Bố Y Quan Đạo

Chương 4: Ra giá




Vẻ cười trên mặt Hoàng Đế càng ngày càng đậm hơn, cuối cùng hắn nhịn không được mà bật cười như điên, cái này lại khiến cho Tứ đại chiến tướng đứng ở bên cạnh hắn càng khẩn trương hơn, thở mạnh cũng không dám.

Hắn cười càng vui vẻ thì chứng tỏ trong lòng của hắn sự tức giận càng lớn. Hắn càng cười to, chứng tỏ chính hắn cũng không còn biện pháp tự áp chế sát khí trong lòng. Trước kia, cách duy nhất giải quyết vấn đề này là giết người.

Giết người khác mà ngẫu nhiên đôi khi giết cả một nhà.

- Hắn bỏ chạy thoát rồi.

Hoàng Đế cười to:

- Phương đông Chiến Thần, hắn vậy mà bỏ chạy.

Mọi người cũng không biết trong lòng Hoàng Đế nghĩ gì cho nên cũng không ai dám tiếp lời.

- Ha. Phải nói là chọn địa điểm tái chiến, hắn hẹn tao mười lăm tháng này quyết chiến trên đỉnh Thái Sơn, thật đúng là chiêu thức thông minh.

Hoàng Đế với vẻ mặt xem thường cười nói:

- Thoát được nhất thời chứ sao có thể thoát được cả đời? Cái gì vương giả khí khái, võ giả tôn nghiêm chẳng lẽ hắn đều vứt bỏ không cần để ý sao?

Vẫn không có ai tiếp lời. Không người nào dám tiếp lời. Bọn họ biết rõ Hoàng Đế hiện tại đang rất tức giận, phi thường tức giận. Nếu như đi tiếp lời mà nói…, nói đúng thì còn tốt, nói sai thì lập tức thành công cụ cho hắn phát tiết cho nên lúc này chỉ có một mình Hoàng Đế lầm bầm lầu bầu.

Đây là việc rất thất lễ thế nhưng mà tóm lại mất mặt so với nói sai thì vẫn tốt hơn một chút.

- Bọn mày nói xem, tao có nên tới đó hay không?

Hoàng Đế hỏi.

Mục sư ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế, hắn ngập ngừng một lúc cuối cùng lại cúi gằm đầu xuống. Quỷ Ảnh và Ngọc Nữ lại càng thông minh hơn, dứt khoát cả đầu cũng không thèm ngẩng lên.

Chỉ có mỗi Hỏa Thần tuổi trẻ khí thịnh, cũng không có trải qua phong ba cho nên so với những người khác hắn vẫn mạnh dạn hơn một chút. Hắn ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế lớn tiếng nói:

- Điện hạ. Đương nhiên là nên đi rồi. Ngài là Hoàng Đế, Thiên Hạ Vô Song Hoàng Đế. Không ai có thể ngăn cản được điện hạ, cũng không ai có thể lưu điện hạ lại được. Hắn muốn ta đi thì ta liền đi đấy. Ta là thế giới chi vương.

- Đi quyết chiến cùng hắn trên đỉnh núi Thái Sơn?

- Không.

Hỏa Thần nói. Hắn tuy có một chút bốc đồng nhưng cũng không phải ngốc:

- Bọn hắn ước hẹn địa điểm tại đỉnh núi Thái Sơn thì chứng tỏ bọn hắn nhất định sẽ sắp đặt mai phục tại Thái Sơn. Anh hùng nan địch nhiều đạo chích, chúng ta có thể sẽ có chịu thiệt. Chúng ta đi Hoa Hạ là chúng ta đi giết người.

- Không tệ.

Hoàng Đế vừa cười vừa nói:

- Qua chuyện này cho thấy một chuyện, Phó Phong Tuyết đã không xứng làm đối thủ của tao nhưng cái này cũng không ảnh hưởng đến ý nghĩ muốn giết chết hắn của tao.

- Điện hạ, chúng ta phải đi Hoa Hạ sao?

Quỷ Ảnh ngẩng đầu lên hỏi. Dựa theo ý nghĩ của hắn, Hoàng Đế không nên mạo hiểm đi đến đó. Dù sao, bên kia là chiến trường của người khác thế nhưng hắn biết rõ Hoàng Đế tâm cao khí ngạo, không có chuyện gì là hắn không dám làm.

Hắn không dám khích lệ cũng không dám lên tiếng khuyên ngăn vì chẳng khác gì khiến Hoàng Đế càng quyết tâm đi Hoa Hạ hơn.

- Đúng vậy.

Hoàng Đế gật đầu nói:

- Bọn mày đi theo tao làm pháo hôi.

- Dạ điện hạ.

Mọi người cùng kêu lên đáp ứng.

---------------------

Quán bar Hunter là một quán bar nhỏ không nổi tiếng. Bên trong có một đôi nam nữ đang ngồi.

Nữ tóc vàng mắt xanh, bộ dáng xinh đẹp gợi cảm. Nam thì dáng vẻ chất phát, một cánh tay bị đứt, tay áo trống rỗng. Bọn họ không nói lời nào mà chỉ im lặng uống rượu.

Nam nhân một ly rồi nữ nhân một ly. Nữ nhân một ly, rồi nanm nhân cũng uống theo một chén. Tốc độ uống rượu của bọn họ rất nhanh, thậm chí là tựa như đều không dừng lại.

Sau khi làm hơn mười chén vào bụng, vẻ mặt nữ nhân không khỏi hồng lên.

- Quỷ Ảnh.

Nữ nhân buông ly rồi gọi tên nam nhân. Tuy nhiên nam nhân kia không nói gì mà chỉ quay đầu nhìn nữ nhân gần trong gang tấc trước mặt.

- Tôi muốn nhìn mặt anh một chút.

Ngọc Nữ nói.

Nghe vậy Quỷ Ảnh sững sờ.

Ngọc Nữ cười nói:

- Trước kia tôi cùng Kim Đồng cũng rất tốt, cả hai nói nhất định phải tìm cơ hội nhìn xem chân diện mục của anh. Kim Đồng mất quá đột ngột cho nên hắn không có cơ hội thấy được, còn tôi hiện tại vẫn còn có cơ hội.

- Vì sao cô lại muốn xem?

Quỷ Ảnh hỏi.

- Bởi vì tôi sợ chuyến đi Hoa Hạ này không trở về được nữa.

Ngọc Nữ nói:

- Anh có tin tưởng giác quan thứ sáu của nữ nhân không?

- Tôi chỉ tin tưởng cảm giác của tôi.

- Tôi có dự cảm chuyến đi Hoa Hạ đừng nghĩ tới việc quay về.

Ngọc Nữ vừa cười vừa nói.

Trầm mặc.

Quỷ Ảnh lần nữa nâng chén rượu, một ngụm uống cạn nhưng lần này miệng hắn đắng chát.

- Anh không đồng ý sao?

Ngọc Nữ hỏi.

- Nguyện ý.

Quỷ Ảnh nói.

- Vậy vì sao anh không cho tôi xem đi?

- Gương mặt của tôi hiện giờ chính là mặt thật.

Quỷ Ảnh nói.

Ngọc Nữ kinh ngạc hé miệng nói:

- Tôi nghe người ta nói anh có mấy tấm mặt nạ nên cũng không ai biết khuôn mặt thật của anh như thế nào nữa.

- Là ta cố tình nói vậy.

Quỷ Ảnh nói.

- Vì sao vậy?

- Bởi vì mang mặt nạ rất mệt.

- Người mệt mỏi, tâm sẽ mệt mỏi. Tâm mệt mỏi, thân thể sẽ mệt mỏi. Đã có mặt nạ thì có trói buộc. Như vậy thì không có biện pháp để tốc độ nhanh như gió được.

Quỷ Ảnh hé miệng nhỏ uống rượu ôn nhu nói chuyện.

- Là tôi nói cho người khác biết trên mặt tôi có vài tấm mặt nạ, nói như vậy, bọn họ sẽ cho rằng khuôn mặt chân thật nhất này của tôi là giả dối. Tôi có thể tùy thời dùng diện mục thật của mình đi gặp người khác, cái khuôn mặt này bình thường nhưng cuối cùng nó thuộc về chính mình.

- Vì cái gì vậy?

Ngọc Nữ hỏi:

- Tại sao anh phải nói dối? Tại sao phải nói cho người khác biết anh đang đeo mặt nạ?

- Bởi vì tôi sợ chết.

Ngọc Nữ cười không ra tiếng còn Quỷ Ảnh lại lần nữa trầm mặc bưng chén rượu lên. Ngọc Nữ cũng nâng ly chạm một cái rồi nói:

- Vì sợ chết cùng cạn ly.

Đinh. Hai chén rượu chạm vào nhau phát ra tiếng vang.

Sau khi uống một hơi cạn sạch, Ngọc Nữ rất không để ý đến hình tượng lấy tay áo quẹt khóe miệng nói:

- Tôi cũng sợ chết. Trước kia tôi không sợ bởi vì tôi muốn được chết. Gia tộc như vậy, áo cơm không lo, tôi chỉ chờ đợi vận mệnh của mình là lập gia đình rồi sinh một đống hài tử, sau đó là chờ làm bà nhưng tôi không muốn, tôi tình nguyện có chết cũng không muốn tiếp nhận vận mệnh như vậy. Vì vậy, lúc đó tôi đem ý nghĩ của mình nói với Kim Đồng. Chúng ta khỗng hổ là song bào thai huynh muội, tôi nghĩ gì thì hắn nghĩ cái đấy. Hắn nói với tôi, chúng ta có thể đi khiêu chiến Hoàng Đế. Nếu như thành công, chúng ta sẽ trở thành truyền kỳ trên thế giới này còn nếu như thất bại thì chết cũng oanh oanh liệt liệt. Tôi rất hưng phấn đáp ứng rồi sau đó chúng tôi rời khỏi gia tộc.

- Cuộc sống như vậy xác thực là rất phong phú. Vô luận là giết người hay là bị người giết, tóm lại là đều có thể tìm được cảm giác làm cho người ta kích động cùng huyết mạch phun trào, lúc này mới có thể cho tôi cảm giác là mình đang sống.

Ngọc Nữ nói:

- Thế nhưng mà Kim Đồng chết rồi, mà lại chết rất thảm. Thân thể hắn bị nghiền nát. Tôi đã cố gắng muốn đem mảnh vụn thi thể của nó chắp lại, lúc tôi liều mạng làm việc đó thì tôi cũng suy nghĩ, liệu có lúc nào đó tôi cũng sẽ có kết cục giống hắn? Tôi liệu có phải cũng chết như vậy không? Dù sao, song bào thai tâm hữu linh tê, vận mệnh của bọn họ phần lớn cũng giống nhau, cuộc đời đang đẹp như vậy sao lại có thể cứ như vậy mà chết đi được?

- Hơn nữa, lúc đó tôi cũng suy nghĩ cẩn thận rồi. Nếu có một người đàn ông mỗi ngày thủ thỉ bên tai của mình nói lời tâm tình, nói cho mình biết em là cô gái xinh đẹp nhất trên thế gian này. Mỗi ngày mình được gối lên cánh tay của người đó mà chìm vào giấc ngủ, mỗi ngày lại từ trong ngực người đó tỉnh lại, cuộc sống như vậy cũng không phải là không thể tiếp nhận được. Sống so với chết, tóm lại sống vẫn hay hơn một chút?

Một cô nương tâm cao khí ngạo như Ngọc Nữ lại ngồi kề bên hắn thủ thỉ dốc bầu tâm sự của mình cũng khiến cho tâm tình Quỷ Ảnh xúc động.

Hắn ưa thích cảm giác như vậy và trước kia chưa từng bao giờ được hưởng qua cảm giác này. Rốt cuộc hắn nở nụ cười. Tuy vẻ tươi cười không được coi là ôn hòa ưu nhã nhưng ít nhất thoạt nhìn cũng rất tự nhiên.

- Anh cười rồi.

Ngọc Nữ vươn một đầu ngón tay ra, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt đang cười của Quỷ Ảnh.

Thân thể Quỷ Ảnh chợt khựng lại căng cứng, ngay cả hô hấp cũng trở nên dồn dập. Cảm giác này thật sự rất kỳ quái, tựa như lúc trước hắn khiêu chiến Hoàng Đế vậy. Tựa như cảm giác lúc hắn bị Chiến Thần phương đông kia cầm kiếm từ sau lưng đâm tới vậy.

- Anh rất khẩn trương sao?

Ngọc Nữ hỏi.

- ……không có.

Quỷ Ảnh cứng ngắt nói.

- Anh có nguyện ý làm người đàn ông kia không?

Ngọc Nữ hỏi.

- Cái gì? Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

- Để cho em mỗi ngày gối đầu lên cánh tay anh chìm vào giấc ngủ, sáng sớm mỗi ngày lại từ trong lòng của anh tỉnh lại và anh nói cho em biết em là nữ nhân đẹp nhất trên thế gian này.

Ngọc Nữ cười hỏi:

- Anh có nguyện ý làm một người đàn ông như vậy không?

- Tôi ….

Cổ họng Quỷ Ảnh khô khan, hắn gian nan nuốt ực một ngụm nước miếng mà lại không biết nên trả lời thế nào. Vấn đề này, cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới mà cũng chưa từng hy vọng xa vời như vậy.

Sát thủ làm sao xứng đáng nói tới tình yêu?

- Vậy để cho em yêu thích anh được không nào?

Ngọc Nữ giương đôi mắt xanh thẳm, không náy mắt nhìn chằm vào Quỷ Ảnh nói:

- Anh cũng thử yêu thích em. Chúng ta thử xem tư vị tình yêu như thế nào đi?

- Thế nhưng mà ….

- Anh muốn hỏi em xem trước kia có phải em ưa thích Hoàng Đế đúng không?

Ngọc Nữ thoáng cái đã xem thấu sự đố kỵ của Quỷ Ảnh, cô nói:

- Hắn quả thật là làm cho người ta ưa thích. Bộ dáng anh tuấn bất phàm, thân thủ tuyệt thế, ưa thích sạch sẽ. Đối với nữ nhân chúng ta mà nói, nếu như muốn tìm một nam nhân ưa thích thì hắn chính là lựa chọn tốt nhất.

- Vậy tại sao cô ….?

- Tại sao lựa chọn anh hả?

Ngọc Nữ cười nói:

- Anh còn nhớ đem hôm đó không? Khi một kiếm kia của Phó Phong Tuyết chém tới, anh đã không chút do dự đứng chắn trước mặt em, một nam nhân vì mình mà nguyện ý lấy thân đỡ kiếm thì cũng đáng giá cho người ta ưa thích chứ?

- Mau đáp ứng đi.

Tại cửa ra vào chợt có tiếng người vọng vào nói:

- Dù sao bọn mày cũng phải chết mà.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.