ này giả làm người tốt đi."

Tần Lãng ngồi ở ghế sau nghe được hai chữ Tống Mạc liền len lén từ trong quần áo lộ ra hai con mắt to quay vòng vòng, lần trước cậu nhìn thấy một người đàn ông giống cậu như đúc trên TV cũng tên là Tống Mạc.

Vừa nhìn thiếu chút nữa lên tiếng kêu lên hai chữ ba ba, cũng may Tần Ngu kịp thời rống to một tiếng, "Con trai, ngồi vững, mẹ muốn gia tốc." Tần Lãng mới nhanh chóng mím miệng nhỏ lại.

Trong buồng xe đột nhiên vang lên một tràng tiếng chuông điện thoại đơn điệu mà buồn tẻ, Tống Mạc lấy ra, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, không vội bắt máy, lại nhìn thoáng qua chiếc xe điện đang chạy nhanh bên ngoài, giọng trầm trầm nói với lái xe một câu, "Đuổi theo."

Sau đó mới nhận điện thoại, đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói hơi lo lắng của Hứa Văn, "Tống tổng, tiệc sắp bắt đầu, bây giờ anh đang ở đâu?"

Tống Mạc nhàn nhạt trả lời một câu, "Tôi lập tức liền tới."

Cúp điện thoại, trực tiếp cởi bỏ áo khoác tây trang trên người.

Chỉ là xe điện hai bánh dù thế nào cũng không sánh bằng xe bốn bánh, xe của Tống Mạc rất nhanh đuổi kịp xe của Tần Ngu.

Tần Ngu hổn hển rống một tiếng, "Tống Mạc anh có ngừng lại không, đừng cản đường có được không, không muốn thì tôi sẽ bồi thường tiền cho anh, anh một thân là tổng giám đốc bạc tỉ, vì mấy ngàn mà đuổi theo tôi như vậy, anh có biết xấu hổ không?"

Tống Mạc không nói gì, ra lệnh người lái xe đến gần xe Tần Ngu, sau đó vươn cánh tay ném áo khoác trong tay tới trên cánh tay của Tần Ngu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.