Bói Nhân Duyên Trên Taobao

Chương 12: Sợ hãi




"Tước thiếu, chuyện chúng ta quen nhau, vẫn là tạm thời đừng nói cho phu nhân được không."

Ở trên đường trở về, Tô Cửu Y nghe Thi Ngạo Tước nhắc tới chuyện mẹ anh đã về nước, suy đi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy chuyện này tốt nhất trước giữ bí mật sẽ tốt hơn.

Đầu tiên là bởi vì thân phận hiện tại của cô tương đối ngượng ngùng, một nữ hầu và chủ nhân, truyền đi nhất định sẽ tạo thành ảnh hưởng danh dự của Thi Ngạo Tước.

Thứ hai là bởi vì cô không xác định phu nhân có thể tiếp nhận cô không, nếu như cứ như vậy dùng thân phận bạn gái Thi Ngạo Tước xuất hiện ở trước mặt phu nhân, sẽ quá đột ngột rồi.

Thi Ngạo Tước nhìn không chớp mắt con đường phía trước, lãnh đạm hỏi câu, "Tại sao?"

"Quá đột ngột rồi." Tô Cửu Y nói.

"Ừ."

Thi Ngạo Tước chỉ lạnh nhạt ừ một tiếng, liền không nói thêm gì nữa.

Tô Cửu Y nghiêng nghiêng mặt nhìn anh, ánh mặt trời chiếu lên mặt từ cửa sổ xe, khuôn mặt vốn hình dáng rõ ràng, vào giờ khắc này có vẻ càng thêm góc cạnh, môi anh mỏng manh, ôm lấy một độ cong lành lạnh.

Cô đột nhiên nhớ tới ở trong sách đã từng thấy một câu: Đàn ông môi mỏng, bạc tình nhất.

Ban đầu lúc vừa quen biết anh, cảm giác anh cho cô chính là bạc tình bạc nghĩa, bất kể là đối với cô hay là đối với những người khác, vĩnh viễn đều là một bộ dáng lạnh nhạt.

"Đẹp không?"

Người đàn ông đột nhiên giảm bớt tốc độ xe, xoay đầu lại nhìn cô, trong đôi mắt gợi người lóe ra vài phần ánh sáng lưu manh.

Thi Ngạo Tước như vậy, là Tô Cửu Y rất ít nhìn thấy, bình thường anh luôn là một bộ dáng chính nhân quân tử, đến cả lúc khiêu khích cô, về cơ bản đều là bộ dạng nghiêm trang.

"Tước thiếu anh bị bệnh sao?"

Tô Cửu Y nhíu nhíu mày vươn tay ra, dò xét trên trán của anh, muốn xác định một chút anh có phải là đang phát sốt không.

"Bị bệnh, hơn nữa bệnh không nhẹ." Thi Ngạo Tước nói: "Chỉ là vị trí ngã bệnh của anh, là trong này."

Anh chuyển từ trên tay lái ra một tay để cầm cổ tay Tô Cửu Y, đặt tay cô đến vị trí trái tim của anh, thấp giọng nói: "Nơi này thiếu đi một vị trí, thêm một người, chận lại khiến anh hô hấp không nổi."

Giọng nói của anh hơi có chút sâu lắng, ở Tô Cửu Y vang lên bên tai, lập tức rối loạn tinh thần của cô, cô hốt hoảng rút tay từ trong bàn tay anh về, sau đó dời chủ đề, "Tước thiếu, giữa trưa anh muốn ăn cái gì, em làm cho anh nhé? Còn có phu nhân, bà ấy thích ăn gì, em làm luôn."

"Chỉ cần là có thể trị trái tim, đều có thể." Thi Ngạo Tước lạnh nhạt mở miệng, lần nữa nắm tay lên tay lái.

Tô Cửu Y nghe tiếng, nghiêng mắt nhìn anh, nghiêm túc nói: "Rau cần, rau chân vịt, hạt yến mạch.... Những thứ này đều có thể trị bệnh tim, anh ăn khong?"

"Em làm anh đều ăn." Anh nói.

"Vậy giữa trưa em liền làm rau cần cải bó xôi xào cho anh ăn." Tô Cửu Y mặt mày cong cong, cuối cùng lộ ra nụ cười.

Hai người lại trò chuyện một hồi, trong lúc đó Tô Cửu Y còn hỏi thăm một chút về thói quen sinh hoạt của mẹ anh, cùng với thứ thích và không thích, Thi Ngạo Tước cũng kiên nhẫn nói từng chuyện.

Lúc lái xe đến bên ngoài nhà, Tô Cửu Y mới nghĩ đến vừa rồi bỏ quên Dạ Hàn ở trong công viên trò chơi, thậm chí ngay cả lúc rời đi cũng không có lên tiếng chào hỏi với anh, vì vậy liền lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Dạ Hàn.

Lúc lái xe vào cửa chính, Thi Ngạo Tước nghiêng mắt liếc qua màn hình điện thoại di động của cô, nhìn thấy hai chữ "Dạ Hàn", anh lộ ra vẻ mặt không vui, ngay sau đó nhíu nhíu mày, đưa tay bá đạo đoạt lấy điện thoại di động từ trong tay cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.