Bồi Gả Tiểu Nha Hoàn

Chương 12: Kẻ móc túi




Lục Thiện bị Lục Luân đánh cho oa oa kêu, nhưng vẫn bám ở bên cạnh hắn luyến tiếc không nỡ rời đi, lặp lại truy vấn: “Rốt cuộc huynh đi đâu vậy, không phải tòng quân rồi sao? Tại sao đã trở lại, còn biết chuyện ở trong nhà?”

Lục Luân buồn thanh hờn dỗi nói: “Lúc ấy ta đi Khắc châu, bởi vì cơ duyên xảo hợp, vừa mới gặp Hùng tướng quân của chúng ta, liền trở thành thân binh của hắn, lần này là theo hắn đến Thái Minh phủ, vừa vặn nghe nói đến chuyện này, ta liền nói với hắn, hắn cho ta trở về để chịu tang.”

Lâm Cẩn Dung liếc Lục Luân một cái. Ngay cả lí do thoái thác đều giống như đúc với kiếp trước, nhưng trên thực tế, làm sao có chuyện khéo như vậy? Cũng chỉ có thể lừa được Lục Thiện mà thôi.

Lục Thiện không hề nghi ngờ: “Vậy thật tốt a, huynh có thể ở lại nhà bao lâu?”

Lục Luân giương mắt nhìn tuyết đọng trên ngọn cây, thấp giọng nói: “Cũng phải nhìn tổ phụ lạc táng đã. Ta thật sự rất có lỗi với lão nhân gia người.”

Lâm Cẩn Dung khuyên nhủ: “Cũng đừng quá để tâm, sự tình phát sinh đột ngột, Đại bá phụ, Nhị ca, Đại ca, Lục đệ của đệ lúc ấy đều ở bên ngoài, cũng không khỏi phải gấp gáp trở về. Tổ phụ chỉ cần biết rằng đệ vẫn sống tốt, không làm xằng làm bậy, thì người cũng an tâm rồi.”

Lục Luân cúi mắt “Ngô” một tiếng.

Lâm Cẩn Dung lại nói: “Tổ phụ cố ý để lại một gian cửa hàng ở Thái Minh phủ cho đệ, sợ đệ tương lai không có cơm ăn áo mặc.”

Lục Luân lại “Ngô” một tiếng, nghiêng mặt đi, không nói gì cả. Lâm Cẩn Dung nhìn qua, chỉ thấy hắn lại đỏ đôi mắt, bất quá là cố nén mà thôi, liền khe khẽ thở dài, không cần phải nhiều lời nữa.

Lục Thiện trấn an, vỗ vỗ đầu vai Lục Luân, ôn hòa nói: “Ngũ ca, huynh còn chưa biết đúng không, chúng ta có thêm hai chất nhi và một chất nữ nhi.”

Lục Luân nhãn tình sáng lên, giương mắt nhìn Lâm Cẩn Dung: “Có phải vậy hay không?”

Lâm Cẩn Dung cười: “Đúng, Nghị Lang đang ở ngay tại Vinh Cảnh cư, để ta bế ra cho đệ xem.”

Lục Thiện liền cười: “Nghị Lang rất thích đùa, lá gan thật lớn.” Nói xong lại vụng trộm nhìn Lâm Cẩn Dung liếc mắt một cái, thấy Lâm Cẩn Dung dường như không để ý, liền cũng buông lỏng bả vai.

Lục Luân nói: “Ta đã nghe nói chuyện Nhị ca, Nhị tẩu, chúc mừng tẩu và Nhị ca. Chỉ tiếc……” Chỉ tiếc mới qua một năm an lành đã phải trở về.

Lâm Cẩn Dung tất nhiên là hiểu được ý hắn nói đáng tiếc là gì, liền cười đáp: “Cũng không sao, hiện tại không giống như lúc trước nữa, thời điểm gian nan nhất đã đi qua, ngày sẽ tốt hơn.” Đã phân chia tài sản, nàng đã thông suốt, lại có Nghị Lang tất nhiên là so với từ trước tốt hơn rất nhiều. Hiện tại nàng phải thực hiện 3 chuyện mấu chốt, thứ nhất là giải quyết việc sinh tử của Lục Luân, thứ hai là xây dựng nhà tình nghĩa, thứ ba là hết sức mang theo người nhà thoát khỏi tai ương. Lục Luân gật gật đầu: “Đúng, ngày trôi qua sẽ tốt đẹp hơn.”

Khi nói chuyện, đến Vinh Cảnh cư, Lục Luân có chút kích động, khẩn cấp muốn bỏ lại Lâm Cẩn Dung và Lục Thiện xông vào bên trong, Lâm Cẩn Dung vội ngăn hắn lại: “Lão thái thái thân mình đã suy sụp, chịu không nổi mọi kích thích dù là vui mừng hay đau buồn, bà còn chưa biết đệ đã trở lại, chờ ta đi vào trước nhìn xem, ta gọi đệ, đệ lại tiến vào.”

Lục Luân ngẩn ra, ngoan ngoãn đứng ở dưới hành lang.

Lâm Cẩn Dung đi vào trong phòng, Tố Tâm đang hầu hạ Lục lão phu nhân uống thuốc, thấy nàng tiến vào, vội cười nói: “Lão thái thái, Nhị thiếu phu nhân đến.”

Lời còn chưa dứt, Lục lão phu nhân liền nhìn về phía sau Lâm Cẩn Dung: “Ngũ lang đâu?”

Lâm Cẩn Dung vội đáp: “Sợ quấy nhiễu người nên đang ở bên ngoài. Tổ mẫu, người trăm ngàn lần phải đáp ứng tôn tức, thấy Ngũ lang thì cứ từ từ nói chuyện, không cần cấp, bằng không Ngũ lang sẽ khổ sở.”

Lục lão phu nhân thở hổn hển: “Ta biết, mau gọi hắn vào!”

Lâm Cẩn Dung lại xoay người đi ra ngoài gọi Lục Luân: “Thời điểm nói chuyện thì để ý chút, đừng nhắc tới chuyện thương tâm.”

Lục Luân bất chấp đáp ứng nàng, đỏ mắt đi vài bước, quỳ rạp xuống trước mặt Lục lão phu nhân, dập đầu, khóc nói: “Tôn nhi bất hiếu, khiến tổ mẫu phải quan tâm rồi.”

Lục lão phu nhân nói sẽ không kích động, đến lúc này lại nhịn không được nhớ tới Lục lão ông, thương tâm cầm quải trượng đánh Lục Luân hai cái, khóc mắng: “Ngươi là kẻ bất hiếu! Chỉ lo tự do khoái hoạt của bản thân, lại quên mất hai lão già cả này thường xuyên lo lắng hãi hùng vì ngươi! Đáng thương cho tổ phụ ngươi, ngay cả việc ngươi sống hay chết cũng không biết!”

Lục Luân bò lên, ôm lấy hai chân Lục lão phu nhân, ngửa mặt nhìn bà, rơi lệ đầy mặt: “Tôn nhi bất hiếu, tổ mẫu bớt giận.”

Lâm Cẩn Dung tiến lên khuyên một lúc, tổ tôn hai người khó khăn dừng lại lệ, Sa ma ma nâng ghế tới cho Lục Luân ngồi, Lục Luân không ngồi, mà an vị ở ghế nhỏ ngay trước tháp của Lục lão phu nhân, xoa bóp hai đầu gối của Lục lão phu nhân, nói: “Ta ngồi đây với tổ mẫu.”

Lục lão phu nhân vừa tức giận vừa buồn cười, dùng sức xỉa vào cái trán đen bóng của hắn, mắng: “Đứng lên! Hơn hai mươi tuổi rồi mà còn như vậy, giống bộ dáng gì nữa!” Mắng thì mắng, trong giọng nói lại tràn đầy vui mừng.

Lục Luân cười cười, da mặt dày nói: “Cũng không có bao nhiêu cơ hội để da mặt dày ở trước mặt tổ mẫu, để tôn nhi tẫn hiếu.”

Lục lão phu nhân mẫn cảm nghe ra ý tứ của hắn, lập tức nhíu mày nói: “Như thế nào? Con còn muốn đi?”

Lục Luân mím môi, thấp giọng nhắc lại lý do đã nói qua với Lục Thiện, Lâm Cẩn Dung: “Chờ hậu sự của tổ phụ xong xuôi, cuối cùng con vẫn phải trở về đó, không thể trì hoãn.”

Lục lão phu nhân im lặng sau một lúc lâu, nghiêng đầu nhẹ nhàng lau một chút khóe mắt.

Lục Luân vốn là sợ bà sống chết giữ hắn lại, thấy bà cái gì cũng không nói, chỉ im lặng lau lệ, trong lòng lại càng khó chịu, nhưng làm ra vẻ không nhìn thấy, nhìn quanh trái phải: “Con sóc mập kia đâu rồi? Sao không thấy? Không phải mọi người làm mất nó rồi chứ?”

Lục lão phu nhân vỗ mạnh đầu của hắn, mắng: “Xú tiểu tử! Ngươi chỉ nhớ kỹ sóc của mình thôi! Nói thật cho ngươi biết, ngươi bỏ đi, tổ phụ ngươi tức giận, liền ném nó đi rồi.”

Lục Luân ánh mắt buồn bã, nghẹn ngào nói: “Tổ mẫu, tổ mẫu, tôn nhi bất hiếu, ngày sau sẽ luôn thường xuyên về thăm người.”

Lục lão phu nhân hàm chứa lệ, vỗ về lưng hắn, thở dài: “Con lớn rồi, tự đi tìm tiền đồ của mình đi.”

Sa ma ma cầm canh nóng đi lên, khuyên nhủ: “Lão thái thái, Ngũ gia về nhà, lại có tiền đồ, là chuyện tốt, lão thái thái nhanh thu lệ thôi. Sau đó Ngũ gia đến trước linh tiền của lão thái gia trò chuyện, cũng để lão thái gia yên tâm.”

Lục lão phu nhân cố gắng lên tinh thần, buộc Lục Luân ngồi lên ghế, hỏi han vài câu.

Lục Luân tìm chút chuyện râu ria, thoải mái khoái hoạt kể cho bà nghe, úc khí của Lục lão phu nhân giảm đi không ít. Khi nói chuyện, Lục gia lão cô phu nhân chạy lại đây, đám người Lục Kiến Trung an bài thích đáng chuyện bên ngoài, cũng đi vào Vinh Cảnh cư, mọi người vây quanh Lục Luân ở giữa, ngươi một lời, ta một lời, hỏi lấy hỏi để, Lục Luân bình tĩnh nhất nhất trả lời cẩn thận.

Lục Kiến Trung nghe thấy hắn được tướng quân thưởng thức, coi như tiền đồ vô lượng, trong lòng cũng thật cao hứng, trước mặt chúng thân thích, vuốt râu giả vờ giả vịt nói: “Nếu lúc trước con nghe lời tổ phụ con, cố gắng khảo thí võ cử, tiền đồ cũng sẽ rất tốt.”

Lục Luân liếc mắt xem thường, nhưng cũng không nói thẳng tình hình thực tế trước mặt mọi người.

Lục Kiến Trung nhận ra sự khinh thường cùng bất kính của hắn, trong lòng âm thầm căm tức, nhưng cũng không muốn mắng mỏ hắn trước mặt mọi người.

Tống thị cái gì cũng không nói, cũng chỉ ôn nhu nhìn Lục Luân, vẻ mặt vừa lòng cùng chờ mong. Ai nói chỉ có lão Đại gia mới có tiền đồ? Con trai của nàng cũng là người đắc lực, tùy tiện chạy ra chạy vào có thể được tướng quân thưởng thức, tuy rằng gian nguy, nhưng ngày sau nếu có thể lập hạ chiến công, cũng rất phong quang.

Lâm Cẩn Dung ở một bên âm thầm thở dài. Giờ phút này cả nhà nhìn Lục Luân đều coi như là một đóa hoa tươi, một khi tình hình thực tế bại lộ, sẽ coi hắn là mãnh thú hồng thủy, mỗi người tránh né không kịp, chỉ sở bị hắn liên lụy.

Tất cả mọi người có chuyện, cùng một chỗ tụ tập hơn nửa canh giờ liền đứng dậy cáo từ, đi làm việc đã phân công. Lục Kiến Trung phụng phịu phân phó Lục Luân: “Con đi theo ta!”

Lục lão phu nhân nói: “Hắn trở về là tốt rồi, không cho con đánh hắn!”

Lục Kiến Trung cười làm lành nói: “Mẫu thân, con muốn bảo hắn đi dập đầu tẫn hiếu với phụ thân, để phụ thân ở dưới suối vàng có biết, không phải lo lắng cho hắn nữa.”

Lục lão phu nhân liền dương dương tự đắc: “Ngũ lang con đi đi.”

Lục Luân ủ rũ cúi đầu theo Lục Kiến Trung rời đi, đi tới cửa, quay đầu hướng Lâm Cẩn Dung nháy mắt, Lâm Cẩn Dung hiểu ý, nhẹ nhàng gật gật đầu.

Sau giữa trưa, Lục lão phu nhân theo thường lệ muốn ngủ trưa, Lâm Cẩn Dung đang hầu hạ bà cởi áo, chợt nghe sương phòng bên trái truyền đến tiếng khóc của Nghị Lang.

Lục lão phu nhân tâm tình đang tốt nói: “Mau đi xem một chút là làm sao? Hài tử này hai ngày nay có chút không ngoan, nên chăm sóc cho tốt.”

Lâm Cẩn Dung nói: “Hắn đang mọc răng, có chút nóng lên không thoải mái thôi.” Nói xong vội vàng trở về sương phòng. Trong sương phòng đang rất náo nhiệt, Nghị Lang chỉ để ý nhếch miệng khóc lớn, xấu tính đem món đồ chơi Đậu Nhi đưa qua ném xuống đất.

Phan thị rất sợ Lâm Cẩn Dung trách nàng không chăm sóc hài tử tốt, vội vàng giải thích: “Hôm nay tuyết rơi, bên ngoài ẩm ướt lạnh lẽo, nô tỳ không dám mang Nghị Lang xuất môn, chỉ lấy chút món đồ chơi dỗ hắn. Vậy mà lại chọc hắn giận.”

“Hắn mọc răng, đại để cũng có chút không thoải mái.” Lâm Cẩn Dung vươn tay tiếp nhận Nghị Lang, Nghị Lang chỉ để ý khóc lớn, dù thế nào cũng không dỗ được. Lâm Cẩn Dung bất đắc dĩ, đành phải gọi người bao chăn nhỏ quanh hắn, tính dẫn hắn đi ra ngoài dạo một vòng. Quả nhiên chăn nhỏ mới bao quanh trên người hắn, hắn liền ngừng tiếng khóc, chỉ thấp giọng nức nở.

Lâm Cẩn Dung bế hắn xuất môn, thấp giọng oán giận nói: “Tiểu tổ tông, ngày bé tính tình đã khó chơi thế này, tương lai phải làm sao bây giờ?”

Nghị Lang giống như nghe hiểu, ở trong lòng nàng nằm úp sấp rầm rì hai tiếng, khiến đám người Lâm Cẩn Dung nở nụ cười.

Đoàn người ở trong vườn dạo qua một vòng, Lâm Cẩn Dung thấy Nghị Lang mệt mỏi, liền thấp giọng phân phó Phan thị: “Được rồi, chúng ta trở về.” Mới xoay người, đã thấy Lâm Ngọc Trân được Phương Linh và Phương ma ma nâng đỡ lại đây, mắng: “Trời lạnh như thế, con ôm hắn ra ngoài làm cái gì!”

Lâm Cẩn Dung nói: “Hắn khóc lóc quá, không thể không đi dạo một chút.”

Lâm Ngọc Trân nói: “Hắn hiểu được cái gì? Ta nói con cũng quá sủng nịch hắn rồi! Ngày bé đã như thế, lớn lên phải làm sao bây giờ?”

Lâm Cẩn Dung mặc kệ nàng, rũ mắt không nói.

“Ta ôm một cái, tiểu chất nhi.” Chính là Lục Luân bỗng dưng vươn ra một đôi tay, vững vàng tiếp nhận Nghị Lang, tâm tình tốt nhìn Lâm Ngọc Trân cười: “Đại bá mẫu, vừa rồi ta đến thỉnh an người, nhưng không gặp người.”

Lâm Ngọc Trân thấy hắn, liền thu liễm thần sắc, cao thấp đánh giá hắn một phen, cười nói: “Trở về là tốt rồi.” Nghiêm túc phân phó Lâm Cẩn Dung: “Nhanh ôm trở về, đừng để gió thổi lạnh.” Chỉ nói hai ba câu rồi rời đi.

Lục Luân nhìn theo bóng dáng Lâm Ngọc Trân, quay đầu hướng Lâm Cẩn Dung cười: “Vẫn là bộ dáng đó.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.