Bói Nhân Duyên Trên Taobao

Chương 19: Phiên ngoại: Đảo ngược [1]




"Tiểu Ninh con xem,đây là quà mà mẹ đi Pháp mua về cho con này.Con xem có đẹp không?"Bà Trịnh vui vẻ sách hai túi đồ to từ trong tủ ra đưa cho cô xem.

Tạ Yên Ninh bất ngờ cầm lấy,cô nhìn bà một hồi do dự mở ra xem.Túi màu xanh thứ nhất là 2 bộ váy rất đẹp,kiểu cách hoà nhã lại không kém phần quyến rũ.Một màu kem sữa và tím nhạt,thoạt nhìn rất hợp với thân người của Tạ Yên Ninh.Còn túi thứ thứ hai màu vàng nhạt là son phấn cùng kem dữơng da đắt tiền cùng một chai nước hoa Pháp không rẽ gì,mùi hương lavender thơm ngất ngay làm cho cô rất thích,chỉ có trời mới biết cô thích nhất là mùi lavender,cô thích tất cả những gì liên quan đến nó vì loài hoa đó rất đẹp lại tượng trưng cho sự chung thuỷ sâu sắc của tình yêu.

Tình yêu!Ha nghĩ lại thì cô không khỏi cười nhẹ.Lúc nhỏ ở trường học,nhìn tất cả các bạn khác điều đã có người yêu người thích,quen nhau rất nhiều.Cô lúc đó chã có một ai thích mình nên đâm ra cũng không quen ai,cô tuy bên ngoài không nói gì những bên trong lại rất chột dạ luôn tự hỏi vì sao cô lại không có người yêu?Cô cũng đâu phải là xấu đến ma chê quỷ hơn cơ chứ!

Nhưng cho dù có than vãn như thế nào thì vẫn không có là không có.Ế chổng ế chê,cô luôn tự nói với chính mình.Tô Nhiễm mày không được buồn,dù gì bây giờ ở tuổi mày điều trước tiên là phải lo ăn học để sau này có công việc mà làm,chuyện yêu đương gì đó dẹp qua một bên đi mày vẫn còn nhỏ lắm.

Khuyên đi khuyên lại,dồn ném nỗi niềm cũng muốn có người yêu thử một lần vào trong lòng.Cho đến khi lớn lên,24 tuổi rồi mà vẫn như vậy.Một anh người yêu cũng không có,điều đó khiến cho cô muốn khóc hết mấy lần đau buồn đến cỡ nào,nhưng khóc và đau đến đâu thì không có vẫn là không có.Từ đó cô cũng không nghĩ nữa,thuận theo tự nhiên.

"Tiểu Ninh...Tiểu Ninh,con có nghe mẹ nói gì không vậy?Tiểu Ninh"Bà Trịnh thấy cô thất thần suy nghĩ gì đó,thả hồn đi đâu đâu nên lay cô hỏi.

Tạ Yên Ninh bị bà lay về từ trong suy nghĩ,giật mình tỉnh lại quay sang nhìn bà nhỏ nhẹ nói"A không có chuyện gì,ùm...xin lỗi mẹ con không nghe mẹ nói gì,mẹ có thể..."

"Mẹ nói hay con ở lại đây với mẹ một tuần đi có được không?dù gì thì cũng đã lâu rồi hai mẹ con mình mới có dịp gặp nhau như vậy.Nghị nó sáng nào cũng đi làm,một mình con ở chung cư chắc buồn lắm,thôi thì ở đây với mẹ đi để hai mẹ con ta nói chuyện phím.Con thấy sao?"Bà Trịnh vui vẻ nắm tay cô nói.Bà từ khi sang Pháp cho đến nay xa cô cũng đã 1 năm rồi.Thực sự rất nhớ cô,một phần muốn thăm cô một phần cũng muốn xem xem Nghị nó có bắt nạt cô hay không.

Tiểu Ninh từ nhỏ bà xem nó như con ruột của mình.Chăm nó từ li từ tí,lo lắng đủ điều.Bà biết Khương Nghị nó không yêu con bé,nhưng lúc gã con bé cho nó bà nghĩ lửa gần rơm lâu ngày rồi sẽ cũng cháy thôi nên không lo gì nữa.Nay khi về nghe người hầu trong nhà nói hai đứa nó có xích mích lẫn nhau,bà lo vô cùng.Tiểu Ninh chắc hẳn nó rất buồn,thấy hành động của nó từ sáng đến giờ cho thấy điều bà nghĩ đã sảy ra.

Thôi thì bảo con bé ở đây với mình vài hôm để có gì bà có thể an ủi nó đôi phần,giúp cho nó đỡ phải buồn.

"Chuyện đó,con..."Nghe bà hỏi như vậy cô có hơi do dự.Làm sao đây?Nếu như đồng ý thì không biết Trịnh Khương Nghị có giận hay gì không.Nhưng nếu không đồng ý thì mẹ Trịnh sẽ buồn,haizz làm sao đây?

"Sao,được không con?"

"Con...mẹ à,hay để con hỏi ý anh ấy cái đã.Lỡ như anh ấy không đồng ý thì con cũng không biết làm sao"

"Nó không đồng ý mẹ sẽ đánh vào mông nó,con không cần lo.Chỉ cần con muốn hay không thôi,còn nó cứ để mẹ lo"Bà Trịnh vổ tay cô trấn an,bà mỉm cười.Đúng là đứa bé ngoan,luôn lo lắng đến suy nghĩ của chồng mình.

Tạ Yên Ninh nghe bà nói thì kinh ngạc mắt mở lớn miệng há to nhìn bà.Đánh...đánh vào mông!i!!!Cô tưởng tượng đến cái cảnh Trịnh Khương Nghị nằm trên bàn cởi quần lộ mông ra,bà Trịnh thì cầm cây cười tà đánh vào mông trắng nỏn của anh,anh nằm mà tay nắm cạnh bàn chịu đựng míu máo khóc lóc xin bà tha cho.Nghĩ đến đây Tạ Yên Ninh mặt đã đỏ như trái cà chua,hết hồn lắc đầu xua đi những ý nghĩ bậy bạ trong đầu mình ra.Thật sự muốn giết chết cô mà,xấu hổ quá.Trịnh Khương Nghị anh ta sẽ không bao giờ như vậy đâu,mà nếu có thì...thì thật sự là mất hết hình tượng a~~~

"Con,Tiểu Ninh con sao thế.Con bệnh sao?Mặt đỏ lên quá trời này"Bà Trịnh giật mình đưa tay lên sờ trán cô lo lắng hỏi.Đâu có nóng đâu ta?

"Con không sao,không sao"Cô thở hổn hển trả lời.Ôi...

"Thật không?"Con bé này.Hình như càng ngày càng kì lạ,mỗi hành động điều kì lạ đến khác thường đi.Không sao thật chứ?

Cô gật đầu.Nghĩ gì đó rồi nói"Mẹ à,hay chúng ta xuống nhà dưới đi.Chắc ba và Nghị đang đợi đó"

"Ùm cũng được,à nhớ suy nghĩ về những gì mẹ nói đó nhé"Bà cưng chìu nhéo nhẹ mũi cô,Tạ Yên Ninh sờ mũi cười cười đi cùng bà xuống dưới.

....

"Hai người vẫn ngồi đây từ nãy giờ sao?Nghị con không đi làm à?"Bà nghĩ hai đứa đến đây thì cỡ giờ Nghị nó cũng phải trở lại công ty rồi chứ?

"Không,hôm nay con nghĩ một bữa"Anh nhìn bà trả lời xong quay sang nhìn cô,ánh mắt như sẹt qua một tia ánh quang làm cho Tạ Yên Ninh hơi sợ,nghĩ sắp có chuyện không hay rồi.

"Vậy sao,thôi vậy trưa hai đứa ở lại ăn cơm cùng ba mẹ nhé.Lâu rồi mới có dịp ăn cơm cùng nhau mà"Bà Trịnh mắt hiền từ hướng tới anh.Anh dám nói không một tiếng đi,tôi không tin tôi không đánh vào mông anh như lúc nhỏ tôi con anh.

Trịnh Khương Nghị khoé miệng hơi giật giật,mặt đen còn hơn cả đít nồi.Mẹ anh chắc chắn đang nghĩ đến việc đánh vào mông của anh giống lúc nhỏ đây mà,có nghĩ cũng không nghĩ đến việc đó là nỗi ám ảnh kinh hoàng của anh từ nhỏ cho đến bây giờ có chết anh cũng không quên được,lúc đó có bao nhiêu là nhục nhã và xấu hổ.

"Cũng được"giọng của anh có hơi run run nói.

"Tốt.Dì Lê trưa làm nhiều món một chút cho thiếu gia và thiếu phu nhân nha"Bà Trịnh vui cười,hùm anh cũng còn thông minh đó.

Ba Trịnh lắc đầu nhìn cả hai,haizz lại nữa rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.