Bỏ Qua Đích Chờ Đợi

Quyển 5 - Chương 6: Nhảy đi, con trai phải dũng cảm (2)




Ma vũ đại lục lịch ngày 9 tháng 7 năm 10859.

Trên đại lục tất cả cao thủ của chủng tộc trí tuệ trong cấp chín cũng như trên cấp chín đều không hẹn mà cùng cảm ứng được một cổ lực lượng khủng bố cường hãn không gì sánh được, đủ để làm cho bọn họ cảm thấy, mà cổ lực lượng này còn không ngừng tăng lên…



Phương hướng mà cổ lực lượng truyền đến này chính là nơi nguy hiểm nhất trên đại lục – Rừng rậm Sương Mù, thiên đường của ma thú. Ở đại lục đã trải qua vạn năm lịch sử này rốt cuộc xuất hiện một vị cao thủ đủ để tiến thẳng sâu vào Thần cấp, điều này làm cho tất cả cao thủ cực kỳ vui mừng, nhưng kẻ khác lại lo lắng vị cao thủ này có thể là một con ma thú. Phải biết rằng ma thú tuy rằng cũng có trí tuệ, nhưng tóm lại là dã tính không đổi, làm việc hỉ nộ theo tâm trạng, lại không có lòng nhân ái, vị cao thủ Thần cấp này xuất hiện đối với đại lục mà nói rốt cục là phúc hay họa, thật đúng là khó mà nói.

Trên đại lục dù cho ma pháp hay là đấu khí đều chia làm mười một cấp, từ cấp một đến chín, sau đó Thánh cấp là cấp cao nhất cùng với Thần cấp chưa bao giờ có người đạt tới. Nhưng mà, Thần cấp cho đến hiện tại chưa có ai đạt tới, là tồn tại trong truyền thuyết, cũng là cấp mà tất cả các sinh vật tự nhận là cao thủ hướng tới.

Vừa vặn vào lúc này, có một cổ sức mạnh đồng dạng với cường đại đột ngột xuất hiện, không có nửa phần dấu hiệu đã đột ngột xuất hiện, sau đó, hai cổ lực lượng trong chớp mắt tiêu thất.

Những cao thủ trên đại lục trong lòng tự nhiên hiểu ra, vị cao thủ Thần cấp kia cùng kẻ sở hữu lực lượng đột nhiên xuất hiện sợ là cũng đã thất bại, hoặc là cũng có thể đồng vu quy tận. Trong khoảng thời gian ngắn đủ loại tư vị nảy lên trong lòng, Thần cấp – cấp bậc trong truyền thuyết, cho tới hiện tại không có ai đạt tới, rốt cục có một người cao thủ suýt đạt được, thế nhưng lại bởi vì không rõ nguyên nhân, cứ như thế biến mất, điều này làm cho bọn họ thở dài nhẹ nhõm một hơi đồng thời lại cũng nhịn không được cảm thấy mất mác.

Lúc này trong rừng rậm Sương Mù, tất cả ma thú đều khôi phục cuộc sống tập tính bình thường. Cổ lực lượng biến mất kia đối với bọn nó mà nói thực không có ảnh hưởng quá lớn, chỉ có một số ma thú sinh hoạt ở vị trí xung quanh và nhóm ma thú Thánh cấp trong trung tâm rừng rậm là từng có một chút rối loạn, cũng rất nhanh bình tĩnh xuống.

Nơi quan trọng là vị trí ở giữa trung tâm rừng rậm Sương Mù, một mảnh khu vực rất lớn là khu vực cấm mà tất cả chủng tộc trí tuệ không thể đặt chân tới, chính là xung quanh địa bàn của Thánh thú, cũng hầu như không có chủng tộc trí tuệ nào dám đặt chân. Nhưng ngay trong khu vực này, một người con trai đang hôn mê nằm trên mặt đất. Cũng may mắn trong khu vực này không có ma thú.

Trên người của chàng trai nhiễm ánh sáng màu bạc, quần áo trên người thì rách rưới, y phục tả tơi đến khó có thể che đậy. Nhưng thần sắc của anh lại hết sức bình thản, không có nửa phần thống khổ. Dáng người của anh cũng không cường tráng, nhưng cũng không thể nói là gầy yếu, đôi mắt nhắm nhỏ dài, lông mi dài lại dày ở dưới ánh nắng chiếu rọi trên mặt một mảnh bóng râm, một đôi mày không dày không nhạt, vừa không phải mày kiếm nam tính hóa mười phần cũng không phải mày liễu nhu mĩ, có xu hướng ở giữa hai loại này hơn, mang đến một loại cảm giác ôn hòa. Mũi cũng không phải là vô cùng cao thẳng, là một loại độ cong nhu hòa. Hai phiến cánh hoa môi bên dưới không dày không mỏng lại hồng nhạt, tự nhiên mà câu ra một độ cong rất nhỏ, cho dù lúc mặt không chút thay đổi nhìn cũng có vài phần ý tứ hàm xúc mỉm cười, làm cho người ta nhìn không khỏi tâm sinh thiện cảm – nếu thực sự phải dùng một câu từ hình dung người con trai này, đại khái chỉ có thể dùng từ ôn hòa đây.

Thời gian một ngày rất nhanh qua đi, ánh sáng bạc dần dần thu liễm tiến vào trong cơ thể người con trai. Lúc ánh sáng mặt trời đầu tiên của ngày hôm sau đi lên, người con trai nằm trên mặt đất cử động cơ thể.

Bạch Hành (Xing) mơ mơ màng màng mở mắt, trước mặt tựa hồ có chút mơ hồ, sau khi nháy mắt hai cái mới nhìn rõ ràng vị trí hoàn cảnh của mình.

Một đôi mắt nhỏ dài trong nháy mắt trợn to, anh không dám tin đứng dậy, quay đầu nhìn nhìn hoàn cảnh xung quanh.

“Nơi này là nơi nào vậy?”

Bạch Hành, nam, 25 tuổi, cô nhi. Đối nhân xử thế ôn hòa có lễ, cũng sẽ không tỏ ra yếu đuối. Là một vị thẩm phán tiền đồ vô lượng, tháng mười một xin nghỉ dài hạn đi du lịch thì trên đường núi gặp tai nạn, ấn tượng cuối cùng là một tảng đá lớn mang theo khí thế không gì sánh nổi hướng anh lăn xuống…Dường như, trước khi đến nơi đã có một đạo tia chớp trước bổ trúng anh.

Bạch Hành cười khổ đứng lên, ngoài ý muốn phát hiện cơ thể của mình không có nửa phần thương tổn. Chỉ là quần áo trở nên lộn xộn rách rưới, chỉ có thể miễn cưỡng che cơ thể. Nhìn nhìn xung quanh, anh rất khẳng định mình cũng không ở nơi bị tia chớp bổ trúng, bởi vì nơi anh ở trước đó căn bản không có rừng rậm như vậy. Cây cối xung quanh cao to thẳng đứng cũng không biết là giống cây gì trong mấy chủng loại cây nữa.

Đi hai vòng, Bạch Hành như là đột nhiên nhớ tới cái gì đó, nâng cánh tay lên nhìn nhìn, lại đẩy áo ra nhìn ngực mình một chút.

Hình như xác thực là biến trắng – chẳng qua, chỉ là trắng một chút, cũng không có biến thành trơn loáng nhẵn nhụi như da của phụ nữ, trong cơ thể giống như cũng không có cảm giác được mấy loại cảm giác khó chịu gì, chẳng lẽ anh là cái loại người xuyên qua một nghèo hai trắng?

Bạch Hành nghĩ tới đây, không khỏi cả người lạnh run. Rừng rậm cây cối cao lớn xanh tươi này, xung quanh cũng không có dấu vết con người hoặc là sinh vật trí tuệ khác tồn tại, nơi này nói không chừng là rừng nguyên thủy, loại địa phương này một chút cũng không thiếu dã thú. Anh tuy rằng đã luyện qua vài năm Thái Cực quyền, bình thường vào cuối tuần cũng sẽ rèn luyện vài lần, nhưng bản thân như thế so ra vẫn kém dã thú trong rừng rậm nha, càng đừng nói là mấy loại sinh vật sâu rắn nguy hiểm, lại càng khó lòng phòng bị.

Cho dù là không đụng vào dã thú, nhưng mà ăn cái gì, mặc cái gì đây? Anh cũng chưa trải qua huấn luyện sinh tồn dã ngoại, trong rừng rậm cái gì không thể ăn, có thể ăn anh một chút cũng không biết, rồi đến mùa đông mặc cái gì?

Nhức đầu!

Ngẩng đầu quan sát xung quanh, cây cối cao lớn cơ hồ muốn che phủ cả mặt trời ban ngày, lúc ánh mặt trời chiếu rọi trên người Bạch Hành chỉ còn lại mấy bóng vụn loang lổ, điều này làm cho xung quanh có vẻ có chút hôn ám thậm chí vì thế mà âm u. Hơn nữa tình cảnh hiện tại của Bạch Hành, anh hiện tại thật đúng là nghĩ thấy bốn phía cực kỳ âm trầm, không biết có nguy hiểm gì ẩn núp ở nơi mà mình nhìn không thấy, trong lòng không nhịn được có chút hoảng sợ.

Bạch Hành người này tính cách rất có chút ý vị đạm bạc, nhưng đối mặt với cái chết anh cũng không thể tỏ vẻ bình tĩnh được. Tảng đá lăn cùng tia chớp trước đó căn bản chưa cho anh thời gian kịp phản ứng, hiện tại ở vào trong hoàn cảnh như vậy, anh không nhịn được trong lòng nổi lên yếu ớt, dưới chân lại chần chờ, rõ ràng trong tầm mắt nhìn không thấy nguy hiểm, nhưng bước chân này chính là không dám bước thêm nữa.

Vỗ vỗ hai má của mình, hạ hai phát thật mạnh phát ra tiếng vang giòn tan.

Sợ hãi cũng vô dụng, anh dù thế nào cũng không thể cứ như vậy đợi ở nơi đây mà không làm cái gì. Lục tìm khắp cả người, cái gì cũng rách nhưng túi quần thì chưa rách, bên trong còn có vài miếng chocolate.

Không biết có thể hay không dùng cái này lừa đến một con Thần thú gì đó, Bạch Hành nhìn chằm chằm một chút đồ ăn còn lại duy nhất có chút suy đoán ý nghĩ viển vông.

Bụng còn chưa đói, anh đem chocolate cất trở lại vào túi quần, ngoài ra trong cái túi này còn có một miếng ngọc, cái loại này rất rẻ, là mua ở trong một cửa hàng nhỏ ở điểm du lịch, tuy rằng chủ quán nói ba hoa chích chòe, nhưng anh chắc chắn rằng đây không phải là một miếng ngọc tốt, từ giá cả của nó đã biết rồi. Chằng qua, sét đánh xuống điều này dường như làm cho đẹp lên rất nhiều thôi. Màu sắc xanh biếc nhẵn nhụi bóng loáng, có một loại cảm giác trong suốt bóng nước, lúc chuyển mắt nhìn xem thì giống như có một cái gì đó chậm rãi di động, cực kỳ xinh đẹp, nhìn thế nào cũng so với ban đầu lúc trước mình mua đẹp hơn rất nhiều. Sẽ không là lực lượng của đạo tia chớp kia bị vật nhỏ này hấp thu đi? Ý niệm này trong đầu chợt lóe mà qua, Bạch Hành mỉm cười một cái – dù có phải hay không cũng không quan hệ, dù sao cho dù là bị nó hấp thu cũng sẽ không trả lại cho anh.

Đem ngọc bội thả vào trong túi quần, Bạch Hành phân biệt xác định một cái phương hướng mà đi. Trong rừng rậm cũng không im lặng, côn trùng kêu vang chim hót không dứt bên tai, ngẫu nhiên còn có thể có thú nhỏ lúc đi qua dẫm lên nhánh cây khô làm ra âm thanh.

Bước dài bước ngắn chẳng biết đi bao lâu rồi, một trận gió thổi qua, Bạch Hành ngủi được một cổ mùi vị cháy khét, giống như mùi cây cối bị đốt cháy qua lưu lại.

Theo bản năng theo mùi đi qua, phía trước là một mảng gò đất cháy đen.

“Trời ạ ——”

Bạch Hành há rộng miệng, cả khối đất tựa như mà bị mài rớt một lớp, bên cạnh có chút cây cối cháy đen mất nhánh. Chẳng lẽ là có cái vũ khí uy lực lớn gì đó?

Cẩn thận tìm kiếm cái nơi này sau đó lại thực sự tìm được một ít việc vui ngoài ý muốn. Anh nhặt được một thi thể động vật, đó là một loại động vật anh chưa thấy qua bao giờ, một con rắn chín đầu, con rắn này dài ít nhất mấy chục mét, thô to như một thùng nước.

Không biết vì sao nhìn thấy con này, ách, rắn, Bạch Hành đột nhiên thực hắc tuyến mà nghĩ tới ba chữ ‘Eo thùng nước’.

Sau đó, anh càng thêm buồn bực phát hiện, tuy rằng thân con rắn này có nhiều thịt như thế, nhưng mà anh không có công cụ, căn bản là lấy không được thịt, mặt khác, cho dù là vào tay anh cũng không có công cụ đốt lửa, thịt tươi này anh không có khả năng ăn được.

Nghĩ vậy Bạch Hành quyết đoán hướng xa xa đi đến, dự định rời xa rắn này một chút, miễn cho gặp được sinh vật tới nơi này săn thức ăn, gặp phải tai vạ gió bay cũng không phải chuyện làm cho người ta cao hứng.

Đi ra ngoài không xa lắm chợt nghe trong lùm cây xanh um bên cạnh truyền ra một trận âm thanh sột sột soạt soạt.

Bạch Hành hoảng sợ, khẩn trương nhìn chằm chằm cái phương hướng kia.

Âm thanh sột sột soạt soạt không ngừng vang lên, tim Bạch Hành đập bịch bịch bịch cực nhanh.

Sau đó, một cái đầu nhỏ màu bạc từ nhánh cây giữa lùm cây chui ra, trên mặt còn mang theo vài mảnh lá nhỏ xanh biếc đặc thù của lùm cây, khiến cho cái đầu nhỏ vốn đã đáng yêu lại mang theo một ít cảm giác dáng điệu ngây thơ khả ái.

Bé con nho nhỏ màu trắng chỉ cỡ lòng bàn tay. Có chút vụng về từ trên cành lá nhảy ra, lúc rơi xuống đất còn có chút lảo đảo một chút. Thân mình nho nhỏ thản nhiên lắc lắc, đem lá cây trên người vẫy rớt.

Dễ thương quá.

Chẳng qua làm Bạch Hành càng thêm vui mừng chính là đối phương xem ra cũng không có tính uy hiếp.

Bạch Hành muốn rời đi.

Cái vật nhỏ này mũi chính là hồng nhạt, chỉ có lông tơ ngắn ngủi lưa thưa, đáng yêu cực kỳ. Chỉ là nó không có nguy hiểm không nói lên cha mẹ nó không có nguy hiểm, lui nghìn bước, cho dù vật nhỏ này không có cha mẹ, cũng không nói lên anh muốn nuôi nó.

Trước không nói đến có thể hay không nuôi sống được bé con có thể chưa dứt sữa mẹ kia, cho dù có khả năng nuôi sống, chính mình cũng cam đoan không chắc việc trở thành lương thực dự trữ của đối phương.

Chuyện xưa nông dân và rắn chính là một ví dụ rất tốt.

Vào lúc này, bé con ngẩng đầu lên, một đôi mắt màu xanh biếc chống lại đôi mắt đen luôn luôn ôn hòa của Bạch Hành, lộ ra dã tính lãnh khốc cùng dục vọng mãnh liệt đối với sinh tồn.

Bạch Hành đột nhiên nghĩ thấy mình đã xem thường bé con này, nói không chừng nó cũng không như trong tưởng tượng của mình yếu ớt đâu. Tuy rằng hình dáng của nó thoạt nhìn rất yếu ớt.

Ma xui quỷ khiến, nhìn thấy một đôi mắt như vậy Bạch Hành mềm lòng. Anh nghĩ thấy đối phương cùng mình giống nhau, ở trong rừng rậm nguy hiểm này, gần như bị vây ở trong chuỗi thức ăn ở tầng thấp nhất, đấu tranh sinh tồn.

Từ trong túi quần lấy ra một miếng chocolate, lột mở ra gói giấy, hướng bé con đi tới hai bước.

Vật nhỏ màu bạc tính cảnh giác rất cao lui về sau hai bước, hướng Bạch Hành bắt đầu nhe răng, miệng phát ra tiếng gào đe dọa.

“Đừng sợ, đừng sợ. Cái này là đồ ăn, anh không có ác ý.”

Bạch Hành đứng yên, ôn hòa đối với bé con nói.

Bé con vẫn đang cảnh giác nhìn chằm chằm anh, nhưng tựa hồ có chút tò mò.

Bạch Hành đem chocolate đưa đến miệng, cắn một miếng nhỏ – trên cơ bản đây là thủ đoạn anh dụ dỗ con nít, không biết đối với vật nhỏ này có hữu dụng hay không.

“Cái này ăn ngon lắm.”

Nói xong, cánh tay cố gắng hướng phương hướng của bé con duỗi ra.

Có lẽ là hành vi của Bạch Hành làm nó yên lòng, bé con thử thăm dò đi lên trước hai bước. Dừng lại, đôi mắt xanh biếc thẳng ngoắc ngoắc nhìn chằm chằm Bạch Hành, qua một lát, thấy anh không có hành vi nguy hiểm mới lại đi hai bước về phía trước.

Cứ như thế dừng lại một trận gây sức ép một hồi lâu, đầu lưỡi màu phấn hồng của bé con mới liếm chocolate trên tay Bạch Hành. Khẽ liếm một chút, sau đó đôi mắt tròn tròn tựa hồ sáng một chút, miệng há ra đem cả miếng chocolate từ trong tay Bạch Hành căn bản là không cầm chắc tha đi. Ngậm chocolate lui về phía sau đến một cái phạm vi mà nó cho rằng an toàn, bắt đầu tiến hành ăn, vừa ăn còn có thể thỉnh thoảng cảnh giác ngẩng đầu nhìn xem anh.

Bạch Hành nhìn nó mỉm cười, xoay người chuẩn bị rời đi. Anh vẫn không định cùng vật nhỏ này cùng nhau, hành vi vừa rồi chỉ bất quá là nhất thời mềm lòng mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.