Bói Nhân Duyên Trên Taobao

Chương 2: Ôn Diễn Hàng




Không chờ cô nói xong, lập tức xoay người bế cô lên, không nói lời nào liên xông thẳng ra ngoài.

Nhiếp Thu Sính thấy vậy càng hoảng sợ: "A, anh, chờ một chút..."

Du Dực đi rất nhanh, hai chân dường như không chạm đất, trong lòng của anh cực kì lo sợ, anh không muốn cô lại xảy ra chuyện gì, phải làm sao đây?

Trong miệng anh liên tục nói: "Đừng sợ, anh đưa em đi gặp bác sĩ..."

Nhiếp Thu Sính vội vàng nói: "Em không sao, không cần đến gặp bác sĩ."

Du Dực lạnh lùng nói: "Phải gặp."

Giọng nói của anh rất nghiêm khắc khiến cho Nhiếp Thu Sính quên cả nói chuyện.

Du Dực bế Nhiếp Thu Sính lao ra khỏi tiểu khu, ông Mã trông thấy vội hỏi: "Làm sao vậy?"

Nhưng Du Dực đi quá nhanh, căn bản là không nghe thấy lời ông nói.

Rời khỏi nhà không xa, đúng lúc có một tiệm thuốc Đông y, bên trong cửa hàng có một lão trung y tóc hoa râm.

Du Dực bế thẳng Nhiếp Thu Sính qua. Ông lão trung y kia nhìn thoáng qua Nhiếp Thu Sính: "Đưa tay phải đây."

Lúc này Du Dực cũng bất chấp tất cả, anh ôm Nhiếp Thu Sính, để cho cô tựa vào trên người mình, đem tay phải của cô đưa ra.

Sau khi lão trung y kia bắt mạch, không nhíu mày lấy một cái, nói: "Tử cung lạnh, thiếu máu, tỳ thận yếu ớt, trong cơ thể khí thấp quá nặng, lạnh tích lũy bên trong, thân thể thiếu hụt nặng, tuổi còn trẻ mà bên trong thân thể lại kém như vậy..."

Lời lão trung y nói làm cho Du Dực khẽ giật mình ngẩn ra: "Vậy... vậy phải làm sao bây giờ?"

Lão trung y vẻ mặt không tốt, trừng mắt Du Dực một cái.

"Có con rồi phải không?"

Du Dực: "Một đứa con gái."

Lão trung y hừ một tiếng: "Lúc trước khi sinh con, trong tháng không ở cữ để lại bệnh căn, lại thêm trường kỳ mệt nhọc, một người bình thường bị giày vò thành cái dạng này, như thế nào mà để đến bây giờ mới nhìn đến?"

Vẻ mặt Du Dực tràn đầy khiếp sợ, nhưng sau khi khiếp sợ lại càng đau lòng nhiều hơn.

Nhiếp Thu Sính đau đến bờ môi trắng bệch, tựa vào trong lồng ngực anh, thân thể run rẩy liên tục.

Lão thầy thuốc kia lại nói: "Cậu làm chồng mà lại như thế, phải nhìn người ta đau đến chết mới đi xem bệnh sao? Đến nhà các người, sinh con dưỡng cái cho cậu, cậu lại còn có thể đem một cô gái trẻ tuổi đang yên lành làm thành như vậy, cậu làm sao làm chồng người ta đây? Không chút để ý đến vợ mình sao? Tôi thấy là cậu không muốn đứa con này rồi."

Nhiếp Thu Sính vội vàng giải thích: "Không, không phải là anh ấy..."

Nhưng lời cô nói còn chưa xong, Du Dực đã nói xin lỗi với người ta: "Thật có lỗi, là tôi không tốt không chăm sóc cô ấy, ông có cách nào để chữa lành không?"

Nhìn thấy Nhiếp Thu Sính đau thành bộ dạng này, cả người Du Dực cũng không chịu nổi.

Lão trung y kia thấy thái độ của anh cũng không tệ lắm: "Tôi cho cậu một đơn thuốc tốt để điều trị, nhân lúc còn trẻ, hy vọng có thể điều trị phục hồi, không ảnh hưởng về sau còn muốn có con."

Du Dực vội nói: "Cảm ơn ông, tôi nhất định giúp cô ấy điều trị thân thể thật tốt, việc con cái cũng là tùy duyên, quan trọng nhất là thân thể."

Có con hay không đều không quan trọng, dù sao có Thanh Ti rồi, quan trọng là thân thể của cô nhất định phải tốt.

Sắc mặt lão thầy thuốc hòa hoãn không ít: "Coi như là cậu cũng hiểu chuyện."

Ông cũng không mở phòng, để cho người học nghề đi lấy thuốc ở trong tiệm thuốc.

"Dùng theo đơn thuốc này, sắc ba chén nước thuốc thành một chén, một ngày một lần, dùng trong nửa tháng, theo dõi tình hình."

Du Dực cẩn thận đem phương thuốc bỏ vào trong túi áo: "Được."

"Sau khi trở về đừng để cô ấy động vào nước lạnh, lại càng không được ăn uống đồ lạnh. Buổi tối dùng nhiều nước nóng ngâm chân, nấu cho cô ấy một ít trà gừng đường mật."

Du Dực đều nghi nhớ toàn bộ lời lão thầy thuốc nói, cầm lấy thuốc, sau khi nói cảm ơn, ôm lấy Nhiếp Thu Sính định đi, cô vội vàng nói: "Để em tự đi..."

Du Dực mặt lạnh lùng: "Đã đau thành như vậy đừng cố gắng, thành thật một chút."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.