Bói Nhân Duyên Trên Taobao

Chương 14-2: Ngoại truyện: Hẹn gặp lại




Tìm được Cố Dư Sinh rồi, nhưng hắn bị thương vô  cùng nghiêm trọng, được người dân địa phương cứu, đã chuyển vào bệnh viện ở khu vực gần đó, chờ đến khi hắn tỉnh lại rồi mới tính tiếp.

Khi biết Cố Dư Sinh mất tích, Tần Chỉ Ái có chút sa sút, khi nghe đến tin này xong, cảm xúc kiềm nén nhiều ngày như vậy cuối cùng cũng không chịu được mà nước mắt liền rầm rầm rơi xuống.

......

Đợi đến khi ý thức của Cố Dư Sinh ngày càng rõ ràng, Đậu Phộng Nhỏ đã được hai mươi lăm ngày tuổi.

Lúc điện thoại di động của hắn không có ở bên người, không thể liên lạc với Tần Chỉ Ái, những tin này, toàn là những người trong quân đội báo cho cô biết.

........

Đậu Phộng Nhỏ được 30 ngày tuổi, đúng một tháng, cô không quan tâm đến sự ngăn cản của quản gia liền muốn giao Đậu Phộng Nhỏ cho hai người, tự mình đi máy bay đến chỗ Cố Dư Sinh.

Đến bệnh viện đúng vào lúc hoàng hôn.

Ánh mặt trời vàng chói, nhuộm cả thành phố thành một màu vàng.

Bước vào cửa bệnh viện, đi thang máy, đến trước phòng bệnh của Cố Dư Sinh, tim Tần Chỉ Ái đập nhanh đến đáng sợ.

Cô hít sâu một hơi, mới đẩy cửa ra.

Trên mặt Cố Dư Sinh, trên người cũng vậy, không có bất kỳ máy móc nào hỗ trợ.

Hắn nằm trên giường bệnh, mắt nhắm lại như đang ngủ say.

Ánh mặt trời chiếu vào khuôn mặt của hắn, khiến đường nét hoàn mỹ trên khuôn mặt hắn như có một đường viền màu vàng.

Tần Chỉ Ái đứng ở cửa phòng vài giây, mới bước lên, từ từ đi đến trước giường bệnh.

Cô luôn cảm thấy tất cả những thứ này như một giấc mộng, cô nín thở, đưa tay ra, chạm nhẹ vào gò má của Cố Dư Sinh.

Nhiệt độ truyền đến đầu ngón tay khiến cô biết rằng, người đàn ông này thật sự đang tồn tại trên thế giới này.

Đáy mắt cô nóng lên, còn chưa kịp nắm tay hắn, hắn đã bị cô làm thức giấc, lông mi dài run lên, từ từ mở mắt, hắn nhìn chằm chằm trần nhà một lúc, mới nhìn về phía cô.

Hắn nhìn chằm chằm cô không chớp mắt, một lúc lâu sau, hắn mới lên tiếng: “Tiểu Ái, anh vốn muốn trả lại cho em một Cố Dư Sinh khỏe mạnh nhất trở về.”

Một câu nói, giọng nói thanh đạm, nhưng lại cất giấu rất nhiều rất nhiều tình cảm.

Tần Chỉ Ái chớp mắt một cái, nước mắt liền tuông rơi, cô liền cầm tay hắn, dán mặt lên lồng ngực hắn mà khóc.

Nghe được nhịp tim đập quen thuộc, Tần Chỉ Ái lại càng khóc nhiều hơn.

.......

Hôm sau, có một tin tốt, nhờ sự trợ giúp của Cố Dư Sinh mà hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ...

Ngày thứ ba, Cố Dư Sinh xuất viện, vì không yên lòng Đậu Phộng Nhỏ ở Bắc Kinh nên Cố Dư Sinh và Tần Chỉ Ái liền đặt vé máy bay về ngay tối hôm đó.

Trước khi đi, Cố Dư Sinh đưa Tần Chỉ Ái đến quân doanh một chuyến, đi thẳng đến nhà ăn.

Trước đây Cố Dư Sinh có nói qua với cô, đây là nơi tất cả mọi người tụ tập lại ăn cơm.

Cùng mọi người ở đây mấy tháng, ai cũng đều biết hắn, lúc mọi người chào hỏi Cố Dư Sinh, lại nhìn qua Tần Chỉ Ái một cái.

Cố Dư Sinh đưa Tần Chỉ Ái đến trước bàn, sau khi ngồi xuống, Cố Dư Sinh liền đơn giản giới thiệu cho cô những chiến hữu của mình.

Sau khi giới thiệu xong, Cố Dư Sinh mới giới thiệu Tần Chỉ Ái với người khác: “Vợ tôi, Tần Chỉ Ái.”

Tần Chỉ Ái chào hỏi những người đó xong, cô vừa ngồi xuống cạnh Cố Dư Sinh xong, đã có một người đàn ông ngồi đối diện hắn nhìn chằm chằm cô, đăm chiêu một lúc lại, sau đó như nhớ tới gì đó, liền quay đầu nhìn Cố Dư Sinh: “Mối tình đầu đúng không?” 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.