Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 7:   Người thừa kế




Khi nhìn thấy sắc mặt nghiêm túc của Thái Công Dân. Tần Lạc cũng nghiêm túc, hắn nói: "Bộ trưởng Thái, ông đừng có nghiêm trọng như thế. Chỉ cần việc cháu có thể làm được, cháu sẽ làm. Bộ trưởng cũng biết cháu rất vui khi được phục vụ đất nước. Chỉ sợ cháu làm hỏng việc, làm mất thể diện người Trung Quốc chúng ta, làm mất mặt lão nhân gia thôi."

Khi nghe Tần Lạc trả lời một cách kín kẽ như vậy, Thái Công Dân cười nói: "Cậu đúng là kẻ dối trá."

"Bộ trưởng Thái, cháu không phải là kẻ dối trá. Bộ trưởng cũng biết đấy, gần đây có rất nhiều chuyện khiến cháu phải đi đây đi đó rất nhiều. Quả thật cháu chỉ muốn ở lại Yến Kinh với người nhà." Tần Lạc nói. Hắn rất muốn ở nhà nhiều cùng với Hoán Khê, cùng với Bối Bối. Hơn nữa hắn còn một người khác nhỏ ngàn dặm xa xôi tìm tới, đang từng ngày lớn lên, căn bệnh đó của cô không thể cứ kéo dài mãi được.

Thái Công Dân gật đầu nói: "Đúng vậy. Quả thật hai năm nay cậu mệt mỏi nhiều nhưng không còn cách nào khác. Mỗi khi có việc, người đầu tiên tôi nghĩ tới chính là cậu. Tôi không yên tâm khi cử người khác đi làm. Người làm Trung Y Trung Quốc chúng ta một là có y thuật, không có năng lực ứng biến. Người có năng lực ứng biến nhưng lại không có y thuật. Cậu là một nhân tài hiếm có. Tôi không phái cậu đi làm thì còn phái ai nữa nào? Cậu là người rất ưu tú, không thể trách tôi được."

Tần Lạc gượng cười nói: "Cháu chỉ nghe nói nhân viên nịnh bợ lãnh đạo, nào có ai như chúng ta không? Bộ trưởng Thái, có chuyện gì cứ nói đi. Không nên hăm dọa nữa."

Thái Công Dân cười, sau khi nhấp một ngụm trà, ông nói: "Là thế này. Trưa hôm qua, đại sứ nước Mỹ Johnson đến thăm tôi. Thê nhưng ông ấy không tới vì công việc mà là vì một chuyện riêng."

"Chuyện riêng?" Tần Lạc nghi ngờ hỏi.

"Đúng vậy." Thái Công Dân gật đầu nói: "Ông ấy chịu sự ủy thác của Jackson, phó tổng thống Mỹ tới nhờ cậu sang Mỹ chữa bệnh cho mẹ của phó tổng thống Mỹ."

"Ồ?" Tần Lạc cau mày suy nghĩ. Phản ứng đầu tiên của hắn là: liệu có phải nước Mỹ đang sắp đặt một cái bẫy không? "Mẹ của phó tổng thống Jackson mắc bệnh gì?"

"Xuất huyết não." Thái Công Dân nói: "Đã nằm liệt giường gần mười năm rồi. Sau khi cậu biểu diễn tuyệt kỹ thần châm ở nước Mỹ, phó tổng thống Jackson đã muốn mời cậu tới giúp bọn họ chữa trị. Bọn họ tới đại hội y học tìm cậu nhưng cậu đã quay về vì vậy ông mới ủy thác cho đại sứ Mỹ ở Trung Quốc tới trực tiếp mời cậu."

"Nếu như cháu không nhận lời mời này, nước Mỹ có cho rằng cháu không làm được nên từ chối? Bọn họ sẽ cho rằng lần biểu diễn tuyệt kỹ thần châm của cháu chỉ là do thông đồng với đồng nghiệp của mình không?" Tần Lạc cười hỏi.

Thái Công Dân rất vui mừng trước cảm giác cực kỳ mẫn cảm của Tần Lạc về chính trị. Con người này một khi đi vào quan trường sẽ có phát triển không tầm thường. Đáng tiếc hắn không thích. Trong khi đó Thái Công Dân cũng không muốn cái chảo nhuộm quan trường nhuộm đen hắn. Quan trường có nhiều hạn chế, một khi đã đi vào tuyệt đối không còn sự tự do, tự tại như bây giờ, ngược lại còn bất lợi cho công việc của Tần Lạc. Chính vì nguyên nhân này Thái Công Dân chưa từng ép Tần Lạc tiến vào quan trường.

Thái Công Dân nhìn Tần Lạc gật đầu nói: "Vì vậy tôi mới nói đây chính là kỳ ngộ, cũng là khiêu chiến."

"Sau đó tất cả những gì lần trước cháu làm ở Mỹ đều bị cuốn trôi xuống sông xuống biển hết, phải không? Không chỉ có không có tác dụng gì đối với sự phát triển của Trung Y mà ngược lại còn khiến cả nước Mỹ và thế giới nghi ngờ điều thần kỳ Trung Y thật ra chỉ là một gã lừa đảo?" Nụ cười trên gương mặt Tần Lạc vẫn tươi như thường nhưng lúc này đã mang theo sự lạnh lùng, tàn độc.

Những kẻ đó chỉ vì kiềm chế sự phát triển của Tung Y mà liên tục thực thi những độc kế.

Đây là một câu hỏi khó có sự lựa chọn. Nếu như Tần Lạc chấp nhận đề nghị tới nước Mỹ chữa bệnh cho mẹ của phó tổng thống Jackson, chữa khỏi, mẹ phó tổng thống Jackson sẽ bình phục, bản thân hắn sẽ thu được danh tiếng rất lớn. Không chữa được, bản thân sẽ bị hủy, Trung Y cũng sẽ bị hủy.

Nếu như bản thân hắn không chấp nhận lời đề nghị này, giới truyền thông nước Mỹ hay giới truyền thông các nước khác sẽ công kích Tần Lạc, công kích Trung Y. Tần Lạc có thể tưởng tượng được làn sóng công kích này mạnh tới mức nào. Hắn biết bản thân mình sẽ trở thành cái bia cho cả thế giới.

Đi, chữa khỏi, đương nhiên phó tổng thống Jackson là người có lợi, đương nhiên Tần Lạc cũng là người được lợi.

Đi, chữa không khỏi, nước Mỹ và các thế lực tà ác phản đối Trung Y chính là những kẻ có lợi.

Không đi phó tổng thống Jackson và những công ty dược hùng mạnh phản đối Trung Y chính là những kẻ có lợi.

Trong hoàn cảnh khó khăn này, Tần Lạc căn bản không có sự lựa chọn. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://truyenfull.vn

Hắn nhất định phải đi hơn nữa còn phải chữa khỏi bệnh cho mẹ phó tổng thống Jackson.

Nếu không tất cả sẽ kết thúc, cố gắng mấy năm nay của hắn sẽ đổ xuống sông xuống biển, máu, tâm huyết của vô số bậc tiên hiền và những cố gắng của thế hệ sau sẽ trở thành con số không, tất cả sẽ bị diệt vong.

Trung Y. Sau này Trung Y sẽ như thế nào? Ai cũng biết.

Hay là mấy chục năm, thậm chí cà trăm năm sau sẽ có một người tên Tần Lạc hay Tần Khang, Tần Lĩnh, Tần Tiểu Lạc thiếu niên xuất thế ngang trời, ngăn cơn sóng dữ nhưng là khi nào?

Lạc hậu sẽ bị tấn công. Thời gian chính là tiền bạc. Trung Y đã mất đi thời gian bao năm quý giá. Bây giờ cho dù thế nào đi nữa cũng tuyệt đối không thể mất tiếp nữa.

"Có phải rất khó khăn không?" Thái Công Dân trìu mến nhìn Tần Lạc. Trong lòng ông rất tự hào nhưng cũng cảm thấy vô cùng khổ sở. Tần Lạc đã làm được rất nhiều việc nhưng ông vẫn phải liên tiếp đặt gánh nặng lên vai hắn. Người thành đại sự nhất định phải từng trãi hơn người khác nhiều, chấp nhận gánh nặng hơn người. Đây là con người Tần Lạc đã lựa chọn, cần phải trả một cái giá rất lớn. Hàng ngày hắn có thể ngồi ở nhà khám bệnh, có thể trở thành một danh y nhưng không thể trở thành một danh y danh tiếng đời đời. Danh y chỉ có mấy chục năm nhưng một đời danh y kéo dài cả lịch sử.

"Dùng thủ đoạn chính trị để tấn công một ngành, một nghề, tôi vô cùng khinh bỉ kiểu thủ đoạn này. Thế nhưng trong quan hệ đất nước với đất nước, chuyện chính trị vốn là tranh đấu, tất cả mọi việc cuối cùng đều phải phụ thuộc vào chính trị. Bọn họ phát bóng, chúng ta nhận bóng, chúng ta phát bóng, bọn họ nhận bóng. Người tới, ta đi. Đây chính là đánh cờ. Bây giờ bọn họ phát bóng, tới lượt chúng ta nhận bóng. Tôi không muốn ép cậu, cũng không thể ép cậu, chuyện này chỉ mình cậu có thể quyết định. Việc tôi có thể làm sẽ là dốc toàn lực giúp cậu, giúp cậu dọn sạch tất cả chướng ngại vật."

Câu nói cuối cùng của Thái Công Dân cực kỳ bá đạo, rõ ràng ông cũng rất tức giận với chuyện này.

Tần Lạc tươi cười nói: "Bộ trưởng Thái, nếu như bọn họ không cho chúng ta cơ hội lựa chọn, chúng ta cũng phải gây cho bọn họ một vài phiền toái. Tóm lại chúng ta không thể vội vàng đồng ý với bọn họ. Muốn cháu sang chữa bệnh cho mẹ ông ta, cháu đồng ý nhưng cháu có một điều kiện."

"Điều kiện gì?" Mắt Thái Công Dân lóe sáng. Ông biết Tần Lạc nhất định sẽ có cách. Lâu này ông chứng kiến hắn làm thành công rất nhiều việc, hắn đã bao giờ gặp bất lợi chưa?

"Hãy để ông ta tự mình tới mời." Tần Lạc nói: "Trung Quốc chúng ta là một đất nước trọng lễ nghi, đạo lý. Nếu như ông ấy thành tâm muốn cháu chữa bệnh cho mẹ mình thì ông ấy phải tự mình tới mời. Ông ấy tới, chứng mình ông ấy dùng lễ nghi để mời, cháu sẽ đi cùng với ông ấy. Nếu như ông ấy lấy lý do bận công việc không tới, như vậy chứng minh ông ấy không tôn trọng một thầy thuốc như cháu, cháu cũng không cần đối xử theo lễ nghi. Đường nhiên sẽ không sang đó chữa bệnh. Hơn nữa người không quan tâm tới sự sống chết của mẹ mình, chứng minh người này thờ ơ lạnh nhạt với tình cảm mẹ con. Nếu như vậy người nước Mỹ sẽ không bỏ phiếu ủng hộ ông ấy nữa."

"Diệu kế." Thái Công Dân vỗ tay xuống bàn. "Đúng là diệu kế."

Nhìn phản ứng của Thái Công Dân, Tần Lạc biết ông đã đồng ý với kế hoạch của mình hơn nữa ông cũng không có lý do từ chối diệu kế này.

Gương mặt tối sầm của Thái Công Dân rạng rỡ, hai mắt ông bừng sáng, ông nhìn Tần Lạc nói: "Tần Lạc, rốt cuộc đầu của cậu có những gì hả? Cho tới lúc này cậu vẫn không vào quan trường nhưng sao lại hiểu tường tận công việc này vậy?"

"Chỉ cần suy nghĩ nhiều thì câu hỏi nào cũng có câu trả lời." Tần Lạc cười nói.

"Đúng. Suy nghĩ nhiều sẽ có câu trả lời." Thái Công Dân gật đầu khen ngợi. "Đất nước chúng ta có rất nhiều người nên động não suy nghĩ nếu không đầu óc sẽ lú lẫn. Tần Lạc, cứ làm theo cách của cậu. Tôi sẽ cho giới truyền thông đưa tin này, làm náo động, tới phiên chúng ta phát bóng, bọn họ nhận bóng. Tôi thật sự muốn nhì xem phó tổng thống Mỹ có tới Trung Quốc một chuyến không đây?"

Thái Công Dân cười tủm tỉm nhìn Tần Lạc nói: "Nếu như ông ta thật sự tới vì cậu, danh tiếng Tần Lạc cậu sẽ càng bay nhanh."

"Vì nhân dân phục vụ thôi mà. Hư danh chỉ như mây khói thoảng qua, không cần quan tâm." Tần Lạc xua tay nói, hào khí bốc cao. Hắn thầm nghĩ: lần sau từ nước Mỹ về, người nghênh đón hắn hẳn càng nhiều. Những thiếu nữ hâm mộ trẻ tuổi xinh đẹp hẳn sẽ càng cuồng nhiệt hơn. Thế nhưng mình đã có người phụ nữ yêu thương mình. Bọn họ chỉ đứng xem từ xa, không dám lại gần.

"Bọn họ sẽ cảm thấy tiếc nuối." Tần Lạc áy náy nghĩ thầm.

Thái Công Dân phá lên cười: "Cậu đó nha, đồ dối trá. Thế nhưng chỉ sợ lần này phó tổng thống Jackson phải đau đầu. Một phó tổng thống như ông ta phải tới Trung Quốc mời danh y, không phải đây chính là chiêu quảng cáo thực tế sao?"

Tần Lạc gật đầu đồng ý, nói: "Bộ trưởng Thái, hay chúng ta mời phó tổng thống Jackson làm người phát ngôn cho Trung Y chúng ta?"

Hai người nhìn nhau phá lên cười, cảm thấy trong lòng như tri kỷ.

Tần Lạc hàn huyên một lát với Thái Công Dân, bàn kế hoạch cũ thể, các bước ứng phó với đối phương rồi từ chối lời mời ăn trưa của Thái Công Dân, đứng dậy cáo từ.

Hôm nay Tần Lạc còn một cuộc hẹn khác.

"Sao người phụ nữ đó lại chết?" Tần Lạc thoáng đau đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.