Bộ Sưu Tập Tội Ác

Chương 50




“Khi chúng con khó khăn mợ đã giúp đỡ, chăm sóc, nuôi dạy chúng con, hiện nay mợ đang định khai trương cửa hàng, là thời điểm để huynh muội chúng con có cơ hội báo đáp ân tình,dù thế nào đi nữa thì chúng con cũng không thể bỏ mợ mà đi trong lúc này."

"Mở cửa hàng? Ngươi làm quan rồi, sao có thể qua lại với thương nhân, ngươi không lo ngại cho danh tiếng của bản thân của mình sao?"

Nghe thấy lời của phụ thân, Thi Mẫn không thể khống chế nổi lửa giận trong lòng. Năm đó không phải bởi vì mẫu thân xuất thân trong gia đình thương nhân, phụ thân mới có thể khinh thường sao? Bây giờ, sự thật đã chứng minh, gia giáo của con cái do con gái trong gia đình thương nhân sinh ra tốt hơn gấp trăm ngàn lần con cái trong gia đình quan lại,ông ta vẫn còn muốn nói ra những lời thối nát này nữa sao!di3n.dd4n.l3.quy.dd0n.

"Phụ thân, bất luận là công việc gì, Sĩ Nông Công Thương đều là dân chúng Đại Tề, nữ nhi không cho rằng vì mấy cái cửa hàng có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của ca ca, nhưng nếu ca ca không tự vươn lên, mỗi ngày đều trêu hoa ghẹo liễu, gây chuyện thị phi, mới thật sự ảnh hưởng đến danh tiếng của phụ thân.

"Huống chi, nếu một ngày nào đó ngôn quan biết được, lúc ca ca tứ cố vô thân đã nương nhờ mợ, một khi thăng quan tiến chức, liền bỏ rơi mợ, đi theo phụ thân làm quan, chuyện này truyền vào tai hoàng thượng, hoàng thượng sẽ nghĩ sao về ca ca, là vong ân phụ nghĩa? Hay là trở mặt vô tình? Vậy, ca ca còn có thể có tiền đồ rộng lớn nữa không?"

Nửa đoạn đầu, ngoài sáng và trong tối đều ám chỉ đến Mạc Hâm Mẫn, chuyện cướp gà trộm chó của hắn ta, khiến con đường làm quan của phụ thân ngày càng lụi bại.

Lời này khiến Giang Mị nương nổi giận đùng đùng, nàng ta vốn định lên tiếng cãi lại, lại bị ánh mắt cảnh cáo của trượng phu ngăn lại. Rồi nửa đoạn sau, khiến Mạc Lịch Thăng á khẩu không trả lời được, rõ ràng là không cam lòng, nhưng cũng biết từng chữ của nữ nhi đều có lí, không tìm được lời nào để phản bác lại.

Mạc Phương Mẫn khẽ mỉm cười, chắp tay nói: " Phụ thân đại nhân, người luôn chính trực, trên con đường làm quan vẫn có tiền đồ sáng lạng, mà trong nhà có đại ca Hâm Mẫn bên cạnh người tận hiếu, còn có Giang di nương phục vụ, không cần đến nhi tử, ngày khác. . . . . . Phụ thân nếu có cần, nhi tử tự nhiên sẽ trở về phủ chăm sóc."

Hắn và Thi Mẫn đều như nhau, luôn mồm "Giang di nương" , đánh chết cũng không gọi một tiếng mẫu thân, đó không những là cái gai đâm vào lòng của Giang Mị nương, mà cũng thể hiện thái độ kiên trì của bản thân, hắn muốn phụ thân hiểu, cho dù có bị quy củ đè ép như thế nào, Giang Mị nương vĩnh viễn cũng không thể trở thành mẫu thân của bọn hắn.

Nói đến mức này, Mạc Lịch Thăng đâu thể nói gì thêm được nữa.

Ông chậm rãi lắc đầu, mang trên mặt sự trống vắng khi không được như ý nguyện.Pinni-leequyddoon. Thôi, thôi, sớm biết có ngày hôm nay sao lúc trước còn như làm như thế, muốn trách thì trách người làm phụ thân như ông quá nhẫn tâm.

"Đều đứng lên đi." Ông thở dài nói.

Thi Mẫn và ca ca nhìn nhau một cái, trong lòng xúc động. Khi còn bé cảm thấy phụ thân đáng hận, rõ ràng là trụ cột trong nhà lại không bảo vệ được mẫu thân và bọn họ, hôm nay bọn họ đã lớn, hình tượng phụ thân sẽ không còn vĩ đại như khi còn bé.

Ngẫm kĩ lại, phụ thân chẳng qua là người thích nghe lời mềm mại bên tai, trong đầu thì toàn chuyện hủ bại, nhưng lại là con mọt sách cần cù chăm chỉ học tập, hắn không phải là Văn Khúc hạ phàm trong miệng của hương thân phụ lão sao?

Nương lầm rồi, kí thác hi vọng của mình vào một nam nhân như vậy, bọn họ không phải là nương, bọn họ không ném hi vọng của bản thân trên người phụ thân, bọn họ muốn trải qua những ngày tháng vui vẻ, chỉ có thể dựa vào đôi cánh của chính mình để thực hiện, không có hi vọng sẽ không có thất vọng, không có thất vọng sẽ không oán không hận, dùng ánh mắt này nhìn phụ thân, ông cũng chỉ là một người đáng thương.

"Tạ phụ thân." Hai huynh muội đồng thanh nói.

Thấy chuyện đã trở lại bình thường, Vân nương bước lên trước một bước, thần sắc đã trở lại như thường, hơi khom gối với Mạc Lịch Thăng.

"Mới nãy đã bất kính với Mạc đại nhân, kính xin Mạc đại nhân tha lỗi, chỉ là những năm này, đáy lòng cảm thấy rất uất ức cho hai huynh muội này, mới nhất thời nóng lòng. . . . . ." Nàng khom người khẽ chào.

"Cữu phu nhân đừng nói như vậy, ta. . . . . . Cũng có chỗ không phải." Mạc Lịch Thănggiơ tay ra phía trước ngăn nàng lại.

Ông nhìn dáng vẻ của Vân nương, nghĩ thầm, đây cũng là một người phụ nữ có giáo dưỡng, PhươngMẫn, Thi Mẫn giỏi như vậy, cũng nhờ một phần công lao của nàng ta.

"Nếu sau này Phương Mẫn nhậm chức ở Kinh thành, đương nhiên sẽ thường xuyên về phủ thăm phụ thân, huynh trưởng, đến lúc đó mong Mạc đại nhân chiếu cố nhiều hơn." Nàng dịu dàng nói.

"Đó là điều đương nhiên."

"Mạc đại nhân cũng biết, ta không có con cái, những tài sản này cũng không thể mang theo vào quan tài được, mấy năm trước Phương Mẫn ngây dại, ta từng nghĩ, muốn xin Mạc đại nhân một ân huệ, cho nó làm con thừa tự trên danh nghĩa, nhưng hôm nay thân thể Phương Mẫn đã bình thường, tiền đồ tươi sáng cũng ngay trong tầm tay, ta đương nhiên không dám nghĩ đến chuyện này nữa, chỉ là ở góa nhiều năm, đôi huynh muội này rất có duyên với ta, trước ta chỉ muốn nói rõ điều này.”.Pinni.Di3n<dd4n<l3<quy<dd0n.c0m

"Nếu sau này Thi Mẫn xuất giá từ trong tay ta, đồ cưới dĩ nhiên là ta sẽ lo, 128 nâng, không kém hơn mẫu thân nàng năm đó, nếu Phương Mẫn có thể lấy nữ nhân mà mình yêu làm vợ, ta nhất định sẽ không bạc đãi đôi phu thê trẻ này, mua nhà mua nô tì, thu xếp chuẩn bị tất cả công việc. Ta dám nói, mặc dù không dám so với hoàng thân quốc thích trong Kinh thành, nhưng người làm mợ như ta đây , chắc chắn sẽ để cho huynh muội chúng trải qua những ngày tháng thuận lợi vui vẻ."

Lời nói này, chính là đòi quyền tự chủ hôn nhân cho hai huynh muội, mặt ngoài là nói với Mạc Lịch Thăng, thật ra là nói qua cho Giang Mị nương biết, đối tượng sau này của Phương Mẫn và Thi Mẫn nhất định phải được nàng nhìn qua, Giang Mị nương đừng nghĩ lấy thân phận mẫu thân quyết định thay bọn họ.

"Đa tạ Cữu phu nhân đã chăm sóc bọn chúng, ngày nào đó bọn chúng có chút thành tựu, nhất định không dám quên đại ân nhân như ngươi."

Thi Mẫn quét mắt một vòng nhìn hai mắt Giang Mị nương đang muốn phun lửa, cố ý đổ thêm dầu vào lửa . Nàng đến bên cạnh phụ thân làm nũng, nâng tay ông lên, nói: "Cha, người yên tâm đi, sau này Thi Mẫn lớn lên nhất định sẽ hiếu thuận với người, cũng sẽ hiếu thuận với mợ, không có hai người, con sẽ không có ngày hôm nay.”

Nghe thấy giọng nói mềm mại êm ái, cho dù Mạc Lịch Thăng có tức giận hơn nữa cũng tiêu tan. Hắn cầm tay của nữ nhi, hỏi: "Đã như vậy, những năm này tại sao không quay về thăm cha?"

Nàng cúi đầu, ánh mắt né tránh, vô tình hay cố ý nhìn Giang Mị nương một cái. "Cha, nữ nhi sợ."

Hắn thở dài nói: "Đã lớn rồi, có gì phải sợ, sau này đến Tết, cùng ca ca trở về phủ đi."

"Nữ nhi biết ạ, phụ thân, ngày sau đến ngày nghỉ cuối tuần, người cũng thường đến trang viên một chút đi, nữ nhi rất giỏi, làm được rất nhiều chuyện, muốn cho phụ thân biết đấy."

"Ta sẽ đến." Hắn vỗ vỗ tay của nữ nhi, an ủi.

Vân nương nói: "Không còn sớm nữa, Mạc đại nhân có muốn ở lại cùng ăn cơm trưa hay không?"

Ông nhìn con trai con gái, lại nhìn vẻ mặt giận dữ của Giang Mị nương, trong lòng bất đắc dĩ."Không cần, mong rằng Cữu phu nhân quan tâm tụinhỏ nhiều hơn.Pinni(lqd)

"Đó là đương nhiên."

Sau khi tiễn Mặc Lịch Thăng và Giang Mị nương về, Thi Mẫn kích động, nhảy đến bên cạnh Phó Cánh, vẻ mặt đắc ý, giống như đứa bé đang đòi kẹo, đuổi theo hắn hỏi: "Ta biểu hiện như thế nào?"

"Không tệ, vừa mới học đã biết làm rồi." Hắn khen ngợivỗ vỗ đầu của nàng.

Nghe hai người đối thoại, Mạc Phương Mẫn ở giữa cười: "Cái gì mà vừa học đã biết làm?”

Đối với Phó Cánh, hắn bội phục từ tận đáy lòng, người này kiến thức rộng rãi, mỗi luận điểm nói ra đều làm cho người ta than thở không dứt, có thể quen được bằng hữu như vậy, là may mắn của bản thân.

"Ta vừa mới dạy nàng, làm ăn không được hấp tấp vội vàng, lời lẽ đanh thép, dùng đạo lý đè ép đối phương xuống mới là thắng, mà là. . . . . ."

Thi Mẫn tiếp lời, "Kết cục là cái mà chúng ta thiết lập ra, mới gọi là thắng. Muội làm Giang Mị nương tức đến sắp trúng gió, phụ thân không có trách cứ chuyện chúng ta giấu giếm, chúng ta có thể không về Mạc phủ, hơn nữa không cần đeo tội danh bất hiếu trên lưng, mỗi kết cục đều nằm trong kế hoạch, chúng ta thắng lớn rồi."

Nàng vừa cười vừa nhảy, xoay liên tiếp mấy vòng, nàng kéo ống tay áo của ca ca, vui đến nỗi muốn nhảy múa.

Vân nương nhìn Trang sư phụ một cái, nhếch môi cười nói: "Vẫn còn là một đứa con nít, nhìn nó vui vẻ chưa kìa."
Nghe Vân nương nói như vậy, ánh mắt Phó Cánh nhìn theo Thi Mẫn, trong lòng tràn đầy ý cười. Đúng vậy, hài tử mười bốn tuổi nên như vậy, không nên mang theo những gánh nặng đã từng trải qua.

Trùng sinh, chính là sống lại một lần nữa, những gì đã trải qua, nên quên đi.

"Này cũng chưa phải là thắng, nếu khi thi Đình Phương Mẫn có biểu hiện xuất sắc, Hoàng Đế để mắt, được phong quan cao hơn Mặc đại nhân, mới coi là thắng." Trang Bách Hiên nói.

Thi Mẫn ôm tay ca ca, tựa vào trên người hắn, cười nói: "Ca ca, sư phụ mong đợi rất nhiều vào huynh đấy."

"Chẳng lẽ muội không kì vọng gì sao?"{lee*quy*ddoon}

"Không, có ca ca là đủ rồi, nếu như có thể chọn, muội chọn ca ca bình an, tự tại, vui vẻ."

Hắn kéo bả vai muội muội cười nói: "Có muội ở đây, ca ca sẽ bình an tự tại vui vẻ."


Hôm nay, tất cả mọi người trong nhà đều vui mừng, bà vú tự mình lo liệu một bàn tiệc lớn , mời các hộ nông dân đến tham dự, Thi Mẫn cũng vô cùng hào phóng thưởng tiền cho mọi người.

Hơn mười ngày sau, Trang sư phụ nhốt ca ca trong nhà, tăng cường việc học, mà nàng đem công việc trong một tháng làm hết trong một ngày, đi đến đâu cũng đưa Lăng sư phụ và Phó Cánh đi cùng.

Thi Mẫn nghĩ, cuộc đời này của nàng đại khái cũng chưa từng nói nhiều như vậy, nàng cũng không biết mình có nhiều lời để nói đến thế.

Nàng nói: "Đợi việc kinh doanh hoa lụa bắt đầu, ta muốn làm một gian phòng lớn sau hậu viện, mời thêm nhiều phụ nhân nữa, sản xuất càng nhiều, hoa lụa càng đẹp, ta muốn các quý phu nhân trong kinh thành, vừa nghĩ tới hoa lụa, sẽ nghĩ ngay đến nhà chúng ta."

Nàng nói: "Tương Quất và Trần Bì nếu như không thành công, ta sẽ chặt bỏ vườn quất, chỗ đất đó về sau làm cái gì đây?"

Trang sư phụ đề nghị trồng thảo dược, Phó Cánh đề nghị trồng rau quả theo mùa, nàng suy nghĩ hồi lâu, không nghĩ ra biện pháp của người nào tốt hơn, liền cười nói: "Có cây tiền hay không nhỉ? Ta muốn trồng một dải đất lớn, tới thời điểm thu hoạch, trên mặt đất được phủ lên một lớp giấy, lắc mạnh thân cây, sẽ nghe thấy âm thanh bạc va chạm vào nhau leng keng leng keng. . . . . . Đến nằm mơ cũng sẽ bật cười."^Pinni^l3quyd0n

Phó Cánh chọc chọc cái trán của nàng, giả vờ giận, "Nàng là nha đầu tham lam, cây tiền chỉ trồng một cây đã phú quý một đời rồi, lại còn muốn trồng một dải đất lớn?"

Nàng nói: "Sư phụ à, nếu như không ai thèm lấy ta, có thể chờ ngươi sau khi làm xong chuyện tốt, quay trở lại lấy ta không?"

Trán Lưu Dục hiện ra ba vạch đen, Phó Cánh nghe vậy đáy lòng không khỏi sinh ra khó chịu, không nhịn được châm chọc nàng mấy câu.

"Lăng sư phụ có cần thiết phải hi sinh như vậy không? . Thu nhận một đệ tửgà mờ, cao không cao, thấp không thấp, rất có khả năng sẽ ảnh hưởng đến danh dự nửa đời sau của bản thân đã là rất bi thảm rồi, bây giờ ngay cả chung thân đại sự cũng bị dính vào, đáng tiếc quá đi, xin khuyên Lăng sư phụ, thu đồ đệ nhìn cẩn thận, ngàn vạn đừng vì nhất thời đồng tình mà hại cả đời mình."

Lời này, khiến Thi Mẫn đuổi theo hắn hết cả rừng cây, hắn chạy trốn rất nhanh, nàng đuổi đến nỗi không thở ra hơi, sau đó nàng liền hiểu, thương thế của hắn đã hoàn toàn hồi phục rồi.

Nàng đang cầm một đĩa lươn xào lớn, ngồi bên cạnh Phó Cánh, vốn là giành ăn với hắn , nhưng cướp một lúc, tâm đột nhiên chua , nàng bưng cả cái mâm đến trước mặt hắn, nói: "Ngươi ăn đi, ta không đoạt của ngươi nữa."

"Từ bao giờ trở nên có lương tâm như vậy?" Hắn liếc nhìn dò xét nàng.

Nàng lắc đầu nói: "Về sau nhớ mùi vị này, thì hãy đến trang viên làm khách, ruộng nước nhà chúng ta nuôi rất nhiều."

Hắn ngưng mắt hỏi: "Nàng muốn ta trở lại làm khách sao?"

Nàng cười cười, đáy mắt thoáng hiện lên nỗi buồn ly biệt."Ta hi vọng, ngươi thuận lợi, vui vẻ."

Buổi chiều đó, không hiểu sao lại có một trận mưa, mưa không lớn, nhưng dính ướt gương mặt của nàng, che giấu nước mắt mà nàng không kịp lau đi.

Một ngày trước thi Đình, Phó Cánh, Lăng sư phụ, Trang sư phụ và Phương Mẫn ca ca ngồi cùng một chiếc xe ngựa, đi về phía Kinh thành.

Khi quay về chỉ có một mình Phương Mẫn ca ca, hắn mang về tin tức tốt, Hoàng Đế chọn hắn làm Trạng Nguyên, không lâu nữa, Hoàng Đế sai hắn làm Tri Phủ Lục Phẩm, trở về Tấn Châu nhậm chức quan phụ mẫu.

Vài ngày sau, Thi Mẫn và ca ca trở về Mạc phủ để chào từ biệt phụ thân, nàng nhìn tòa nhà cũ nát, và diện tích trang viên của bọn họ chênh lệch quá lớn, trong phủ chỉ có vẻn vẹn mấy người làm, kiếp trước, Mạc phủ có mấy vị di nương, bây giờ lại không trông thấy bóng dáng nào cả.

Nhìn thấy tình huống lụi bại bi thảm như vậy, đáy lòng nàng không rõ là đắc ý hay là thở dài.

Thầy tướng số nói quả nhiên vô cùng chính xác, phụ thân có được sự che chở của con trai, con gái và mẫu thân, mới có thể từng bước đi lên, công thành danh toại, không có bọn họ ở bên, cũng chỉ có thể là bộ dạng này thôi.

Xem thường Thương Hộ sao? Nàng cười nhạt một tiếng.

Nhưng mặc dù ngoài miệng nói tuyệt tình như vậy, nhưng đáy lòng nàng lại không đành lòng, lúc rời khỏi Mạc phủ, nàng lặng lẽ chuyển một bao đồ cho phụ thân.

Bên trong có hai bộ xiêm áo mới làm, giầy, một khối mực Huy Châu và năm mươi lượng bạc.

Nàng tựa vào phụ thân nhỏ giọng nói: "Phụ thân làm quan bên ngoài, ít nhiều cũng cần xã giao, hôm đó người đến trang viên, nhìn thấy trang phục của người. . . . . . Nếu nương biết được, chắc chắn khổ sở không thôi, con và bà vú thức đêm làm y phục, giầy, hi vọng phụ thân sẽ vừa ý."

Thi Mẫn có chút tâm tư, nàng muốn lôi kéo phụ thân, muốn ông xem trọng mình hơn, nếu như ngày nào đó chuyện mà nàng lo lắng xảy ra, hi vọng phụ thân có thể đứng về phía nàng.

Trở lại trang viên, Thi Mẫn bắt đầu xử lý hành lý đi nhậm chức thay ca ca, nàng kiểm tra toàn bộ, muốn ca ca mang tất cả đồ tốt theo, khi nàng mở cái hộp bằng gỗ Lim quý giá nhất của mình ra, một khối ngọc có hoa văn hình rồng đang nằm ngay giữa hộp, phía dưới đè một tấm giấy, trên đó viết: chờ ta .

Nàng nhìn chằm chằm bọn chúng gần một canh giờ, ngón tay tỉ mỉ lướt qua khối ngọc có hoa văn hình rồng, nỗi băn khoăn dần dần mở rộng.

Bút tích rồng bay phượng múa này rõ ràng là của Phó Cánh , cũng chỉ có hắn mới nghênh ngang viết lên hai chữ này, nhưng ngọc bội. . . . ..


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.