Bộ Thiên Ca

Chương 32: Thi đấu Thiên bảng




Editor: dohuyenrua

Beta: Nana Trang

Khi Thư Hoàn mở mắt đã là sáng hôm sau, vì nàng không cởi y phục đi ngủ, trong lều cũng không đắp chăn nên cũng bất giác lạnh. Bên gối đặt túi nước và túi giấy, nàng thấm ướt khăn rồi qua loa rửa mặt, ăn bánh bao vẫn còn nóng trong túi giấy dầu, sau đó mới đi ra khỏi lều. Ám vệ Lục dựa vào thân cây đang nói gì đó với Trang Thiệu Nhàn đứng đối diện, thấy nàng tỉnh ngủ đi ra thì dừng câu chuyện lại, dường như ân cần hỏi, "Ngủ ngon giấc không?"

"Hơi cứng!" Thư Hoàn đi qua dựa vào trong lòng hắn. Ám vệ Lục hiểu rõ gật đầu, trên mặt đất chỉ trải một lớp y phục của hắn, khiến người ta ngủ không quen, "Đợi lát nữa vào thành ta sẽ chuẩn bị một cái giường và chăn mền."

Không đợi Thư Hoàn mở miệng nói muốn đi theo vào thành chơi, Trang Thiệu Nhàn không tán thành nói: "Đêm qua có hắc y nhân trà trộn vào tiểu đội Nhạn quốc, chúng ta còn chưa bắt đủ người, ngươi còn có tâm tư nhàn nhã dính dính nghiêng nghiêng với nữ nhân!"

Lấy đại cục làm trọng là rất đúng, nhưng sao Thư Hoàn cảm thấy trong lời nói này của Trang Thiệu Nhàn có nghĩa khác chứ? Hồng nhan họa thủy? Làm chậm trễ tình hình đất nước?

Ám vệ Lục vô tình xua tay, đối mặt khốn cảnh quá khẩn trương chỉ biết phát huy thất thường, còn không bằng đi bộ thả lỏng. Ám vệ Lục ở ngoài thành thay đổi y phục thành Lưu Chỉ Hàn, dẫn Thư Hoàn đi mua đệm chăn có thể dễ gấp xếp, lại đi đến hiệu thuốc mua mấy bao mê dược có thể làm người ta ngất, nghe lão đại phu huênh hoang cao thủ võ lâm dính vào một chút cũng có thể toàn thân vô lực, thành con tôm nhỏ tùy ý sắp xếp!

Ám vệ Lục cười nhạt, nhưng Thư Hoàn lại hài lòng lão đại phu mạnh miệng nói hết bài này đến bài khác, nàng chỉ là công phu mèo ba chân đẩy một phát ;à ngã, dược hiệu không cần quá lớn, có thể làm tiểu tặc ngất xỉu là được.

Nhìn ra ám vệ Lục khó hiểu, Thư Hoàn cười tít mắt nói nàng không thể đi theo hắn chạy loạn khắp nơi, lúc hắn giết người chung quy nàng không thể ở phía sau cản trở hò hét cổ động chứ? Nếu vẫn trà trộn trong các nha hoàn nhóm lửa Nhạn quốc trên người không có một chút thuốc để chỉnh người thì không được, có vài tiểu binh Nhạn quốc thích chạy đến lều của các nha hoàn nhóm lửa, buổi tối khuya còn ôm ôm ấp ấp không cho người ta ngủ, mê dược này chính là dùng để đối phó người không quản được quần mình. Hai lạng thịt trong đũng quần tiểu tặc! 

Tiểu đội nhân mã hộ tống công chúa đi hòa thân đều đã được huấn luyện chuyên nghiệp, không có khả năng có người mắc ói như Thư Hoàn nói! Gần như trong lúc đó ám vệ Lục đã nghĩ tới một cách giải thích, nước khác phái tới ngăn cản hòa thân không phải là sát thủ, có lẽ bọn họ là đạo tặc hay là tội phạm gì đó, ý muốn hủy đi công chúa Nhạn quốc mà không giết chết nàng. 

Nếu trước khi vào hoàng cung Ngu quốc mà công chúa Nhạn quốc bị người khác phá thân, vậy hậu quả...

Ám vệ Lục và Thư Hoàn liếc nhau... Ha ha!

Hình như trong lúc lơ đãng ta đã làm xong một nhiệm vụ kinh thiên động địa đáng được khen ngợi... Thư Hoàn gặm xương.

Thân là hộ vệ không thể xúc động chuyển suy nghĩ lên người nha hoàn, sát thủ chuyên nghiệp sẽ không mất tiết tháo nửa đêm đi khi nhục các nha hoàn đốt lửa, chỉ có đạo tặc khi bị nắm nhược điểm đành làm chuyện xấu mới không kiêng dè.

Một khi nữ nhân xuất hiện nguy cơ mất trinh tiết, nam nhân sẽ nhốt người nuôi trong phòng.

Tuy tay chân bắt người của Thư Hoàn không đến mức như thế, nhưng khi trở về Lưu phủ thì không cho phép đi theo ám vệ Lục xem náo nhiệt.

Trước khi đi ám vệ Lục còn nghĩa chính từ nghiêm nói mình đánh thắng được một đạo tặc nhưng không đánh lại được mười người, vì nhiệm vụ mà bản thân đã khó bảo toàn, không thể phân tâm che chở người khác.

Không cần tìm người khác trợn mắt nói dối, tìm ám vệ Lục là được!

Nhìn ánh mắt "chân thành" của hắn, Thư Hoàn còn tưởng rằng đây là sự thật... Có thể sao! Thư Hoàn thầm nghĩ ngoài miệng ngươi nói áy náy tự trách, không bảo vệ được, trong lòng vui mừng đến nở hoa! Ngươi không muốn để công chúa ta đi theo đúng không đúng không? Xem ra sự trung thành của ám vệ Lục với công chúa ta đúng là nặng hơn mạng!

Thư Hoàn ý vị thâm trường nhìn theo ám vệ Lục xuất phủ, lo lắng thở dài.

Lại nói có manh mối và đi làm nhiệm vụ là một.

Hai người ám vệ Lục và Trang Thiệu Nhàn lại hợp kế, quyết định cho đạo tặc quốc gia khác phái tới hành động, sau đó đến bắt ba ba trong rọ. Hành động cụ thể Thư Hoàn cũng không rõ lắm, dù sao ám vệ Lục bắt trộm nàng đi ngủ, ám vệ Lục đánh nhau nàng thêu hoa, ám vệ Lục về Lưu phủ? Vậy nàng thu dọn đồ nữ trang ngoan ngoãn đi theo.

Thời gian đã qua mấy ngày như thế.

So với thời gian làm nha hoàn nhóm lửa chỉ có thể bi thống bị người ta đuổi khỏi lều, lúc này Thư Hoàn thành khách nhân tôn quý trong tiểu đội Nhạn quốc, không cần nhìn bếp nấu nước, còn có thể ngày ngày ăn thơm uống cay, cuộc sống tạm ổn!

Thư Hoàn cảm thấy cuộc sống mình cực tốt tăng thêm mấy ký thịt, đã xảy ra một số chuyện làm cho nàng gầy đi.

Lại có địch tập kích!

Vậy ta bỏ chạy, nhưng đừng lỡ tay làm tổn thương người khác. 

Nhưng Nhạn Liễu ở cùng Thư Hoàn thích ăn uống, khi xảy ra chuyện có thể dễ dàng để nàng chạy thoát mới là lạ, phải biết rằng hai người nàng ở cùng một lều, cho nên Nhạn Liễu không chút khách khí đánh lén, đánh ngất Thư Hoàn từ phía sau, để người lên giường cười lạnh, "Ngươi thay công chúa ta hoà thân đi!"

Nhạn Liễu không có võ công, đương nhiên cũng sẽ không thể điểm huyệt gì, đánh ngất Thư Hoàn cũng là dùng một cái bình hoa to. 

Khuôn mặt Thư Hoàn trắng bệch, cái gáy nằm trên gối cũng chảy máu.

Nàng hít thở dần dần yếu đi, không rõ sống chết.

Ngoài lều nơi nơi đều là tiếng người, tiếng binh khí đánh nhau, tiếng gào thét, tiếng khóc lóc.

Nhạn Liễu ảo tưởng rằng có người thay thế nàng đi Ngu quốc hòa thân, nàng có thể thừa dịp hỗn loạn chạy trốn, tuỳ ý tìm nơi mình muốn để sống. Tiếc là cuộc sống không tốt đẹp như thế, Nhạn Liễu tay trói gà không chặt, chưa chạy xa khỏi lều đã bị quân địch bắt đi như tỳ nữ thô sử. 

So với đạo tặc tập kích không có tổ chức vừa rồi, lúc này đến đột kích là một tiểu đội có tổ chức có kỷ luật, mỗi người đều võ công cao cường, ám vệ Lục hai quyền khó địch lại bốn tay, người ít không đánh lại đông, liếc mắt với Trang Thiệu Nhàn, trong mắt đều là ý thối lui.

Tiểu đội Khương quốc tạm thời đóng quân ở sơn cốc.

Là con trai nhỏ nhất của hoàng đế Khương quốc, Khương Cừu Thiên dũng mãnh thiện chiến, mười mấy tuổi đã chiến công hiển hách, chuyến này phụng mệnh của phụ hoàng hắn đến ngăn cản hai nước Nhạn, Ngu hòa thân. Nếu có thể, Khương Cừu Thiên không ngại lưu tâm chiếm giữ công chúa Nhạn quốc.

Nhưng xấu hổ, công chúa bị Khương Cừu Thiên bắt về rõ ràng là Thúy Lan.

Cái tên này có hơi phổ biến, nếu nói là có dính líu đến đạo tặc ép Thư Hoàn không có lều đi ngủ, sẽ có rất nhiều người nhớ đến nàng rồi. 

Thúy Lan ngồi xổm ở một góc lều, run lẩy bẩy.

Nói ra chân tướng nàng có thể sẽ chết rất thảm.

Có một loại nữ nhân, gọi là quân kỹ.

Nghe nói loại nữ nhân này ở quân đội Khương quốc đã là nhiều nhất rồi.

Nhạn Liễu thật ở đâu?

Y phục dơ bẩn và một đám tỳ nữ thô sử bị nhốt trong một cái lều, chờ hoàng tử Khương quốc bọn hắn xử lý.

Nhạn Liễu không khỏi cực kỳ hối hận hành động chạy ra khỏi lều của công chúa, chỉ chờ đợi hai ám vệ Ngu quốc có thể mau đến đây cứu mình.

Nhưng người Nhạn quốc mang đến chết thì chết bị thương thì bị thương, không thể trọng dụng, hai ám vệ Ngu quốc tức giận vì Nhạn Liễu ác ý làm bị thương công chúa Ngu quốc, căn bản không nghĩ tới muốn cứu Nhạn Liễu.

Mặc dù đến trước mặt hoàng thượng ám vệ Lục cũng có lý, hắn cũng sẽ không đi cứu nữ nhân ngu xuẩn làm hại Thư Hoàn!

Đầu Thư Hoàn đau muốn nứt ra, sớm đã để đại phu khám cái gáy bị thương, đã không còn gì đáng ngại, nhưng Lưu Chỉ Hàn thay đổi y phục sạch sẽ vẫn cầm tay nàng như cũ đến đêm khuya, ngọn đèn mờ tối chập chờn lóe sáng. Thư Hoàn hơi khôi phục ý thức, Lưu Chỉ Hàn nắm ngón tay nàng đã cảm nhận người trên giường có động tĩnh.

" A Lục..." Thư Hoàn khó chịu lẩm bẩm.

Khuôn mặt cứng ngắt của Lưu Chỉ Hàn cố nặn ra chút ý cười, thả trái tim về lại chỗ cũ*, "Ta ở đây! Đói bụng không, trên bếp vẫn còn cháo nóng đấy." Tất nhiên là hắn không địch lại rất nhiều cao thủ Khương quốc phái đi, nhưng mang Thư Hoàn đi từ trong lều công chúa Nhạn quốc lại là chuyện dễ dàng; Lưu Chỉ Hàn vuốt ve tóc Thư Hoàn, nghĩ đến Nhạn Liễu cầm bình hoa đánh người, trong mắt lập tức hơi u ám, "Việc này ta sẽ đòi lại thoả đáng, Tiểu Hoàn nàng đừng sợ!"

(* ý là Thư Hoàn không sao an tâm không lo lắng gì nữa á)

"Ta không sợ nhưng đau quá..." Giữa câu nói Thư Hoàn không nhịn được hít vào một hơi khí lạnh, "Sau này thì sao, Nhạn Liễu đâu?"

"Bị Khương Cừu Thiên bắt đi, nhưng việc này ta tự có chừng mực, nàng mặc kệ, nghỉ ngơi và dưỡng thương tốt chúng ta sẽ gấp rút lên đường." Lưu Chỉ Hàn và Trang Thiệu Nhàn lại tính toán, quyết định không làm nhiệm vụ bảo vệ công chúa Nhạn quốc nữa, tin tưởng hoàng thượng có thể hiểu, đồng thời chuyện Nhạn Liễu làm Thư Hoàn bị thương cũng không thể coi như không có gì như vậy, Trang Thiệu Nhàn đi trước một bước chạy tới Ngu Thành diện thánh, đã chuẩn bị tốt bị Nhạn quốc hỏi tội rồi. Về phần Khương quốc một chân chặn ngang, hắn đòi không được thì bỏ đi.

Thư Hoàn cũng không quan tâm nơi Nhạn Liễu ở, chẳng qua là nữ nhân này còn ở đó, Thư Hoàn không ngại đánh người một trận để hả giận!

Phần gáy bị thương, Thư Hoàn nằm làm ổ ở trong chăn không dám lộn xộn rất khó chịu, Lưu Chỉ Hàn nâng tay mới chậm rãi dựa vào gối ngồi dậy, mặc dù không thèm ăn nhưng để mau khỏi bệnh không thể không ăn hết cháo.

Từ trong miệng Lưu Chỉ Hàn, Thư Hoàn biết được người trong khách điếm cũng là người Khương quốc, không nên tùy ý đi loạn, Lưu Chỉ Hàn tránh ngoài ý muốn ở cùng một phòng với nàng, còn chuẩn bị cho nàng một cái bô, Thư Hoàn xấu hổ giận dữ rất nhiều cũng quyết định không tiểu đêm.

Khi đi ngủ có hơi phiền toái, sàn nhà ẩm ướt quá mức, trải mấy tầng đệm cũng thấy lạnh, may mà Thư Hoàn sớm không quan tâm nam nữ khác biệt với Lưu Chỉ Hàn, để hắn lên giường nàng ngủ, cùng giường chung gối nàng cũng bất giác hiểu có cái gì, tiến vào làm tổ trong lòng Lưu Chỉ Hàn có cảm giác ấm áp hơn.

Trong lòng ôm một vị cô nương, Lưu Chỉ Hàn cũng không ngủ được, hắn nghĩ ngợi lung tung, lúc này cũng nghĩ đến một số đầu mối bảo vệ Nhạn Liễu thất bại, rất dễ nhận thấy đạo tặc đột kích phần đầu đúng là Khương quốc đã tìm hiểu trước rồi mới hành động. Khương Cừu Thiên này có dũng có mưu, có hắn ta ở đây, Khương quốc không dễ gì bại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.