Bỏ Rơi Ma Vương Tổng Tài

Chương 37: cùng nhau ăn cơm




Sở dĩ Tần Lạc đưa ra yêu cầu này là vì có nguyên nhân của nó.

Thật ra vào giữa những năm 70 của thế kỷ hai mươi, châm cứu Trung y đã lấy lại được địa vị hợp pháp ở nhiều bang nước Mỹ, thế nhưng khi đó việc hợp pháp hóa chính trị đã không được coi trọng như học thuật.

Hội y học Mỹ, đại diện cho các tập đoàn y dược thế lực khổng lồ ở Mỹ từ trước tới nay không thừa nhận giá trị của châm cứu y học, nên lập trường của chính phủ Mỹ vẫn không thay đổi. Châm cứu Trung y ở nước Mỹ chỉ mang tính chất thí nghiệm. Về các phương diện khác, công hiệu thần kỳ của châm cứu khiến một vài thầy thuốc tây y bắt đầu học tập, hơn nữa còn đưa châm cứu vào phạm vi chữa bệnh, vì thế khiến xung đột lợi ích song phương.

Trong hoàn cảnh như vậy, Tần Lạc nhất định phải vì châm cứu Trung y ở nước Mỹ mà đòi một địa vị hợp pháp, hơn nữa hắn còn phải bỏ đi hai từ "thí nghiệm" của thuộc tính thí nghiệm, khiến nó chính thức trở thành một lĩnh vực y học và chữa bệnh cứu người.

Hiệu quả của châm cứu Trung y nhanh, ít tác dụng phụ. Nếu như hắn nhanh chóng mở ra thị trường nước Mỹ, thu được sự tin tưởng của người Mỹ, nếu như có thể mở được đột phá khẩu này, như vậy Trung y dược theo sát, lặng lẽ chiếm lĩnh thị trường.

Đây cũng chính là nguyên nhân mà dù Tần Lạc biết rất rõ nước Mỹ hiểm nguy, xuất hành cẩn thận, Tần Lạc vẫn không có cách nào từ chối được miếng mồi ngon này.

Đây cũng chính là nỗi lo lắng, buồn phiền nhất của Thái Công Dân, chính vì vậy ngay khi Tần Lạc có quyết định, ông không ngăn cản mà còn dốc toàn lực ủng hộ hắn.

Đây chính là hai con người Trung Quốc muốn làm những việc thực tế nhất. Đây cũng chính là hai người mà trong mắt người khác: Rất ngu ngốc.

Khi nghe Tần Lạc nói ra điều kiện của mình, phó tổng thống Jackson hoàn toàn không bất ngờ.

Nếu như nói tiểu tử này không nhân cơ hội thể hiện công phu sư tử ngoạm, ông ta thậm chí còn nghi ngờ người đang ngồi trước mặt mình là anh em song sinh của ga Tần Lạc.

- Tần Lạc tiên sinh, ngài hẳn hiểu rõ rằng, là người con trai của mẹ mình, tôi không có cách nào phát động chuyện này. Nếu như tôi dùng thân phận phó tổng thống làm chuyện này, như vậy tôi đã dùng quyền lực giải quyết việc tư. Tôi sẽ bị nghị viện cáo buộc, tôi sẽ bị mỗi người dân nộp thuế của nước Mỹ thóa mạ...

- Tôi nghĩ nếu như tôi không nói điều kiện này, tôi sẽ giới Trung y khinh bỉ.

Tần Lạc cười nói, hắn nheo mắt nhìn phó thổng thống Jackson nói:

- Tôi tới nước Mỹ, không chỉ là đơn giản là chữa bệnh mẹ ngài, đúng không?

Phó tổng thống Jackson không trực tiếp trả lời câu hỏi của Tần Lạc mà ông giang tay vẻ nuối tiếc nói:

- Tôi nghĩ, chuyến đi tới Trung Quốc tôi rất thất vọng.

- Mr Jackson, ngài có thể thương lượng với những người bạn tốt của mình, sau đó quyết định cũng chưa muộn.

Tần Lạc nói.

- Vậy trước tiên, tôi xin cáo từ.

- Tôi tiễn ngài.

Phó tổng thống Jackson và Tần Lạc cùng đứng dậy, hai người bắt tay, mắt đối mắt, tình cảm nồng nàn không nói nên lời.

Tần Lạc tiễn phó tổng thống Jackson và tùy tùng của mình ra cổng. Dưới sự bảo vệ của cảnh vệ hai nước, đoàn xe rời đi.

Chỉ chốc lát, đám cảnh vệ trước cổng biệt thự Lâm gia giải phóng hoàn toàn, trong khi đó cổng tiểu khu cũng bỏ phong tỏa, giao thông khôi phục lại bình thường. Người tới, người đi, xe cộ nườm nượp. Đối với rất nhiều người dân bình thường, bọn họ thực sự không biết trước đó vừa xảy ra chuyện gì.

Phó tổng thống Jackson vừa đi, mấy người Lâm Thanh Nguyên, Vương Tu Thân, Vương Dưỡng Tâm, Cố Bách Hiền, Hậu Vệ Đông đang chờ trên lầu đi xuống. Bọn họ là người nhà, bạn bè của Tần Lạc, người hành nghề Trung y, những người quan tâm nhất tới kết quả đàm phán hôm nay.

Bọn họ ở trên lầu uống trà, tán gẫu. Mặc dù đặc vụ Mỹ đã lên trên lầu kiểm tra nhưng vẫn không làm sao được. Tuyệt đối không có chuyện vì phó tổng thống Mỹ tới thăm nhà mà người nhà phải đi ra ngoài tản bộ, đúng không? Ánh nắng mặt trời bên ngoài rất độc hại mà.

- Tần Lạc, kết quả đàm phán thế nào?

Cố Bách Hiền tính tình nôn nóng, người còn đang trên cầu thang đã lên tiếng hỏi.

Ánh mắt tất cả mọi người đều tập trung trên người Tần Lạc, chờ đợi câu trả lời của hắn. Mọi người đều nóng lòng muốn biết câu trả lời.

- Đàm phán đóng băng.

Tần Lạc nói.

- Đóng băng?

Vương Tu Thân cau mày.

- Tại sao lại đóng băng? Ông ta không đồng ý điều kiện của chúng ta sao?

- Nghe nói phó tổng thống Mỹ là một chức danh vô thực, không có thực quyền... liệu có phải vì ông ta không làm được chuyện đó không?

Vương Dưỡng Tâm nghi ngờ hỏi. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL

- Đóng băng cũng tốt.

Lâm Thanh Nguyên Tần Lạc bị đả kích, ông an ủi hắn.

- Ông cảm thấy chuyện này kỳ quặc sao đó. Nền y học của Mỹ vào châu Âu rất tiên tiến, tại sao một phó tổng thống như ông ta phải sang tận đây mời thầy thuốc của chúng ta chữa bệnh? Ông cảm thấy những người này không có ý tốt. Đóng băng thì đóng băng. Không đi cũng tốt. Bớt lo lắng.

Lâm Thanh Nguyên không chỉ là người hành nghề Trung y mà ông còn là ông của Lâm Hoán Khê. Lâm Hoán Khê là hôn thê của Tần Lạc. Rõ ràng ông không muốn cháu rể của mình bị thương tổn.

Tần Lạc mời mọi người ngồi xuống, hắn một lần nữa dùng nước sôi tráng chén, sau đó rót trà mời mọi người, cười nói:

- Đóng băng là bình thường. Thành công ngay lần đầu đàm phán đầu tiên mới là rất bất bình thường.

- Có ý gì?

Mọi người hỏi.

Tần Lạc đặt chén trà trước mặt mọi người, nói:

- Nếu như ông dễ đồng ý với điều kiện của tôi, chẳng lẽ không sợ tôi nghi ngờ sao?

- Ông ta trì hoãn mấy ngày mới quyết định, anh không nghi ngờ gì sao?

Vương Dưỡng Tâm hỏi.

- Lòng người đều như vậy, càng cái gì khó có thể lấy được, càng có thể tin tưởng sự chân thật và giá trị của ông ta. Ít nhất thoạt nhìn chúng ta đàm phán rất khó khăn, mọi người càng lo lắng, thận trọng phải không?

"Tiện nhân".

Đây chính là suy nghĩ của mọi người.

...

- Ngài phó tổng thống, đàm phán thế nào rồi?

Trong chiếc xe Mercedes xa hoa, phó tổng thống Jackson ngồi đối diện với một người đàn ông tóc xoăn. Gương mặt của người đàn ông nhăn nheo, già cả, chứng minh ông ta không còn trẻ. Hai mắt hõm sâu, đôi mắt sắc bén ẩn sau đôi kính, thoạt nhìn là người rất có trí tuệ.

Quả vậy, người đàn ông này là Franklin, một trợ thủ của phó tổng thống Jackson, cũng là túi khôn của ông ta. Hành động của Mr Jackson đề nghị của Franklin mà Franklin cũng được Jackson hoàn toàn tin tưởng.

- Không tồi.

Mr Jackson cười nói.

- Anh ta còn dễ đối phó hơn so với tưởng tượng của tôi. Ít nhất ngay trong lần gặp mặt đầu tiên, anh ta đã lộ ra con bài tẩy của mình.

- Điều kiện của anh ta là gì?

Người đàn ông hỏi.

- Anh ta muốn tôi hỗ trợ khôi phục địa vị hợp pháp của châm cứu Trung y ở nước Mỹ.

Mr Jackson nói.

- Anh xem, điều này còn thấp hơn so với dự định của chúng ta, phải không?

- Đúng vậy.

Franklin không vì thế mà vui mừng. Ông ta nói:

- Thế nhưng ngài phó tổng thống, liệu đây có phải là quỷ kế của anh ta hay không? Tôi đã đọc tài liệu về anh ta. Anh ta là một thanh niên rất thú vị, hơn nữa là người hành động không theo lẽ thông thường. Liệu anh ta có chuẩn bị bài gì đằng sau hay không?

- Tôi cũng có lo lắng đó.

Phó tổng thống Jackson nói.

- Thế nhưng anh ta có thể làm được gì nào? Chỉ cần anh ta tới nước Mỹ, tất cả mọi chuyện đều phải tiến hành theo sắp xếp của chúng ta. Cho dù chúng ta có đồng ý điều kiện của anh ta, tới khi đó chúng ta có thực hiện hay không hay không thực hiện như thế nào cũng không phải do chúng ta quyết định, đúng không?

- Chúng ta phải cẩn thận.

Franklin nói.

- Cuối cùng tôi vẫn cảm thấy anh ta là một con rắn độc. Bây giờ thoạt nhìn anh ta tươi cười, hiền lành, nhưng đợi sau khi anh ta đạt được mục đích, sẽ hung hăng chìa răng nanh của mình. Chúng ta không thể để anh ta xúc phạm. Lần này tới đây, có thể nói kế hoạch của chúng ta rất nguy hiểm. Thành công, đương nhiên chúng ta đạt được sự tin tưởng của bọn họ, thế nhưng nếu như thất bại, ngài sẽ bị quốc hội cáo buộc.

- Đúng vậy.

Phó tổng thống Jackson nói.

- Vì vậy, Franklin, tôi mới đem anh sang bên này.

Franklin không khỏi cười hài lòng khi nghe câu đó của phó tổng thống Jackson.

- Franklin, anh cho rằng lúc nào nên quay lại gặp anh ta là phù hợp?

Phó tổng thống Jackson hỏi.

- Nếu như anh ta thích đánh bóng tên tuổi, vậy chúng ta sẽ giúp anh ta đánh bóng. Khi tôi tới gặp anh ta một lần nữa, nhất định giới truyền thông Trung Quốc sẽ phát điên. Ồ, mọi người hãy mau nhìn này, phó tổng thống Mỹ Jackson vì muốn mời một thầy thuốc Trung Quốc mà tam có... cái câu thành ngữ đó là gì nhỉ?

- Tam cổ thảo lư. Nói chính xác là Lưu Bị vì muốn có được một mưu sĩ giúp mình, ba lần tới mới ông ta xuống núi, cuối cùng cũng khiến anh ta cảm động.

Franklin nói.

- Đây là câu chuyện thời Tam Quốc xa xưa ở Trung Quốc. Ồ, đối với chúng ta thì quá xa xôi.

- Đúng vậy. Vẫn chỉ là ý này. Không phải người Trung Quốc nhất định sẽ cảm thấy tự hào, kiêu ngạo vì anh ta sao?

- Bây giờ người Trung Quốc đang ủng hộ anh ta.

Franklin nói.

- Nếu như Trung Quốc tổ chức bầu cử phổ thông đầu phiếu, tỷ lệ ủng hộ sẽ ủng hộ cực kỳ cao.

- Thật đáng tiếc.

Phó tổng thống Jackson nói.

- Nếu như anh ta thất bại, không phải người dân của anh ta rất đau lòng sao? Nên nhớ rằng anh hùng thì không thể thất bại. Cho dù thất bại bé bằng móng tay cũng không được. Bọn chỉ có cách giữ vững thắng lợi, từng thắng lợi một cho tới khi chết trận hoặc chết già.

- Hãy để chúng ta chấm dứt thần thoại của anh ta.

Franklin nói.

- Hủy diệt một anh hùng có cảm giác thành công hơn so với miêu tả một anh hùng, quá hấp dẫn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.