Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 3: Máu mưa dầm ngày




Bản thân là người có địa vị, cho dù sắc mặt người đó có khiêm tốn tới nhường nào thì trong xương tủy người đó, tính kiêu ngạo vẫn cực kỳ mạnh.

Bọn họ vui vẻ nói chuyện với bạn, xưng là anh em đó là bọn họ có phong độ, có khí phách. Khi bọn họ làm hại bạn, chà đạp bạn, mắng bạn, đánh bạn, đó chính là phản ứng bình thường.

Chu Lý chính là một người như vậy. Gia cảnh hoàn hảo, sự nghiệp, tình trường thuận buồm xuôi gió khiến gã bản tính trời sinh kiêu căng ngạo mạn. Thế nhưng gã lại tự xưng là "Tình thánh Yến Kinh", phụ nữ đối với gã như hơi thở mang làn gió xuân mát mẻ. Tượng tự như vậy vì để phụ nữ có ấn tượng tốt với mình. Chu Lý cố gắng duy trì một phong thái công tử hào hoa phong nhã.

Đương nhiên đó là do bạn không chạm vào giới hạn cuối cùng của gã.

Những người như gã có bản tính tự tôn, thể diện cực mạnh. Nếu như bạn khiến gã không thể xuống đài được, gã nhất định cũng sẽ trở mặt ngay lập tức.

Ví dụ như lúc này. Chu Lý gã "ăn nói khép nép" muốn mời Mễ Tử An và những người bạn của nàng đi ăn cơm, thậm chí mời cả gã "mặt trắng" đã khiến tay của gã biến hình hơn nữa còn chủ động nói sau khi ăn cơm xong sẽ không xen vào việc tụ họp của bọn họ. Đây chính là giới hạn cuối cùng Chu Lý cảm thấy mình có thể chịu được, thấp tới đường ngang ranh giới rồi nhưng Mễ Tử An lại im lặng không nói, không trả lời.

Đây là cái gì nào? Thẳng thừng làm gã mất mặt

Mới rồi gã còn bị Tần Lạc lén lút "bóp tay", bị một cái tát đầy ám muội nhưng gã vẫn nhẫn nhịn. Hành vi của Mễ Tử An ngược lại chính là một cái tát thẳng thừng giữa bàn dân thiên hạ vào mặt Chu Lý gã. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Cuối cùng cơn giận dữ của Chu Lý cùng bộc phát.

Hơn nữa với kinh nghiệm của gã: sau khi gã nổi giận, những nữ ngôi sao hay công ty quản lý sau lưng nữ ngôi sao đều sợ hãi, chính thức công nhận địa vị và trọng lượng của Chu Lý gã. Hai ngày, một ngày, hay thậm chí còn ngắn hơn, bọn họ sẽ nghĩ cách sửa chữa. Kết quả cuối cùng Chu Lý gã sẽ được đền bù đúng như mong muốn, nữ ngôi sao chủ động thể hiện tình cảm yêu thương nhớ nhung, hay chính công ty quản lý sẽ đưa nữ ngôi sao tới thẳng biệt thự xa hoa của ga.

Hôm nay cũng không phải ngoại lệ!

Mễ Tử An thoáng cau mày khi nàng nghe giọng nói đầy uy hiếp của Chu Lý.

Tất cả những người quen biết đều hiểu đây chính là dấu hiệu tức giận của Mễ Tử An.

Tính cách của Mễ Tử An có vẻ tương tự như Ly. Mặc dù nàng lăn lộn trong giới giải trí mấy năm nay hơn nữa ngày nay đã là người thành công, có địa vị nhưng nàng vẫn giữ được vẻ ngây thơ, trong sáng, yêu, hận đều thể hiện trên nét mặt.

Mấy người Tần Lạc, Lệ Khuynh Thành, Trần Tư Tuyền cũng cau mày, bọn họ không thích lời đe dọa của gã này.

"Có ý gì vậy?" Mễ Tử An lạnh lùng hỏi.

"Tôi muốn nói: con người quý nhất là phải tự mình hiểu lấy. Bản thân mình cần phải suy nghĩ rõ ràng. Những người không thể trêu chọc thì không nên trêu chọc nếu không sẽ có báo ứng rồi sẽ không thể chống lại" Chu Lý rõ ràng rất không hài lòng với vẻ coi thường của Mễ Tử An, gã không còn nói chuyện khách sáo với nàng nữa, cách nói chuyện là trực tiếp gây tổn thương cho đối phương. Chu Lý nhìn lướt qua sân vận động nói: "Nếu như sân vận động này đột nhiên bị mất nước, hay cắt điện, hay có thể gặp sự cố bất thường thì sao nhỉ?"

Chu Lý không tới một mình mà gã tới cùng với mấy đàn em. Những lần trước gã tán gái, bọn họ chỉ đứng nhìn từ xa. Bây giờ khi thấy Chu Lý nảy sinh mâu thuẫn với đối phương nên mấy kẻ đó cũng chạy tới.

"Chu thiếu gia, có chuyện gì vậy?" Một người đàn ông trung niên đeo kính hỏi. Dáng vẻ người này rất nhã nhặn nhưng ánh mắt cực kỳ âm trầm. Đối với Chu Lý thì lấy lòng nịnh bợ nhưng đối với mấyv người Tần Lạc, Mễ Tử An thì dùng một sắc mặt khác.

"Có một vài người không hoan nghênh" Chu Lý hừ lạnh nói, biểu hiện thái độ rất bất mãn.

Người đàn ông đeo kính quay sang nhìn chằm chằm vào Mễ Tử An, bề ngoài tươi cười nhưng trong lòng thì không: "Chị Mễ, tôi là một người thô lậu, cách nói chuyện có thể không dễ nghe. Thế nhưng lời nói thô tục, lý lẽ thì không. Chị hãy nhẫn nhịn lắng nghe mới tốt, như vậy mới có lợi cho chị. Chu thiếu gia là ai nào? Chị có thể ra ngoài hỏi thăm, có người Yến Kinh nào khi nhắc tới anh ấy mà không giơ ngón tay cái lên không? Chúng tôi đã thấy nhiều ngôi sao nổi tiếng nam bắc nhưng bọn họ đều phải nể mặt Chu thiếu gia. Chu thiếu gia là người hiếu khách. Anh ấy thích chị Mễ, đó chính là số mệnh của chị Mễ, anh ấy có thể làm hại chị Mễ không? Nhất định là không. Trong thời gian vừa qua Chu thiếu gia vẫn gọi điện thoại cho tôi, nói bất kỳ chuyện nào có liên quan tới chị Mễ đều phải ủng hộ. Chính mọi người cũng đã hiểu mấy hôm nay mọi người ở trong này đã gặp phải chuyện phiền phức nào chưa?"

"Đám phóng viên muốn xông vào trong nhưng không thể xông vào trong. Chu thiếu gia đã chỉ thị cho tôi: không cho phép bất kỳ phóng viên này vào trong sân. Nếu không vậy, bọn họ sao có thể để yên? Coi như thuận tiện cho chị mà cũng thuận tiện cho chúng tôi, mọi người hãy nể mặt nhau một chút. Chị Mễ không nể mặt Chu thiếu gia, chẳng lẽ vẫn còn mong Chu thiếu gia nể mặt chị Mễ sao? Hơn nữa là ngôi sao không phải chỉ là chiếc vòng đeo tay của người tai to mặt lớn, chị là một người phụ nữ sao? Những phụ nữ phải cần có một người đàn ông thế lực làm chồ dựa mới xong".

Người đàn ông trung niên đeo kính này là chủ nhiệm quản lý Tổ Chim, họ Tiêu, tên là Tiêu Kim Lôi. Sau khi nghe lời nói ẩn chứa sự uy hiếp của Tiêu chủ nhiệm, cuối cùng Vu Tĩnh không thể tiếp tục giữ được sự bình tĩnh.

Vu Tình cười hì hì đi tới nói: "Chu thiếu gia. Tiêu chủ nhiệm hiểu lầm rồi. Đây đơn giản chỉ là hiểu lầm. Tử An của chúng tôi sao có thể là người không biểt nặng nhẹ? Thất lễ. Mấy ngày hôm nay nhận được sự giúp đỡ của Chu thiếu gia và Tiêu chủ nhiệm, chúng tôi xin mời bữa cơm này. Hôm qua tôi và Tử An đã bàn nhau về chuyện này. Không ngờ hôm nay bạn bè của Tử An cùng tới. Mọi người cũng biết Tử An là người coi trọng bạn bè. Cô ấy chỉ sợ tới khi đó lại lạnh nhạt với Chu thiếu gia, không thể hiện sự tôn trọng với khách quý. Nếu như Chu thiếu gia không chê, chúng tôi xin mời khách bữa cơm này. Mọi người cùng đi Ung Hòa cung ăn cơm, được không?"

Vu Tĩnh ra mặt giảng hòa, sắc mặt Chu Lý trở nên hòa hoãn hơn trước. Gã nói: "Mọi người ở xa tới là khách. Có đạo lý nào khách phải mời chủ nhà không? Nếu như chuyện này đồn ra ngoài. Chu Lý tôi còn mặt mũi gặp người khác không? Hôm nay tôi mời tới Ung Hòa cung. Tất cả mọi người không nên tranh cải nữa".

"Tôi vẫn cảm thấy chuyện này không tiện" Mễ Tử An cắn răng nói.

Vu Tĩnh xử lý như vậy là vì muốn dàn xếp ổn thỏa. Vu Tình thật sự không dám đắc tội với gã thiếu gia mắc bệnh thích ngôi sao này. Nếu như vì vậy làm hỏng buổi biển diễn của Mễ Tử An, cô không gánh nổi phần trách nhiệm này.

Mễ Tử An hiểu suy nghĩ cũng như tình cảnh của Vu Tĩnh nhưng trong lòng nàng thực sự không thể tiệp nhận cách sắp đặt này.

Vì sợ hãi sự uy hiếp của đối phương, mình phải đi bồi rượu, ăn cơm. Mình là cái gì đây?

Đương nhiên có chuyện các ngôi sao thường xuyên bồi rượu, ăn cơm. Các ngôi sao trong, ngoài nước đều công khai giá cả: tiền ăn cơm, tiền qua đêm. Tất cả đều có một khung giá. Chỉ cần là người có tiền, rất dễ dàng có được cơ hội gần gũi với ngôi sao.

Thế nhưng đó là người khác. Nàng là Mễ Tử An. Nàng không làm được.

Vừa rồi Chu Lý kia trở mặt nói chuyện rất khó nghe nhưng chỉ trong nháy mắt làm như không có chuyện gì xảy ra, mời đi ăn cơm, uống rượu, trò chuyện vui vẻ, không phải chuyện này rất quái dị sao?

"Mễ Tử An, không nên không biết tốt xấu" Tiêu Kim Lôi tím mặt, lên tiếng răn dạy, ông ta là chủ nhiệm, quản lý Tổ Chim. Có ngôi sao nào tới đây biểu diễn mà không ăn nói khép nép với ông ta không? Những ngôi sao này là thần tượng chói sáng trong mắt người hâm mộ nhưng trong mắt những người như ông ta, bọn họ còn không bằng con chó. Bảo quỳ là phải quỳ, muốn đánh cứ việc đánh. Bởi vì Chu thiếu gia muốn "cưỡi" người phụ nữ này nên đám người ông ta mới thể hiện sự tôn trọng nhất định với Mễ Tử An. Chu thiếu gia không chơi nữa thì sự tôn trọng đó cũng sẽ biến mất. "Cô cho rằng cô là ai hả? Công chúa? Vương hậu? Chu thiếu gia mời cô ăn cơm là coi trọng cô. Đừng có lên mặt, không biết xấu hổ".

"Tôi sẽ không cho anh ta thể diện" sắc mặt Mễ Tử An rất khó coi, nàng nói. Mễ Tử An đã quyết định. Cho dù buổi biểu diễn này bị hủy bỏ, nàng cũng nhất định không đi ăn cơm với Chu Lý.

Lần này bị uy hiếp, đồng ý với anh ta. Lần sau anh ta đưa ra yêu cầu ngủ cùng, mình có thể từ chối không?

Mễ Tử An bị ức hiếp, người bạn nam như Tần Lạc không thể không đứng ra giải vây nếu không hắn cùng thực sự rất mắt mặt.

Tần Lạc đi tới trước mặt Chu Lý, nhìn gã với ánh mắt nghiêm túc và nói: "Nếu như tôi là anh, tôi sẽ không đi ăn bữa cơm tối này mà sẽ nhanh chóng quay về đi khám bác sỹ, kiểm tra sức khỏe".

"Anh có ý gì?" Chu Ly bực bội hỏi, trong lòng gã thực sự tức giận, cả nghi ngờ nữa. Tìm bác sỹ kiểm tra sức khỏe? Có ý gì vậy? Mình không có bệnh mà.

Tần Lạc chi vào bụng Chu Lý nói: "Có cảm giác nóng rực không?"

Chu Lý nghi ngờ liếc nhìn Tần Lạc, chăm chú cảm nhận một lát, rồi gã tức giận nói: "Làm gì có cảm giác nóng rực. Anh đúng là dong y dùng tà thuyết mê hoặc người khác. Anh có tin tôi báo cảnh sát bắt anh không?"

Tần Lạc lắc đầu thở dài nói: "Dùng bàn tay nhẹ nhàng xoa hai vòng quanh rốn. Xoa bóp ngược chiều kim đồng hồ".

"Tôi dựa vào cái gì phải nghe lời anh?" Chu Lý cười nhạt nói: "Anh bảo tôi làm gì thì tôi phải làm cái đó sao?"

"Tùy anh thôi" Tần Lạc nhún vai thờ ơ nói: "Chuyện sống chết của người khác không liên quan tới tôi".

Người có tiền đều sợ chết. Người có quyền càng sợ chết hơn.

Khi Chu Lý nghe Tần Lạc nói vậy, gã không nhịn được thò bàn tày vào trong bụng đảo quanh hai vòng.

"Cảm giác gì cũng …" Chu Lý đang định nói "cảm giác gì cũng không có" nhưng gã còn chưa nói xong thì đột nhiên cảm thấy trong mũi mình có một luồng chất lỏng nóng rực đang trào ra.

Lòng bàn tay, một màu đỏ tươi.

Là máu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.