Bộ Sưu Tập Tội Ác

Chương 37




“Trên cây thành công có rất nhiều trái táo, nếu bạn hái được trái táo ở New York thì bạn có thể hái được trái táo lớn nhất rồi.” New York quả là thành phố thần kỳ, ngũ quang thập sắc, bao hàm toàn diện, từ các món ăn ngoài vỉa hè đến các nhà hàng cao cấp, bất cứ cái gì tưởng chừng như kỳ quái cũng có thể tìm thấy ở đây. Nhìn đống ảnh chụp để trên bàn, nàng mới chợt nhận ra mình đã tới nơi này được gần một năm nay. Ảnh chụp kia là khi vừa mới tới, lúc đó hoa anh đào ở Washington DC đang nở rộ, Vincent nhân cơ hội chưa chính thức bắt tay vào nhận công tác liền mang nàng đi du lịch một chuyến. Bây giờ nhìn lại, trước cây anh đào ở Nhà Trắng sáng lạn như vậy, nụ cười của nàng lại có phần gượng gạo.

Đến nước Mỹ này, Dung Ý mới phát hiện ra cuộc sống của mình như quay lại thời đại học. Làm việc, đi học, nhà trọ, cuối tuần đều trốn trong thư viện học bài. Mỗi ngày ở trong văn phòng phải tiếp xúc với đủ loại tiếng Anh từ khắp các quốc gia, sếp nổi hứng lên lại gây bão táp, trở về nhà trọ lại phải không ngừng đọc sách để theo kịp chương trình học, cuộc sống ở đây có tiết tấu quá nhanh, nàng phải phi như ngựa mới mong bắt kịp.

Vincent vẫn là lãnh đạo trực tiếp của nàng như trước, nhưng người thường xuyên giao tiếp với nàng là một cô gái người Ấn Độ, tên gọi là Ann, làn da đen nhẻm. Kỳ thật Ann không được tính là con gái, cô ấy đã kết hôn hai lần, song đến giờ lại độc thân. Đối với cơ thể của mình, Ann rèn luyện vô cùng nghiêm khắc, chú trọng đến từng khẩu phần ăn hàng ngày. Cô vẫn thường nhắc đi nhắc lại, phụ nữ châu Á thường ăn uống không đủ chất, ngoài 30 tuổi sẽ xuống sắc nhanh chóng, nên phải tranh thủ khi còn trẻ để mà bồi bổ. Khẩu âm của cô ấy Dung Ý thật không dám khen tặng, có một quãng thời gian, hàng đêm nàng đều gặp ác mộng rằng Ann dùng tiếng Anh kiểu Ấn Độ nói với nàng báo cáo tiến triển của hạng mục, mồ hôi lạnh toát ra đầm đìa lại bừng tỉnh.

Cuộc sống thật phong phú, ngẫu nhiên rảnh rỗi một chút lại được đồng nghiệp mời đến dự đủ loại party to nhỏ. Nào là sinh nhật, nào là kỷ niệm ngày cưới, thậm chí con chó nuôi trong nhà sinh cục cưng cũng có thể gọi bạn bè đến xem, không biết có phải trong mắt người Trung Quốc như thế gọi là chỉ biết tận hưởng lạc thú trước mắt hay không, dù sao nàng cũng không rõ lắm. Nàng không phải là người ham thích tiệc tùng, càng không phải là bướm đêm thích những cuộc vui, lúc tham gia những cuộc tụ hội như vậy đều là bị động, cảm thấy chính mình thanh thản ở nhà, uống trà, đọc thư còn đáng hưởng thụ hơn nhiều. Ngẫm lại người như Lý Tịch, suốt ngày phải tham dự các loại yến hội, có phải là mệt mỏi lắm hay không.

Những lúc nhớ tới Lý Tịch không phải là không có, chỉ có điều nàng cứ thản nhiên kìm nén trong lòng. Ngẫu nhiên gọi điện vẫn như cũ nói được vài câu lại bắt đầu bậy bạ, nhưng vốn bận rộn, lại sai lệch giờ giấc, nàng cũng không muốn cố định thời gian trò chuyện như công việc, tần suất dần dần ít đi. Nàng thừa nhận mình đã qua cái tuổi coi tình yêu là tát cả, lúc chia tay Dương Miễn cảm thấy trời long đất lở, còn giờ thì đã không thể như vậy. Chỉ là chôn vùi trong lòng một vài thói quen nhỏ không làm cách nào sửa được, ví dụ như trong túi lúc nào cũng để sẵn thuốc hen suyễn cùng giảm đau, khi ở Thượng Hải, đây là những loại thuốc thường trực trong tủ thuốc nhà nàng. Buổi tối trước khi đi ngủ phải đặt ở đầu giường một cốc nước, mặc dù sáng hôm sau đứng dậy lại đổ đi. Con người có đôi khi vẫn ngốc nghếch như vậy, những thứ này bây giờ nàng không cần nữa, nhưng khi không có chúng ở bên thì lại cảm thấy trống rỗng, mất cảm giác an toàn.

Nàng vẫn nghĩ rằng cứ sống như vậy, ngẫu nhiên nhớ tới, ngẫu nhiên hoài niệm. Nhưng đến lễ hội hoá trang hôm đó, nàng uống say mèm, hoàn toàn bất tỉnh nhân sự. Ngày hôm sau đầu đau như búa bổ trở lại công ty. Ann cầm tay nàng hỏi, Lizz rốt cuộc là ai a? Nàng cau mày hỏi, Lizz? Ann tái hiện lại trò hề khóc lóc than thở tối qua của nàng, Dung Ý còn cảm thấy xấu hổ suốt một thời gian dài. Ann nói đêm đó nàng ôm Vincent khóc lóc ầm ĩ, vẻ mặt loạn thất bát tao, bao nhiêu son phấn nhoè nhoẹt hết bởi nước mắt đều lau hết vào lễ phục trắng tinh của anh. Không chỉ như vậy, lúc Vincent đưa nàng về nhà, dìu nàng tới giường, nàng còn ôm cứng đùi phải của người ta không chịu buông tay… Xem ra “Bạch mã hoàng tử” vào ngày thánh này bị “Vu bà” hại rất thảm. Những chuyện như vậy, Dung Ý cũng đành coi như không có việc gì, mặt dày đến xin lỗi Vincent, còn cố ý mời ăn một bữa cơm gọi là “Cảm ơn”.

Nháy mắt đã gần tới Noel, bất ngờ lớn nhất dành cho nàng chính là nhận được tin tức từ bên kia đại dương, Cổ Duyệt nói tiểu bảo bảo của nhà cô ấy sắp chào đời. Nàng nhận được tin báo lúc đang ở thư viện, cố gắng kiềm chế không khóc thét lên, thiếu chút nữa là cắn đứt ngón tay. Cổ Duyệt vẫn giấu nàng thật kỹ, đến tận lúc sắp sinh mới chịu nói cho nàng, nhất thời nàng không kịp phản ứng. Ngày sinh dự kiến là mồng 5 tháng 1, người làm mẹ nuôi như nàng dù thế nào đi chăng nữa cũng phải nhanh chóng trở về để nhìn đứa trẻ chào đời.

Ngày mai là lễ Noel, New York hôm nay có một trận tuyết lớn, toàn bộ công viên trung tâm đều trắng xoá một màu càng làm nổi bật sắc trời xanh lam, đặc biệt đẹp đẽ. Công ty được nghỉ, đồng nghiệp tiếc nuối không thể bay về để cùng gia đình đón chờ đêm thánh bình an. Ban ngày nàng đến thư viện chiến đấu hăng hái, hiếm khi được nghỉ ngơi thế này, nàng không cần phải giành giật từng giây từng phút để đọc sách nữa. Nàng ngồi ở 1 góc sáng sủa đọc tiểu thuyết, là một tiểu thuyết ngôn tình vô cùng dễ hiểu, đơn giản là một cô bé lọ lem gia cảnh bần hàn ở Manhattan gặp gỡ được một nhà tư bản đẹp trai và giàu có, sau đó là một đoạn hồi ức sáng lạn mà vui buồn lẫn lộn. Cuốn sách còn có một tờ giấy kẹp vào, có lẽ là để độc giả lưu lại cảm tưởng, tờ giấy màu vàng bắt đầu bằng một câu viết, “When you fish for love, bait with your heart, not your brain.” (Khi bạn đi câu tình yêu, hãy dùng trái tim làm mồi chứ đừng dùng bộ não – Mark Twain)

Nàng không nhớ rõ những lời này là của tác gia nào, nhưng câu nói đó cứ khiến nàng suy nghĩ thật lâu, “bait with your heart, not your brain.”… Lúc ra khỏi thư viện trời đã tối đen, đêm xuống, không khí lạnh rối tinh rối mù, nàng hắt xì vài cái liền. Hôm nay nàng chỉ mặc một áo len lông dê đan vặn thừng cùng một cái áo gió, vô cùng đơn bạc. Từ xa nhìn lại cảnh tượng trên phố, Noel tràn ngập sắc đỏ pha xanh, tiếng nhạc vang lên càng làm tăng sự vui vẻ thuận hoà. Đến biển quảng cáo thứ 5 ở trên đường, nàng cảm thấy chính mình bị ánh sáng tràn đầy màu sắc này hấp dẫn quả thật là ngớ ngẩn, nhưng vẫn đi vào. Kỳ thật nàng chỉ là đi dạo phố, đôi khi chỉ thuần tuý Window Shopping (ngắm nghía hàng hoá qua cửa kính), nhưng có một lần lại đứng trước cửa hàng này nhìn ngóng hồi lâu, theo như cách nói của Ann là nàng đúng là kiểu phụ nữ bị những thứ đồ xa xỉ làm cho đầu mê óc choáng, làm sao có thể không động tâm chưs. Nhưng nàng hoàn toàn không phải là động tâm, nàng ngây ngẩn cả người chỉ vì Lý Tịch có một cái áo khoác trắng muốt may hoàn toàn bằng thủ công của nhãn hiệu này.

Nhân viên cửa hàng là một cô gái da trắng trẻ trung, chắc là chỉ khoảng 20 tuổi, khuôn mặt xinh xắn, vô cùng ân cần đến giới thiệu cho nàng. Nàng chỉ ngắm được một cái khăn quàng cổ của nam giới, giảm 7.5% rồi mà giá vẫn cao, 1500$, nàng không do dự quẹt thẻ. Gói lại thành hộp quà vô cùng tinh xảo đẹp đẽ, cô bé kia lại hỏi nàng có phải dành tặng bạn trai hay không. Nàng cười cười mà không đáp. Nàng mua cho anh, nhưng không biết làm thế nào để trao tặng.

Khi trở lại nhà trọ đã là rất khuya, mơ hồ nghe được tiếng hát thánh ca từ nhà thờ. Toàn bộ nhà trọ đều yên tĩnh kỳ lạ, có lẽ mọi người đều có việc để làm trong đêm bình an này. Nàng ghé vào trên ghế, nhìn những bông tuyết trắng xoá rơi bên cửa sổ hạ xuống ban công, lấy điện thoại gọi cho anh, chỉ có tiếng báo tạm thời không liên lạc được, đề nghị để lại tin nhắn. Nàng cầm điện thoại, thật lâu sau mới nói, “Lý Tịch, Noel vui vẻ…”

Tắm rửa xong đi ra mới phát hiện bụng đói cồn cào, mang gói bánh bí đỏ hôm qua mua ở Costco ra hâm nóng rồi ăn, ăn đến miếng cuối cùng, nàng liếm liếm khoé miệng, vừa mặn vừa khô. Nàng cười cười, nghĩ đến những ảo ảnh trong mơ, không ngờ càng ngày càng cảm thấy chua xót chảy xuống bên miệng, không ngờ lại khóc…

Còn 15 phút nữa là đến 12h, nàng cầm gói quà được bao gói đẹp đẽ kia mà ngẩn người, đột nhiên chuông cửa vang lên, tay nàng vô thức nắm chặt hộp quà nho nhỏ ấy. Bên trong điều hoà để nhiệt độ không cao, vậy mà bàn tay nắm cửa của nàng lại dấp dính mồ hôi, lúc mở cửa phòng chợt thất thần trong nháy mắt, trên mặt cảm xúc biến hoá thật nhanh, khoé miệng nhếch lên.

“Hi, Vincent, sao anh lại tới đây?” Vẫn là nàng mở miệng trước, khoé miệng cười cười, tránh ra để anh vào nhà.

Anh thấy được nước mắt trên mặt nàng, ánh mắt cũng không dừng lại, “Mang đồ ăn tới, vừa rồi định gọi cho em bảo em qua nhà tôi ăn, nhưng gọi điện mãi mà không được nên tới đây.” Giơ giơ cặp lồng cơm trong tay lên, nhà anh cách chỗ này chỉ một cái ngã tư, quả thật rất gần, phòng trọ này là anh tìm giúp nàng, từ khi sang đây anh đã giúp nàng không ít việc, làm cho nàng vô cùng cảm kích. Anh thoáng nhín gói bánh bí đỏ trên bàn hỏi, “Đêm bình an mà em ăn thứ này sao?”

“Ân, hôm nay lên thư viện, lười nên lại đi Costco, không ăn thì thật là lãng phí.” Nàng thu dọn qua loa cái bàn, cười cười bưng trà tới cho anh, “Anh còn biết nấu ăn sao? Thực là không ngờ đấy.”

“Lưu học sinh có ai là không biết nấu ăn đâu? Tôi đã xa nhà từ hồi học trung học, sau đó lại sang Mỹ học đại học, ban đầu còn chịu được đồ ăn bên ngoài, nhưng sau cũng phải tự mình động thủ mà nấu ăn thôi.” Vincent mở cặp lồng cơm ra, đồ ăn vẫn còn ấm nóng.

Nhưng có người ở bên ngoài bao năm như vậy, chẳng những không biết nấu ăn mà còn giữ nguyên thân thủ, cơm đến chỉ biết há mồm a! Nàng nhìn chằm chằm cặp lồng cơm sững sờ, trong lúc nhất thời không đáp lại lời anh nói.

“Tháng sau em xin nghỉ phép đã được duyệt rồi, nghe nói sau đó sẽ có kỳ thi đầu tiên của chương trình học, em không sợ vội quá sao?” Anh nâng chén trà lên uống một ngụm nhỏ rồi hỏi.

“Đành vậy thôi, có người chị em tháng sau sinh con, phải trở về thăm một chút.” Nàng cầm miếng phomat cho vào miệng, Vincent nhìn miệng nàng dính mẩu thịt nhỏ, lấy tay chỉ chỉ, nàng vẫn vẻ mặt ngây thơ không hiểu. Anh rút khăn tay ra lau cho nàng, nàng vẫn chỉ lăng lăng nhìn anh, không nhúc nhích. Trong đầu nàng vang lên giọng nói của một người khác, “Sao em chẳng khác gì đứa con nít thế?” Giống như trước mắt đang thấp thoáng cái khăn tay thêu chữ ML của anh, giống như trước mắt là anh… Ngón tay Vincent thiếu chút nữa là chạm vào mặt ànng, cúi đầu kề sát mặt nàng, nàng chậm rãi nhắm mắt chờ đợi, Vincent lại đột nhiên hít sâu vào.

“Thực xin lỗi…” Nàng đột ngột đứng lên, đứng ngồi không yên nói, “Đã khuya lắm rồi, anh muốn về chưa?”

“Sao lại phải nói xin lỗi chứ?” Anh nhìn Dung Ý nói không nên lời, “Trong mắt em rõ ràng chỉ có bóng dáng một người, vì sao lại cứ bắt chính mình phải kiên cường như thế? Hôm lễ vạn thánh, tôi đưa em say bí tỉ về nhà, em còn ôm chân tôi, mát xa cho tôi… Dung Ý, em quả là cô gái ngốc nghếch, làm bộ lý trí, làm bộ không cần, nhưng đến nằm mơ vẫn gọi tên anh ta. Tuy rằng tôi thừa nhận tôi có cảm tình với em, nhưng tôi lại không có cách nào để nói muốn được ở bên em. Kỳ thật có lẽ tôi mới phải nói lời xin lỗi mới đúng, em cẩn thận suy nghĩ đi.”

Vincent đi rồi, nàng tắt hết đèn trong phòng đi, chui vào trong chăn, cắn chặt gối khóc lớn một hồi.

*****

Tháng một, Thượng Hải vẫn lạnh như xưa làm người ta run lên, sân bay phủ một tầng sương mù, tầm nhìn hạn chế. Buổi sáng mà đã bắt đầu tắc đường, dọc đường đi Trần Vĩ lải nhải kể chuyện từ khi Cổ Duyệt mang thai đã trở nên khó chiều như thế nào, nàng lại dồn hết chú ý vào cái điện thoại nắm trong tay. Từ lúc hạ cánh đến giờ nàng liên tục gọi điện cho anh mà toàn trong trạng thái tắt máy, vốn định gọi đến văn phòng nhưng nghĩ nghĩ lại thôi, chỉ nhắn một tin ngắn. Nội dung thực đơn giản, nhưng nàng chờ đợi hồi đáp cứ thấp thỏm không yên.

Trần Vĩ định đưa nàng về nhà trước, nàng lại nói không cần, phải đến bệnh viện thăm hai mẹ con trước. Bệnh viện còn sớm mà đã đông đúc, nhiều người bị cảm mạo hàng loạt, Noel vừa qua nàng cũng bị cảm một trận dài. Trong thang máy chật kín người, nàng đứng ở bên ngoài, cảm giác như khi cửa đóng lại dính sát vào mặt vậy. Nhưng trong nháy mắt trước khi cửa thang máy đóng lại, đồng tử của nàng bất chợt co rút lại, ngoài cửa lớn có một thân ảnh ngồi trên xe lăn rời đi, quen thuộc như vậy… Cửa đã đóng lại, suy nghĩ của nàng vẫn chưa hồi phục. Nàng không biết người kia có phải Lý Tịch hay không, nhưng nhìn từ đằng sau cảm thấy rất giống. Nàng cảm thấy chính mình đang run rẩy, người đó làm sao có thể là anh được, lại ngồi trên xe lăn…

Trần Vĩ nhìn sắc mặt nàng không ổn, cúi đầu hỏi, “Sao vậy?”

Nàng nở nụ cười gượng gạo, “Không có gì, là nhận lầm người thôi…” Ánh mắt lại hoàn toàn trở nên vô hồn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.