Bối Lạc Gia Tác Tình

Chương 9




"Do tiểu thư lo lắng dân chúng chịu khổ, mới có ảo giác như vậy chứ?" Thân thể Phủ Cầm không khỏi run lên một cái, đối với ý tưởng của Tần Mục Ca nàng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, liền khẩn trương an ủi một câu.

Ở trong trí nhớ của mình, cho tới bây giờ tiểu thư chưa từng làm chuyện như vậy, nhiều khi nàng luôn trầm tư, có khi đánh đàn, có khi tự mình chơi cờ, ra ngoài xã giao khi cần thiết, nàng rất ít đi ra ngoài, chỉ ngây ngô trong khuê phòng của mình.

Sau khi phu nhân trước qua đời, tình cảnh của nàng liền không tốt, kế thất Tần phu nhân kia hơi một tí là chửi rủa, thậm chí còn động thủ, chỉ là mấy năm nay tiểu thư mỗi ngày một lớn lên, thái độ của bà ta mới hơi thay đổi một chút, nhưng muốn cướp đoạt toàn bộ đồ cưới của tiểu thư, dụ dỗ, khuyên nhủ tiểu thư xuất gia, thậm chí uy hiếp, đe dọa, quả thực là dùng hết tất cả những thủ đoạn tồi tệ, cũng may tiểu thư im lặng giữ vững tâm tư của mình, không có mắc mưu nữ nhân kia!

Chủ tớ hai người vừa vào thôn, vừa đúng lúc gặp phải Hiên Viên Triệt mang theo thị vệ và ngự y xem xét khắp nơi, lúc này, hắn và ngự y cùng thì vệ che chắn toàn thân, che cả lỗ mũi.

Thấy Tần Mục Ca xuất hiện, Hiên Viên Triệt lập tức trầm mặt quăng cho nàng một câu: "Ngươi tới làm cái gì? Lập tức quay về! Nơi này một người phụ nhân như ngươi há có thể xen vào hay sao? !"

Giọng hắn nghiêm khắc và trang phục giống như lâm đại địch khiến Phủ Cầm không khỏi sinh ra sợ hãi, rụt người lại lui về phía sau.

Nhưng Tần Mục Ca cũng không để ý, lông mày nàng nhăn lại, lạnh nhạt nói: "Ta có trở ngại đại tướng quân chấp hành công vụ hay không? Ngươi làm việc của ngươi, ta làm việc của ta, không trở ngại lẫn nhau."

Hiên Viên Triệt bị Tần Mục Ca chặn lại không còn lời nào để nói, chỉ hừ lạnh một tiếng chậm rãi nói: "Nơi này có khả năng có ôn dịch, nếu như ngươi không cẩn thận cũng sẽ bị cách ly, hậu quả nghiêm trọng tự ngươi gánh chịu!"

Nói xong, mang theo người lập tức xoay người đi tới một cái sân khác.

Tần Mục Ca biết Hiên Viên Triệt nhất định sẽ đi đến hiện trường, cũng không nhiều lời, đi theo đối phương đứng quan sát từ xa.

Nhà này là của hộ dân thường, người bệnh là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, hiện tại ông ta đã được đặt sang phòng bên cạnh, thê tử của ông ta đau buồn thầm khóc đang lau nước mắt ở trong sân, thấy Hiên Viên Triệt chờ đi vào, vẻ mặt vừa sợ hãi vừa đau buồn, bùm té quỵ xuống đất không ngừng dập đầu nói: "Cầu xin đại nhân đừng mai táng phu quân, ông ấy nhất định sẽ khỏe lại!..."

Hiên Viên Triệt không nói gì, chỉ nói với ngự y: "Đi xem tình hình một chút."

Hai ngự y vào nhà, chỉ chốc lát sau liền ra ngoài trả lời: "Đại tướng quân, đoán chừng đã đến giai đoạn giữa, nhất định phải sử dụng biện pháp rồi !"

Phụ nhân kia và một nam tử trẻ tuổi bên cạnh càng thêm bi thương, nghẹn ngào tiếp tục dập đầu cầu xin.

"Cách ly người trong gia đình này, xử lý sạch mầm bệnh!" Hiên Viên Triệt quyết đoán phát ra mệnh lệnh.

Tần Mục Ca đi đến dừng lại trước phòng bệnh bên cạnh, từ cửa sổ nhìn thấy, nhìn bệnh nhân quần áo lam lũ, hình như đang run run, trên mặt tiều tụy tràn đầy mồ hôi, dáng vẻ cực kỳ khổ sở.

Không biết tại sao, trong đầu nàng bỗng nhiên bay ra một chuỗi ký tự, đều là tên thảo dược, từng chữ từng chữ xếp hàng ngay ngắn chỉnh tề, tạo thành hình dạng một đơn thuốc!

Đây là đơn thuốc gì? Trong đầu mình tại sao có thể nhảy ra mấy thứ này? ! Thấy cái bộ dáng bệnh tật này, mình liền không kìm hãm được xuất ra cái đơn thuốc này, đây là chuyện gì xảy ra? !

Ngay lúc nàng đang kinh ngạc, bên kia đã khóc đến tê tâm liệt phế*, có binh lính đã vào nhà chuẩn bị cho người bệnh vào bao bố!

*Tê tâm liệt phế: đau khổ tột cùng, đau xé ruột nát gan.

Trong mắt người bệnh kia tràn đầy tuyệt vọng, nhưng mà cũng không thể cứu vãn!

Bệnh nhân tuyệt vọng, thân thuộc kêu gào, trong đầu Tần Mục Ca đang xoay chuyển nhanh chóng!

"Đợi một chút! Bệnh nhân còn chưa chết thì vẫn có hy vọng!" Tần Mục Ca xoay người chạy đến trước mặt Hiên Viên Triệt lòng đầy căm phẫn chỉ vào trong phòng quát, "Ngươi giết người bừa bãi như thế quá là võ đoán!"

Trong mắt Hiên Viên Triệt tràn đầy khinh bỉ, liếc Tần Mục Ca một cái, phun ra một câu: "Lập tức cút ra ngoài!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.