Bồi Gả Tiểu Nha Hoàn

Chương 7: Đừng nhìn anh ta quá giây thứ 59 !




Lâm Cẩn Dung cùng Đồ thị giúp đỡ Lục lão phu nhân thu thập thỏa đáng, Lâm Ngọc Trân liền dẫn Lục gia lão cô phu nhân tóc bạc trắng xóa và hai tiểu nhi tức tuổi trẻ vào đây.

Lục lão cô phu nhân chân trước mới bước vào, liền ôm miệng chảy lệ hô một tiếng: “Đại tẩu!” Hai lão thái thái ôm đầu khóc rống, người trẻ tuổi đau khổ khuyên bảo. Khó khăn lắm mới khuyên nhủ được, Lục lão cô phu nhân lau nước mắt, gọi hai tiểu nhi tức ra cho Lục lão phu nhân nhận thức, vừa chuẩn xác tìm thấy Lâm Cẩn Dung ở trong đám người: “Đây là thê tử của Nhị lang?”

Lâm Cẩn Dung bước lên phía trước hành lễ: “Chất tức gặp qua cô tổ mẫu.” Vị lão cô phu nhân này, chính là đám hỏi với Lâm gia từ nhiều thế hệ trước của Lục gia, đã gả cho Lâm gia Nhị lão thái gia. Theo cách nói của Lục gia bên này, Lâm Cẩn Dung phải gọi bà một tiếng Cô tổ mẫu, nếu theo cách nói của Lâm gia bên kia, Lâm Cẩn Dung lại phải gọi bà một tiếng Nhị thúc tổ mẫu. Nhưng giờ phút này là nhi tức của Lục gia, tất nhiên nên theo người Lục gia gọi một tiếng Cô tổ mẫu rồi.

Có một tầng quan hệ như vậy, Lục lão cô phu nhân đối với nàng và Lâm Ngọc Trân tất nhiên là thân thiết hơn nhiều so với đám người Tống thị, Lã thị, Đồ thị, nhưng cũng không quên cùng Lục lão phu nhân tán dương Lục Thiệu: “Hảo hài tử a, vừa hiếu đạo, vừa săn sóc, lại trung hậu, còn có thể làm được việc.”

Lâm Cẩn Dung ở trong đám người tìm được Lục Thiệu vừa hiếu đạo săn sóc, lại trung hậu có năng lực kia.

Lục Thiệu đã thay đồ tang, trên búi tóc có buộc sợi chỉ gai, râu ria xồm xoàm đứng ở nơi đó, ánh mắt vằn đỏ giống như lơ đãng hướng nhìn về phía nàng, lại thản nhiên dời mắt đi. Địch ý, thật sự là địch ý rất sâu sắc, Lục Thiệu hiển nhiên không quên lúc trước nàng và Lục Giam đã đá hắn ra khỏi cửa thế nào, trục xuất đến Thái Minh phủ. Lâm Cẩn Dung rất nhanh vò khăn tay, phản ứng đầu tiên là vẫn muốn đá Lục Thiệu ra khỏi cửa.

Tiếp theo nàng lại nhìn thấy Lục Thiện thân cao cường tráng, mặt mày có vài nét giống với Lục Giam, nhưng lại rũ thắt lưng cúi vai. Lục Thiện khoác áo tang, cô độc đứng bên ngoài đám người, lạnh lùng nhìn thân nhân đông đảo trước mặt, nhận thấy được Lâm Cẩn Dung đang nhìn hắn thì nhanh chóng quét nàng một cái, làm bộ không thấy nàng, lại dời mắt đi. Vẫn là vẻ không vui như từ trước.

Đồ thị đi qua, thấp giọng nói hai câu bắt đầu véo hắn đẩy hắn, Lục Thiện đau nhe răng trợn mắt, tức giận bất bình, lại như cũ không chịu đi lên phía trước, lưng hạ xuống thấp hơn, mặt cũng hồng đến tận lỗ tai. Khi có biến hóa, yêu cầu của Đồ thị đối với hắn cũng cao lên, từ lúc hy vọng thân thể hắn cường kiện biến thành khát vọng hắn có thể trở nên nổi bật, có danh tiếng, có tiền đồ, có chí hướng.

Quật cường, quật cường giống Lục Giam chính là một người cố gắng biểu lộ ra vẻ ngoài để che giấu bản thân.

Nhìn Lục Thiện ẩn nấp mà Đồ thị xoay quanh, để tránh bị trách phạt quẫn bách, Lâm Cẩn Dung đột nhiên muốn cười, Lục Thiện có lẽ cũng không chán ghét như thế.

Lục Thiện một bên tránh né Đồ thị giương nanh múa vuốt cùng bức bách, một bên thật cẩn thận chú ý phản ứng của mọi người, khi nhìn thấy trong mắt Lâm Cẩn Dung chợt lóe ra ý cười, hắn có chút sợ run. Thấy Lâm Cẩn Dung cùng từ trước có chút không giống, trong ấn tượng của hắn, tuy rằng nàng đối với hắn không có gì ác ý, nhưng cũng không giống như trước mà lạnh lùng bỏ qua. Hắn hoang mang sờ sờ đầu, quyết ý ra bên ngoài đi dạo.

Vì thế thời điểm Lâm Cẩn Dung đi an bài cơm canh chiêu đãi đoàn người Lục lão cô phu nhân ở trong sân thấy được Lục Thiện cùng Nghị Lang.

Đó là một buổi chiều đầu mùa đông thời tiết khá thoải mái, bầu trời xanh trong, không hề có gió, Đậu Nhi cùng Phan thị ôm Nghị Lang đứng ở trong viện phơi nắng, con sóc mập mạp được thả ra khỏi lồng sắt, linh hoạt ở bồn hoa đi lên qua lại rồi nhảy nhót, Nghị Lang mở to một đôi mắt đen láy, ngạc nhiên nhìn con sóc đó, bên miệng trên khuôn mặt phấn nộn nhỏ xuống một giọt nước miếng trong suốt. Lục Thiện đứng ở cách đó không xa, cũng nhìn chằm chằm con sóc kia trong mắt tràn đầy hoài niệm. Con sóc mập mạp thực hưởng thụ cảm giác vạn chúng chú mục này, qua lại biểu diễn vài vòng, lại nhanh chóng trèo lên tường, quay đầu nhìn xem hai ngốc tử một lớn một nhỏ này, đắc ý chạy trốn không thấy tăm hơi.

Nghị Lang ngơ ngác tìm sau một lúc lâu, phát ra một tiếng kêu to không rõ ý tứ hàm xúc, thu hồi ánh mắt, đưa tay cầm lấy con hổ bông ném xuống đất. Lục Thiện đứng ở một bên, do dự rối rắm một lát, cuối cùng trước khi Đậu Nhi xoay người lại cầm hổ bông lên, thì cầm con hổ bông lên vỗ nhẹ nhẹ phủi bụi đất, nghiêm mặt đưa tới tay Nghị Lang. Thuận tiện tò mò nhìn nhìn Nghị Lang, trọng điểm đánh giá bàn tay nhỏ bé múp míp của Nghị Lang.

Nghị Lang cũng hiếu kì nhìn hắn, bất quá phương thức tiểu hài tử tỏ vẻ vui mừng không giống với người lớn, Nghị Lang dã man dùng sức quơ quơ con hổ bông, lại ném con hổ bông xuống đất, sau đó tiếp tục nhìn Lục Thiện.

Lục Thiện có chút không kiên nhẫn, nhưng vẫn nhặt con hổ bông lên, lại vỗ vỗ bụi, đưa cho Nghị Lang. Nghị Lang thực sảng khoái lại ném xuống đất, mang theo chút khoái hoạt cùng nghịch ngợm nhìn con hổ bông, lại thử nhìn Lục Thiện, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có thần sắc không nói rõ nên lời là vẻ gì, giống như là đang cười, cũng giống như là đang lấy lòng, hoặc là đang đùa vui trêu chọc, Lục Thiện hơi phát điên, trước mặt đám người Đậu Nhi có chút không được tự nhiên.

Đậu Nhi thấp giọng mắng Nghị Lang: “Nghị Lang người không ngoan.” Sau đó thật có lỗi nhìn về phía Lục Thiện: “Lục gia, Nghị Lang không hiểu chuyện.”

Lục Thiện vừa rồi không được tự nhiên nhất thời biến thành nổi giận: “Ta còn không đến mức giận dỗi với một tiểu hài tử.” Rồi tức giận nhặt lên con hổ bông, nói với Nghị Lang nói: “Nếu ngươi không nghe lời, cứ ném xuống, ta sẽ không nhặt lên cho ngươi nữa.”

Nghị Lang nhìn hắn sau một lúc lâu, không thấy hắn đưa con hổ bông cho mình, rốt cục hiểu được gì đó, ủy khuất nhìn Đậu Nhi, lại nhìn Phan thị mếu miệng, trong lơ đãng thấy được Lâm Cẩn Dung đứng ở cách đó không xa, vì thế hướng tới Lâm Cẩn Dung vươn tay, gào khóc, thanh chấn vân tiêu(bay tới tận mây xanh).

Lâm Cẩn Dung cười đi về phía bọn họ, Lục Thiện nhìn thấy Lâm Cẩn Dung lại đây, có một cảm giác xấu hổ khi bắt nạt hài tử nhà người ta bị người ta bắt quả tang ngay tại hiện trường, mặt đỏ lên, nắm chặt con hổ bông kia, rũ mắt, nhìn bùn đất dưới bàn chân.

Lâm Cẩn Dung từ trong lòng Phan thị tiếp nhận Nghị Lang, hàm chứa cười nói: “Nghị Lang không khóc, Lục thúc con đang trêu chọc con mà.” Giống như lơ đãng nói với Lục Thiện: “Nghị Lang mới sáu tháng, gần đây việc thích làm nhất chính là dùng sức cầm lấy một món đồ chơi nào đó, sau đó ném xuống đất. Cũng thực có lòng tham, hai tay cầm đầy món đồ chơi vẫn còn muốn lấy nhiều hơn.”

Lục Thiện cúi mắt bất động không nói gì, Lâm Cẩn Dung thoáng có chút thất vọng, cười cười, chuẩn bị xoay người rời đi. Nàng vốn hy vọng nhiều người đau lòng Nghị Lang, dù sao Lục Thiện là thân thúc phụ của Nghị Lang, nhưng nếu Lục Thiện cứng rắn cự tuyệt như thế, nàng cũng thấy không cần phải tiếp tục.

Lục Thiện nhìn thấy làn váy Lâm Cẩn Dung chuyển động, ra vẻ phải rời khỏi, hắn vội ngẩng đầu lên, đem con hổ bông nhét vào tay Nghị Lang, sầm mặt, nghiêm trang nói với Nghị Lang: “Hải tử ngoan thì không nên như vậy, không được ném xuống nữa.” Sau đó tiêu sái chắp tay rời đi.

Tiểu hài tử giả vờ giả vịt. Lâm Cẩn Dung cúi mắt nhìn Nghị lang trong mắt còn hàm chứa lệ trắng ngần, vừa nhận được hổ bông đảo mắt đã cười, nhẹ nhàng hôn lên trán Nghị lang một cái. Từ trạm dịch bên này, thông qua lực lượng châu phủ truyền tin về kinh, nhanh nhất cũng phải mất mấy ngày, hiện tại Lục Giam nói vậy đã nhận được tin tức, lòng như lửa đốt, tràn ngập đau thương mà chuẩn bị trở về nhà chăng? Chỉ chớp mắt, lại là một năm đi qua, Lâm Cẩn Dung hít một tiếng, nàng nhớ Lục Giam, vào ban đêm lạnh lẽo, điều nàng mong muốn nhất là đặt tay chân lạnh như băng vào trong lòng hắn ủ ấm, mà không phải ôm bình nước nóng.

Trời sáng trong, Lâm Cẩn Dung theo thường lệ đến linh đường quỳ lạy thủ linh, thấy Lục Thiện đứng cạnh khóm hồng bên ngoài Vinh Cảnh cư. Lục Thiện thấy nàng lại đây, có chút quẫn bách thi lễ, thanh âm thấp cơ hồ không nghe thấy: “Nhị tẩu.”

Lâm Cẩn Dung hướng hắn mỉm cười: “Lục thúc tới thăm tổ mẫu sao?”

Lục Thiện gật gật đầu.

Lâm Cẩn Dung nhìn hắn cúi lưng, ôn nhu nói: “Lưng còng không tốt lắm đâu.”

Lục Thiện vẻ mặt không phục. Giống như đang nói, liên quan gì đến ngươi, biểu tình đáng đánh đòn vô cùng, Anh Đào nhìn thấy mà tức giận muốn cào hắn hai cái mới hết giận.

Nhưng Lâm Cẩn Dung đi được vài bước quay đầu lại nhìn, thấy Lục Thiện đã dựng thẳng lưng, đi đường cũng có chút cứng ngắc mất tự nhiên. Kiếp này Lục Thiện trưởng thành không còn giống như kiếp trước nữa, tuy rằng nàng như cũ không thích hắn cho lắm, hắn như cũ đối với nàng có tâm lý phòng bị, nhưng mà dù thế nào hắn cũng là thúc phụ của Nghị Lang. Nàng chưa từng có khát vọng như vậy, hy vọng tận lực nhiều người có thể thích Nghị Lang, yêu thương Nghị Lang, cho dù là biết không có khả năng, nàng vẫn chỉ mong tranh thủ một chút.

Lâm Cẩn Dung phân phó Anh Đào: “Ngươi đi an bài một chút, sau đó ta muốn gặp Phạm quản sự.”

Anh Đào lĩnh mệnh rời đi, Lâm Cẩn Dung đi tới phụ cận linh đường, tìm được Xuân Nha đang bận rộn: “Sau khi trời tối, ngươi bảo Lâm Quý về nhà một chuyến, nói cho mẫu thân ta, thỉnh nàng an bài một chút, nghĩ cách tìm cớ cho ta trở về một chuyến. Thời điểm tiếp đón ta, đừng quên nói với Tam gia một tiếng, thỉnh hắn tới cùng.”

Xuân Nha lĩnh mệnh rời đi, Lâm Cẩn Dung bước vào linh đường, tìm được vị trí của mình, quỳ xuống bắt đầu khóc nức nở tẫn hiếu.

Một hồi cúng bái hành lễ xong, mọi người đi ra nghỉ ngơi, Lâm Cẩn Dung tiến lên nâng dậy Lâm Ngọc Trân, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi nhìn xem Phạm quản sự?”

Lâm Ngọc Trân nhãn tình sáng lên, rõ ràng có vài phần cao hứng, cũng là nói: “Con cuối cùng đã thông suốt rồi sao. Thật giống như là chuyện của một mình ta vậy.”

Lâm Cẩn Dung lười nhiều lời với nàng, chỉ trực tiếp nói: “Sau đó là để cô cô cùng Phạm quản sự nói, hay là để ta nói với hắn?”

Lâm Ngọc Trân trầm mặc một lát, không tình nguyện đáp: “Con nói với hắn đi.”

Lâm Cẩn Dung thử nói: “Vậy, nếu…… cô cô có chịu phối hợp hay không?”

Lâm Ngọc Trân có chút xấu hổ, tất nhiên không chịu thừa nhận rằng mình sợ làm hỏng chuyện, hy vọng Lâm Cẩn Dung đem hết toàn lực giúp nàng, vì thế áp dụng thái độ không phù hợp lắm — không nói được một lời, thẹn quá thành giận nghiêng mặt đi.

Lâm Cẩn Dung kiên nhẫn hỏi lại nàng một lần: “Nếu cô cô làm không được, vậy không cần lãng phí khí lực của mọi người, nếu không sự việc bất thành, còn có thể khiến tổ mẫu phản cảm. Phạm quản sự vẫn sẽ mang tội vào thân.”

Lâm Ngọc Trân tức giận nói: “Các ngươi tốt nhất làm cho thỏa đáng một chút!”

Lâm Cẩn Dung vốn cũng chỉ cần Lâm Ngọc Trân bồi nàng đi một chuyến này để tánh tị hiềm thôi.

Phạm Bao ngồi trên ván giường lạnh lẽo cứng rắn, xuyên thấu qua cửa sổ nhỏ hẹp thất thần nhìn đám mây đỏ hồng nơi chân trời kia. Bên ngoài nhất định là cảnh tượng chạng vạng xinh đẹp, sảng khoái, trên đầu và tâm vẫn đang ẩn ẩn đau nhức, nhắc nhở hắn, tuy rằng hắn chiếm được đồng tình và bảo hộ của đích tôn và Tam phòng, nhưng cũng không thể thay đổi tình cảnh thực tế hắn đang bị cầm tù, tiền cảnh không rõ.

Từ trước……………… Hắn nhớ tới từ trước, thời điểm Lục lão ông còn sống, nhịn không được trong lòng chua xót. Ngoài cửa truyền đến thanh âm quần áo ma sát vào nhau khi nữ nhân đi đường, hắn có chút khẩn trương ngồi thẳng thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.