Bố Y Quan Đạo

Chương 15: Chiếm được




Lăng Vẫn uống một hơi cạn ly, Tần Lạc uống mấy ngụm chỉ hết nửa ly.

Khi nhìn thấy "nước miếng" của mình phun vào người khác, Tần Lạc vội vàng đặt ly rượu xuống, rút khăn tay chạy tới nói: "Xin lỗi, xin lỗi. Tôi không cố ý. Để tôi lau cho cô".

"Anh có mắt không hả?" Một mỹ nữ cao ráo thở hổn hển nhìn Tần Lạc mắng. Trên tóc, trên quần áo, mặt của cô ta dính đầy rượu, trông rất nhếch nhác. "Có biết uống rượu không hả? Nếu không biết uống rượu về nhà mà uống nước hoa quà. Chạy tới nơi này giả bộ làm người có khí phách làm gì hả? Còn không uống được một ngụm, sao anh không nghẹn chết đi?"

"Xin lỗi. Xin lỗi" Tần Lạc giơ tay về phía mặt cô gái nói: "Tôi nôn nóng uống nên không chú ý".

"Sờ cái gì mà sờ? Bà đây để cho anh lau hả?" Cô gái kia không những không cám ơn mà còn vung tay hất tay Tần Lạc ra. "Muốn dở trò cũng phải tìm cách khác. Hàng như anh lão nương đây thấy nhiều rồi. Cút đi. Nhìn cái gì mà nhìn?"

"Cô à. tôi thật sự không muốn dở trò" Tần Lạc oan ức nói.

"Bảo anh cút đi, anh không nghe thấy sao?" một người đàn ông to con ngồi bên cạnh người phụ nữ quát, sắc mặt gã lạnh lùng, ánh mắt tàn nhẫn, trông có vẻ như xuất thân từ quân nhân hay chính là một sát thủ. Sau khi tiếp xúc với hai kiểu người này. Tẩn Lạc nhận ra quân nhân và sát thủ là hai nghề nghiệp có rất nhiều điểm chung. Đương nhiên chức trách của bọn họ đều là giết người. Nguồn truyện: Truyện FULL

"Nói chuyện hãy khách khí một chút" Lăng Vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông to con nói. Nước miếng của Tần Lạc không phun vào mặt anh ta mà lại phun sang một bàn khác khiến người phụ nữ bên kia gặp tai bay vạ gió. Đúng là quá xui xẻo.

"Tôi vẫn còn nói chuyện với anh ta đã là khách khí lắm rồi" ánh mắt người đàn ông to con sáng quắc nhìn chằm chằm vào Lăng Vẫn nói. Gã đã nhận ra từ người đàn ông trước mặt nàỵ một khí thế rất giống mình. Nếu như gã đoán không sai thì người đàn ông này cũng có nghê nghiệp như bọn họ.

"Bạn tôi không cố ý" Lăng Vẫn nói. Anh ta chỉ vào người phụ nữ cao cao nói:"Bạn của anh rất gây sự".

"Dù không cố ý cũng không quan trọng. Chỉ cần anh ta cút ngay là được" Gã to con không nhường nhịn dù chỉ một bước. Cho dù gã lấy một địch hai cũng không nghĩ mình sẽ thất bại.

Tần Lạc nhíu mày. Ngươi phụ nữ bị hắn phun"nước miếng" mắng lầm hắn thành kẻ"hám gái", quát mắng hắn vài câu cũng chẳng sao. Thế nhưng khi một người đàn ông nói gay gắt như vậy, hắn không nhẫn nhịn được.

"Tôi đã nói xin lỗi rồi" Tần Lạc nói. "Không cần phải đối xử với nhau tới mức không bỏ qua như vậy, có được không?"

"Đối phó với một kẻ hám gái như anh, không đánh vào mặt anh coi như đã khách khí lắm rồi. Thế nào, còn muốn lão nương mời anh ngồi xuống uống một chén sao?" người phụ nữ kia nói chuyện rất chanh chua, độc địa khiến người ta rất khó chống đỡ.

Vốn Tần Lạc còn muốn dàn xếp với người phụ nữ này, tiếp tục uống rượu với Lăng Vẫn. Bây giờ hắn bị cô ta nói xấu, tâm trạng khá bực tức.

Tần Lạc liếc nhìn người phụ nữ nói: "Tôi dở trò với cô như thế nào?".

"Anh..." Người phụ nữ nhìn chằm chằm vào Tần Lạc vẻ chán ghét. "Anh cố tình phun rượu lên người tôi sau đó muốn nhân cơ hội dở trò với tôi. Cháu van chú, chú à, chiêu thức đó đã sớm lỗi thời rồi mà".

"…"

Lúc này Tần Lạc tức giận tới mức thở hổn hển.

Cô ta đồ oan cho mình nhân cơ hội dở trò vẫn chưa tính, lại còn gọi mình là "chú"? Cô ta dựa vào cái gì mà gọi mình là "chú"? cô ta dựa vào cái gì mà gọi mình là "chú"?

"Tôi nghĩ tôi đã nói rất rõ ràng" Gã đàn ông to con có vẻ không nhịn được nữa. Gã nói:"Mời các người đi cho".

"Xin lỗi. chúng tôi vẫn chưa uống hết rượu" Lăng Vẫn nói. Vì ăn mừng sự bình phục của Tiếu Tiếu, anh ta gọi mười hai chai rượu. Lúc này mới uống hết chai thứ nhất, sao có thể về ngay được?

"Lúc này không đi. sau sẽ không còn cơ hội nữa" Xem ra gã to con không muốn nhắm mắt làm ngơ. Gã nhất định phải đuổi Tần Lạc.

"Vậy khiến anh phải thất vọng rồi" Bản tính kiêu ngạo của Tần Lạc đã bị đánh thức. Hắn đi tới ngồi xuống chỗ của mình, nói: "Lúc nãy nếu anh không sờ loạn trên người cô ta tôi sẽ không phải phun rượu ra ngoài".

Quả thật không phải Tần Lạc phun rượu một cách vô cớ mà hắn bị hai người đối diện chọc.

Khi hắn ngửa cổ uống rượu, ánh mắt hắn chú ý tới hành động của một đôi nam nữ ngồi ở bàn bên cạnh.

Bàn tay của người đàn ông để bên dưới bàn đang xoa nắn đùi non của người phụ nữ, cực kỳ kích thích bản năng nhưng sắc mặt cả hai lại giả bộ cực kỳ nghiêm túc, giống như cả hai đang đàm phán một vụ làm ăn.

Khi nghe Tần Lạc nói vậy, sắc mặt gã to con trở nên âm trầm.

Gã đi tới trước mặt Tần Lạc, sắc mặt âm trầm, quát: "Mày nói cái gì?"

"Tôi nói lúc nãy anh dở trò" Tần Lạc cười nói: "Biểu hiện một đằng, bí mật làm một kiểu".

"Xem ra mày rất không biết điều" Gã to con nói. Gã giơ tay vỗ rất nhanh về phía đầu Tần Lạc.

Lăng Vẫn vẫn một mực chú ý tới gã to con. khi nhìn thấy gã ra tay, anh ta cũng vung quyền đánh về phía gã.

Phản ứng của Tần Lạc cũng không chậm. Hắn cầm ly rượu trong tay hất ra.

Gió đông thổi, trống trận nổi. Lúc này đánh nhau, ai sợ ai?

Lấy hai địch một. Theo lý mà nói gã to con nhất định thất bại.

Điều bắt ngờ là gã dùng tay trái đỡ đòn tấn công của Lăng Vẫn tay phải vung lên bắt chiếc ly thủy tinh trong tay Tần Lạc. Cho dù Tần Lạc dùng sức thế nào đi nữa. hắn không có cách nào đoạt lại trong tay gã to con.

Một màn cực kỳ kinh khủng xuất hiện.

Gã to con tăng sức. chiếc ly thủy tinh bắt đầu xuất hiện vết rạn.

Răng rắc...

Một tiếng giòn tan vang lên, chiếc ly thủy tinh dày đã bị gã bóp nát trong khi đó bàn tay hộ pháp của gã không bị bắt kỳ thương tổn nào, giống như được bao phủ một lóp sắt bên ngoài vậy.

"Thiết Sa chưởng?" Tần Lạc lui lại sau từng bước một, nheo mắt đánh giá gã to con.

"Có chút nhãn lực" Gã to con tự phụ nói.

Lăng Vẫn mới chạm một quyền với gã, nắm tay phải đau đớn. Rõ ràng công phu của đối phương cao hơn anh ta khá nhiều.

"Anh bạn thuộc hệ thống nào" Lăng Vẫn tức giận nhìn gã to con hỏi.

"Lôi Hổ. Kiếm Đông Nam" Gã to con nói.

"Thiết chưởng Lôi Hổ?" Lăng Vẫn kinh hãi thốt lên.

"Anh biết tôi?"

"Đã từng nghe nói" Lăng Vẫn nói.

"Xưng hô thế nào?" Lôi Hổ nhìn chằm chằm vào Lăng Vẫn hỏi.

"Ưng Dực. Lăng Vẫn" Lăng Vẫn cũng tự báo danh.

"Đã nghe nói về Ưng Dực nhưng không nghe nói về anh bạn" Lôi Hổ cười khinh miệt.

Lăng Vẫn tức giận. Bọn họ không thuộc bộ đội đặc chủng nên quả thật danh tiếng không lẫy lừng như đám người kia.

"Tôi đã từng nghe nói về Kiếm Đông Nam nhưng tôi không được nghe nói về anh" Tần Lạc cười nói. Hắn không nói dối. Kiếm Đông Nam là một trong mười đại bộ đội đặc chủng Trung Quốc nhưng hắn lại chưa từng nghe nói về Thiết chưởng Lôi Hô này.

Thế nhưng khi câu nói này lọt vào tai Lôi Hổ thì đó lại là sự sỉ nhục.

"Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ" Lôi Hổ khẽ gầm lên một tiếng, một lần nữa xòe bàn tay như cái quạt vỗ tới người Tẩn Lạc.

Lăng Vẫn lo lắng Tần Lạc bị hại liền vọt tới trước mặt đối mặt với Lôi Hổ. Anh ta chỉ còn cách làm như vậy đê giảm bớt áp lực cho Tần Lạc.

Binh...

Nắm tay Lăng Vẫn bị Lôi Hổ chụp lấy, cả người anh ta bay ngược lại sau.

Âm thanh va cham vang lên liên tục bên tai Lăng Vẫn liên tục đụng phải mấy cái bàn.

Có người thét lên kinh hãi, có người gào lên. Có người huýt sáo trầm trồ khen ngợi.

Lăng Vẫn chỉ có thể coi là quân chính quy, trong khi đó Lôi Hổ thuộc bộ đội đặc chủng. Điều này chẳng khác gì một binh lính đối đầu với Đại Đầu, Quân Sư. Thực lực hơn kém nhau quá lớn, căn bản không thể chống lại.

Lúc này Tần Lạc hoàn toàn nổi giận.

Người khác là dùng tiền khinh người, dùng quyền khinh người còn gã này quả thực dùng sức lực khinh người.

Thủ pháp không giống, tính cách cũng cực đáng hận.

Không nói không rằng, nắm tay đánh về hướng Lôi Hổ.

Lôi Hổ cười nhạt.

Thân thủ Lăng Vẫn không tệ vẫn bị Thiết Sa chưởng của Lôi Hổ đánh bay. Tần Lạc chỉ là một gã da mịn, thịt mềm, có thể chiếm được lợi thế nào từ gã không? Chỉ sợ là một chưởng này đánh trúng, các khớp xương của hắn gãy vụn hết.

Tần Lạc như là không ý thức được thực lực hai bên cách nhau quá xa, nắm tay hắn dũng cảm đánh tới.

Lôi Hổ cũng động.

Bàn tay vươn ra, hung hăng đánh tới nắm tay Tần Lạc.

Binh...

Nắm tay Tần Lạc và đại chưởng của Lôi Hổ tiếp xúc với nhau.

Không có cú va chạm kinh thiên động địa. Tần Lạc cũng không bị đánh bay trở lại như đã dự đoán trước mà ngược lại Lôi Hổ giống như đã chịu tồn thương rất lớn, khẽ thốt lên tiếng kêu đau đớn.

Chẳng lẽ quyền pháp của tiểu tử này còn bá đạo hơn cả Thiết Sa chưởng?

Câu trả lời đã khẳng định.

Nếu như coi cây ngân châm trong lòng bàn tay Tần Lạc chính là quyền pháp.

Trong lòng bàn tay Tần Lạc có mười một cây ngân châm. Đó là những cây ngân châm sau khi trị liệu cho Lăng Tiếu.

Tần Lạc giấu chúng trong tay áo, đầu tiên hắn dùng tay phải dẫn dụ Lôi Hổ ra chiêu sau đó bàn tay trái nắm ngân châm đánh ra thay thế bàn tay phải.

Lôi Hổ biến chiêu không nhanh bằng, hơn nữa gã không từng nghĩ tới việc đối chiêu.

Gã có Thiết Sa chưởng, gã không gì không làm được.

Vì vậy chưởng của gã bị ngân châm đâm xuyên qua.

"Người ức hiếp người khác sẽ bị mười một cây ngân châm đâm xuyên qua" Tần Lạc cười nhạt nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.