Bỏ Vợ, Không Có Cửa Đâu

Chương 17




“Trận đại tuyết này là Cẩm Mịch gọi tới, Mẫu Đơn phương chủ có gì để nói hay không?”

Trường phương chủ sắc mặt hốt hoảng hóa đau thương, giống như bị người ta trộm mất vạn năm tu vi, thống hận tiếc rẻ, nhưng vẫn kiên quyết mím chặt đôi môi trước sự truy hỏi của Thủy Thần một chữ cũng không khai. Hiếm thấy khi Phác Xích Quân cũng giấu đi vẻ mặt hihi haha thường ngày, trở nên trầm ngâm suy nghĩ.

Hiện tại ta chẳng hơi đâu bận tâm bọn họ tốp năm tốp ba chơi trò ám hiệu giải đố, chỉ cảm thấy cực kỳ thỏa mãn cực kỳ thoải mái, một cây bồ đào như ta 「©xmydux.」 giờ đây cũng đã có thể hô mây gọi tuyết, có lẽ chỉ ngày một ngày hai sẽ được đứng trên hàng tiên ban!

Trường phương chủ có lẽ hơi có chút khó chịu khi bị hai đôi mắt cứ nhìn chòng chọc vào mình, rốt cục mở miệng nói: “Mẫu Đơn chẳng qua chỉ là một tiểu tiên điều hành hoa lá ở Hoa Giới, chuyện của Thủy Thần chẳng lẽ bản thân mình có làm hay không lại không biết, còn muốn người khác kể lại hay sao?”

Thủy Thần bị Trường phương chủ làm cho nghẹn họng, trên mặt nổi lên một vầng sáng nhàn nhạt, đỏ hồng, một lát mới nói: “Ta và Tử Phân năm xưa…”

Câu nói dừng lại ở nửa chừng, Phác Xích Quân bỗng dưng giống như đánh hơi được một bí mật khủng khiếp gì đó, quay sang Thủy Thần vái chào xin cáo lui, trước khi đi còn nói với ta: “Cẩm Mịch tiểu nương tử, tiểu sinh ngày khác tắm rửa lột da sạch sẽ trở lại gặp nàng.” Bị Trường phương chủ xém xíu khoét mất hai con mắt.

Phác Xích Quân đi rồi, Thủy Thần mới nói tiếp: “Ta đối với Tử Phân, khi xưa mặc dù tình đầu ý hợp, nhưng dù có tình, cũng vẫn giữ lễ, tự xét lại cũng chưa từng tiếp xúc da thịt, làm sao có thể… nhưng, Cẩm Mịch lại có thể dùng chú gọi thủy quân Ngạn Hữu, còn có thể triệu tuyết đến, nếu nó không khống chế Thủy Thần Lực thì nên giải thích điều này thế nào đây? Trong thiên hạ, ngoại trừ ta, thì chỉ có Long Tộc mới có thể nắm giữ năng lực này, còn Cẩm Mịch tự nhận mình chỉ là một cây bồ đào…” Thủy Thần do dự một chút, khẩn khoản nhìn Trường phương chủ, “Hiện tại, người có thể giải đáp được câu đố này, chỉ có hai mươi bốn vị phương chủ. Mong Mẫu Đơn phương chủ vui lòng chỉ giáo.”

Trường phương chủ kinh ngạc thở dài, đưa tay lên phủi phủi cọng cỏ bám trên tay áo ta đầy yêu thương, thấp giọng thì thầm bằng một giọng nhỏ như muỗi kêu: “Ta vẫn nói rằng đứa nhỏ ngốc nghếch Cẩm Mịch này là trời sinh trời dưỡng, không nghĩ đến đúng là có cội nguồn.” Lát sau ngẩng đầu nói với Thủy Thần: “Nhưng mà, Thủy Thần có hỏi cũng vô dụng, Mẫu Đơn có lời cũng không thể nói, hai mươi bốn người chúng tôi từng thề độc với chủ thượng, nếu có nửa phần tiết lộ sẽ tự hủy nguyên thần. Mong Thủy Thần thứ lỗi.”

Lời này do chính miệng Trường phương chủ nói ra ta mới tin phục, nhìn ra đầu mối, không ngờ được ta lại thực sự chính là hậu nhân của tiên Hoa Thần!

Chân tướng bao giờ cũng là sét đánh xuống đầu! Việc này cũng giống như nghe tin Phi Tự chính là hậu nhân của Hỏa thần Phượng Hoàng vậy đó, khiến người ta khó có thể tin nổi, ta nhóp nhép miệng, cuối cùng vất vả lắm mới có thể nuốt xuống, nhưng đầu óc đã bắt đầu âm ỉ đau.

Rồi thấy Thủy Thần và Trường phương chủ trước mặt bắt đầu đong đưa lúc lắc, một người lắc thành hai người, hai người lắc thành bốn người, những hình ảnh càng ngày càng nhiều cứ lắc lư khiến ta choáng váng, trong bụng cuồn cuộn như Na Tra đại náo Long Cung, ta ráng sức đưa tay ra vẫy vẫy bọn họ, “Đừng lắc nữa, không được lắc, đầu của con… đau quá chóng mặt quá~ “

Thủy Thần nhanh nhẹn giơ cánh tay ra đỡ lấy ta từ phía sau lưng, Trường phương chủ cuống quýt dùng dây leo kiểm tra mạch tượng của ta, sắc mặt kinh biến, “Chân khí bên trong cơ thể Cẩm Mịch đại loạn, Thủy Thần phải chăng đã truyền linh lực cho Cẩm Mịch? !”

Lúc này, một luồng chân khí hội tụ lại thành một lưỡi kiếm lạnh thấu xương không gì cản nổi xông thẳng lên thiên linh cái (đỉnh đầu), hình như có những sợi dây leo bám quanh cơ thể bị chặt đứt toàn bộ, ta vùng vẫy giãy giụa, rồi chìm vào mê man hỗn độn.

Dời bước đổi cảnh, vượt qua mịt mờ hỗn độn, trước mắt bỗng nhiên trống trải, hải đường rực rỡ, hoa trải ngút ngàn, giữa cảnh trời trong nắng đẹp, một nữ tử ngồi ngay ngắn ở giữa, áo váy mỏng manh tay vân vê một cành hoa tươi tắn mỉm cười với「©xmydux.」 ta, “Sư huynh, huynh đến rồi?”

Lúc ta còn đang ngơ ngác, thì bên cạnh một bóng người áo lụa trắng toát bước xượt qua vai ta, “Tử Phân. Ta tới rồi.” Giọng nói êm ái như nước chảy róc rách, ấm áp như gió xuân tháng Ba.

Dưới gốc cây hải đường rũ bóng, hai người dùng cành hoa làm kiếm, nữ như xuân liễu nam tựa bạch dương, hai bóng người sánh vai múa kiếm, lưu loát sinh động xuất thần nhập hóa. Đang đến chỗ đặc sắc, thì nàng kia bỗng xoải một bước nhẹ nhàng vượt qua bên hông nam tử, nam tử cũng thuận theo hướng nàng, ai ngờ nữ tử đột nhiên xoay người lại, một kiếm điểm lên vai nam tử, nam tử kia không hề đề phòng, bị điểm ngay huyệt ngủ rũ ra ngã xuống đất.

Thì ra là ám toán, ta bỗng nổi hứng thú bừng bừng, đợi xem nàng kia tiếp theo định xử nam tử này kiểu gì, giết chết hay róc xương. Ai ngờ nữ tử này hoàn toàn không hề xẻ thịt nam tử như ta nghĩ, mà chỉ si ngốc ôm lấy gương mặt của y nhìn ngắm một hồi lâu, nước mắt rơi tí tách còn sôi nổi hơn cả cánh hoa trên ngọn cây, “Ơn tái sinh của sư huynh, Tử Phân không có cách nào báo đáp…”

Ack… cúi xuống hôn rồi…

Hóa ra nữ tử này không hề muốn lấy tính mệnh nam tử nọ, mà là muốn khinh bạc y. Ta chống tay hai bên má ngồi xổm xuống một bên chuẩn bị căng mắt nhìn kỹ hai người bọn họ – một kẻ hôn mê, một kẻ yếu đuối – làm sao mà thực hiện việc song tu này đây, thì lại nghe văng vẳng bên tai tiếng nói ồn ào ầm ĩ.

“Hỏa Dương chi Khí trong người Cẩm Mịch quá thịnh, không biết ai đã độ cho nó quá nhiều dương khí như thế, xung đột với bản tính âm hàn của nó, nếu không phải hôm nay trùng hợp gặp ta ở đây, chỉ e tính mệnh khó mà đoán được.” Giọng người nói có phần run rẩy, tựa như còn sợ hãi vô cùng sau việc vừa xảy ra.

Ai đó chậm rãi thở phào nhẹ nhõm, “Đa tạ Thủy Thần tiên thượng, nếu Cẩm Mịch có mảy may sơ xuất gì, chúng tiểu tiên làm thế nào có thể ăn nói với tiên Hoa Thần…” Ta biết đây chính là giọng của Đinh Hương tiểu phương chủ.

“Cẩm Mịch… vốn là cốt nhục của ta… hơn bốn ngàn năm qua ta không làm tròn chức trách, hôm nay hai chữ ‘đa tạ’ này làm sao ta gánh nổi?” Lời nói của Thủy Thần chất chứa nỗi oán trách chính bản thân mình, đau đớn nói: “Linh hồn của Tử Phân ở thiên ngoại nếu biết được, tương lai ta còn mặt mũi nào mà đi gặp nàng!”

Chân tướng luôn là sấm vang chớp giật! Ta đổ mồ hôi lạnh đầy lưng, có thể sánh với việc nghe tin Phi Tự là do Phượng Hoàng và Tiểu Ngư tiên quan hai người song tu sinh ra.

“Tiên thượng, e rằng tiên thượng đã hiểu lầm rồi, Cẩm Mịch sao lại là cốt nhục của tiên thượng…” Ngọc Lan phương chủ ngày thường ăn nói lưu loát nhưng lúc này lại nói năng vấp váp, lời nói có chút thiếu sinh khí.

“Các ngươi cũng chớ có giấu diếm ta nữa, các ngươi đã từng thề độc trước Tử Phân ta cũng không làm khó dễ các ngươi.” Thủy Thần suy nghĩ lời nói của Ngọc Lan phương chủ, rồi nói như chém đinh chặt sắt: “Vừa nãy ta đã kiểm tra nguyên linh của「©xmydux.」 Cẩm Mịch, các ngươi bây giờ có tiếp tục che giấu cũng không được, ta chỉ hỏi một câu, có phải Cẩm Mịch ra đời vào tiết sương giáng hay không?”

Cả điện yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng tuyết rơi rào rào ngoài cửa sổ.

“Quả nhiên… Quả nhiên!” Cung khuynh ngọc toái (đại khái giống như “trời long đất lở”), giọng nói thất hồn lạc phách của Thủy Thần rơi xuống bên mép giường, “Tử Phân…”

Một lúc lâu sau, một bàn tay mềm mại ấm áp vuốt ve gương mặt của ta, “Mịch nhi, con gái của ta…”

Ta ngẫm nghĩ, bây giờ nhìn đâu cũng thấy có cha, hôm qua nhặt được một người, hôm nay lại nhặt được một người. Hôm qua Thiên Đế đã cho ta năm ngàn năm linh lực, chả biết hôm nay người cha mới này ra tay có rộng rãi hay không đây.

Nghĩ đến điều này, ta mơ màng mở đôi mắt hồn nhiên chất phác ra nhìn Thủy Thần đang ôm ta trong lồng ngực, sợ sệt nói: “Thủy Thần e rằng đã nhận nhầm rồi, Cẩm Mịch chẳng qua chỉ là một tinh linh linh lực kém cỏi, trời sinh trời dưỡng, không cha không mẹ, hèn mọn như con ong con kiến, sao có thể với tới tiên thượng?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.