Bối Phụ Dương Quang

Chương 18: Đệ đệ, muội muội




BA~ thoáng một phát, hắn đem viên cầu màu đen đập vào trái tim của mình, dùng máu huyết quán chú viên cầu này.

Lúc này sắc mặt hắn trở nên trắng bệch, máu huyết nơi trái tim ẩn chứa tánh mạng bổn nguyên của võ giả, sinh sinh rút ra máu huyết, đây chính là sự tình vô cùng thống khổ!

Sắc mặt Hàn Triết Thao cũng trở nên thận trọng lên, viên cầu hút máu huyết của Ma La Cương, lập tức lộ ra vẻ bành trướng, từ cỡ viên bi biến thành cỡ nắm tay lớn nhỏ, nhan sắc cũng trở nên tanh hồng, lộ ra một cổ khí tức để cho hắn tim đập nhanh.

- Tật!

Ma La Cương lệ quát một tiếng, bi đen chém ra, hướng Hàn Triết Thao tật bắn mà đi.

Hàn Triết Thao quá sợ hãi, hắn nguyên muốn hiến tế tánh mạng tinh hoa hoàn toàn kích hoạt khí linh, nhưng bây giờ căn bản không có nhiều thời giờ cho hắn như vậy, chỉ có thể vội vàng chém linh khí ra đón chào.

Nhưng mà uy năng viên cầu này quả thực cổ quái, vậy mà xuyên thấu linh khí cùng song trọng lĩnh vực mà Hàn Triết Thao bố trí xuống, trực tiếp oanh đến trên người của hắn!

- Ah…

Hàn Triết Thao kêu thảm một tiếng, tuy hắn toàn lực ngăn cản, nhưng cũng chỉ là đem viên cầu đụng lệch ra một chút, vốn là bắn về phía trái tim ở lồng ngực của hắn, nhưng bây giờ là rơi xuống hạ thân, một mảnh huyết quang vẩy ra, giữa háng hắn cũng xuất hiện một cái lỗ thủng trong suốt!

BA~, viên cầu ầm ầm vỡ vụn, hóa thành vô số mảnh vỡ kích xạ nhập trong cơ thể, cắt nát nội tạng hắn thành từng mảnh!

Trước mắt Hàn Triết Thao tối sầm, thiếu chút nữa trực tiếp đau chết đi qua! Nhưng hắn biết rõ nếu bất tỉnh mà nói, cái kia cũng đừng nghĩ lại tỉnh lại rồi, cắn răng một cái, toàn lực tế ra tánh mạng tinh hoa, uy năng của linh khí lập tức bạo tăng, bước qua cánh cửa Huyễn Linh cảnh đi vào Huyền Linh cảnh!

Oanh!

Linh xích phun ra một đạo Thạch Kiếm, chỉ một lần liền đuổi giết Mã Ngọc Cương thành cặn bã!

Mặc dù giết địch nhân, nhưng sắc mặt Hàn Triết Thao lại không hề vui mừng, hắn phát hiện lĩnh vực chi lực của mình căn bản không cách nào trợ giúp hắn khôi phục thương thế, vội vàng ăn đan dược bảo vệ tánh mạng, nuốt vào bảy tám khỏa linh đan vô cùng trân quý, lúc này hắn mới cảm giác được thương thế không có lại lan tràn!

Nhìn xem lỗ thủng giữa đũng quần kia, Hàn Triết Thao phát ra một tiếng gào thét giống như dã thú!

Lão tử không có kê kê rồi ( *chym ý mừ )!

Khi Lâm Lạc thấy được Hàn Triết Thao "anh dũng truy kích địch nhân, thân chịu trọng thương", Hàn Triết Thao đã bị khẩn cấp đưa trở về nhà tộc, về phần thương thế đến tột cùng như thế nào ngược lại là không rõ ràng lắm.

Bất quá, Lữ Nguyệt Đồng rất nhanh liền đem chúng quân sĩ triệu tập lại, tuyên bố lần linh thạch quặng mỏ giảm sản lượng này đã triệt để điều tra rõ, có thể khải hoàn hồi triều, một bên không quên dùng Hàn Triết Thao làm gương, hảo hảo khích lệ cả mọi người một phen, phải vì gia tộc có tinh thần dũng cảm "hi sinh".

Mặc dù nàng nói rất nghiêm trang, nhưng sau khi đợi những người khác lui ra ngoài, nào còn nhịn được vui vẻ, lập tức cười ha hả, thậm chí ngay cả bụng cũng cười đau, một bên dùng tay vịn lấy cái bàn, một bên ôm bụng, trong đôi mắt đẹp đã có vài tia nước mắt.

- Tên khốn kia bị thủ lĩnh đạo phỉ không biết dùng lợi hại gì tạc nổ hạ thân, hơn nữa vật kia có kịch độc tính ăn mòn mãnh liệt, ngay cả lĩnh vực chi lực cũng có thể thôn phệ, đồ chơi hại người kia căn bản mọc không trở lại! Liếc nhìn sang có thể chứng kiến đồ vật phía sau cái mông của hắn, thật sự là làm lão nương nín hỏng rồi, ở trước mặt người Lữ gia còn phải giả bộ lấy trầm thống ai điếu tiểu kê kê của hắn, không thể thống khoái bật cười thật sự là khó chịu!

Nữ Bạo Long này quả nhiên cái gì cũng dám nói ah!

Nhưng nghĩ đến trên mông đít của Hàn Triết Thao đột nhiên nhiều hơn một lỗ thủng trong suốt, bộ dáng này ngẫm lại cũng làm cho người cảm thấy quỷ dị, Lâm Lạc, Phạm Thương Vũ đều lộ ra dáng tươi cười, loại người này chết không có gì đáng tiếc, tự nhiên không có gì đáng đồng tình.

Lữ Nguyệt Đồng càng là tâm tình sung sướng, mặc dù Hàn Triết Thao kia không có nguy hiểm đến tính mạng, nhưng hạ thân lại rất có khả năng vĩnh viễn không mọc trở lại, Hàn gia còn có mặt mũi muốn nàng gả cho một tên phế nhân sao?

- Chúc mừng ngươi, về sau rốt cuộc không cần bị tên chán ghét kia dây dưa rồi!

Lâm Lạc cười nói.

- Hừ, cho dù hiện tại lão nương chịu gả, hắn dám lấy sao? Không sợ ngày sau lão nương đeo cho hắn mười mấy cái nón xanh mơn mởn, lại sinh cho Hàn gia hắn mấy đứa con hoang!

Lữ Nguyệt Đồng mười phần dũng mãnh nói.

Nàng nhìn lướt qua Lâm Lạc, đột nhiên hạ giọng cho hắn một cái mị nhãn:

- Tiểu bạch kiểm không có việc gì luôn nhìn chằm chằm vào ngực lão nương, có phải cũng muốn góp một đứa hay không?

Nhưng nàng trời sinh không biết dùng mị nhãn, cái mị nhãn này lại giống như bạch nhãn, không đợi Lâm Lạc trả lời liền cười lên ha hả, bộ ngực sữa run run một hồi loạn chiến, làm cho người ta hoa mắt.

Lâm Lạc không khỏi đổ mồ hôi, nữ Bạo Long này xác thực không phải nam nhân bình thường có thể chịu được. Thật không biết về sau nam nhân đáng thương nào sẽ phải chịu nàng độc hại.

Ngăn chặn mạch nước ngầm dưới mặt đất, tăng cường cả trận pháp phòng ngự, lúc này Lữ Nguyệt Đồng mới mang theo mọi người quay lại Hắc Sát quân doanh. Kỳ thật chỉ cần ngăn chặn thông đạo đừng cho thợ mỏ bên trong có cơ hội chạy trốn là được, về phần người ở phía ngoài muốn trộm đi vào. Phải xem Hắc Sát quân tuần tra có đáp ứng hay không đã. Sau khi trải qua chuyện này, Hắc Sát quân thủ vệ linh thạch quặng mỏ lại tăng cường rất nhiều.

Thợ mỏ lộ ra tin tức kia quả nhiên đã nhận được đại xá, bất quá bị thụ Độc Vụ ăn mòn quá lâu, hắn có thể sống thêm mười năm tám năm cũng xem là tốt rồi.

Trở lại trong quân doanh, Lữ Nguyên Hạo tự mình ra mặt ngợi khen tất cả mọi người, đối với Hàn Triết Thao càng là khen ngợi không ngớt , nhưng lại không hề đề cập tới việc hắn lén làm, thiếu chút nữa để cho thủ lãnh đạo tặc chạy trốn!

Cái mặt mũi này vẫn là phải bán cho Hàn gia, dù sao cũng chỉ là vài câu ngợi khen trên miệng, đối với Lữ gia mà nói lại không có tổn thất gì.

Tất cả mọi người xuất hành đã nhận được linh thạch ban thưởng, mỗi người mười khối, mà bảy người tham dự vây bắt kẻ trộm càng là lấy thêm gấp đôi, để cho bọn hắn mỗi người đều vui mừng.

Đương nhiên là có người vui mừng có người buồn, tuy vết thương của Hàn Triết Thao đã nhận được lão tổ gia tộc tự mình cứu chữa, nhưng lại không thể khôi phục như lúc ban đầu! Nói cách khác, tuy tánh mạng của Hàn Triết Thao không ngại, không ảnh hưởng tu luyện, nhưng đời này là cùng nữ nhân vô duyên rồi.

Từ Tiên Thiên cảnh bắt đầu, tinh hoa của bản thân võ giả liền thập phần cô đọng, khiến cho sinh ra hậu đại trở nên phi thường khó khăn. Mà theo tu vi tăng lên, cái độ khó này tự nhiên cũng như diều gặp gió.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.