Bỏ Qua Đích Chờ Đợi

Quyển 2 - Chương 8: Tồn tại vô hồn




Tử Minh thân thể băng kín, nhưng hai mắt như trước không không chút biểu tình, dưới tấm màn xanh chỉ còn nghe thấy tiếng hít thở của hai người, ta lè lưỡi liếm lên thân thể hắn, thỏa mản nghe được tiếng hít thở nho nhỏ tạm dừng, cậu lên một nụ cười *** đãng, ta vén lên tấm chăn che giữa hai người, tận tình nhấm nháp khối thân thể vừa nhu nhược lại vừa mạnh mẽ này.

Nhắm mắt lại, cảm thụ xúc giác chạy trên thân, Tử Minh thở ngày càng dồn dập, hắn cũng không ghét hầu hạ như vậy, hắn ngầm đồng ý cử động của ta, thậm chí ta biết hắn phi thường thoải mái. Bàn tay đi xuống, như có như không xoa nắn mông hắn, ngậm lấy hai đoá thù du trước ngực hắn, mút tựa như muốn mút tới chảy sữa, mùi vị tuyệt vời khiến người ta muốn ngừng mà không được, thỏa mãn tách hai chân, ta thử đưa ngón tay thăm dò phía trong bắp đùi của hắn.

Tử Minh thở gấp tựa vào giường, tùy ý cho đôi bàn tay kia ở trên người hắn tàn sát bừa bãi, đồng thời lại không khỏi có chút phiền não, người này thủ pháp thuần thục không biết hầu hạ qua bao nhiêu người, vừa nghĩ tới có kẻ chạm qua người nam nhân này trước hắn, hắn bỗng thấy khó chịu, thậm chí muốn nổi giận, kỳ thật hắn cũng biết đối với một nam kỹ mà nói, đây vốn là nghề, hắn muốn trách cũng không có cớ, hắn chỉ giận chính mình thế mà lại coi trọng một kẻ như vậy, thật là tự chuốc lấy phiền.

“Sau này ngươi làm người của ta, ta sẽ cho ngươi một thân phận, ngươi chỉ cần thành thật ở bên cạnh ta tận tâm hầu hạ là được.” Thanh âm Tử Minh có chút buồn bực, nhưng với kẻ một lòng chuyên tác trên thân thể hắn là ta mà nói, căn bản chỉ là gió thoảng qua tai, chỉ biết hắn tựa hồ nói gì đó, lại chẳng đi vào óc, ý tứ đương nhiên cũng trực tiếp bị quăng xa ngàn dặm, hắn nói gì cũng là vô ích.

Hưởng thụ được người tận tâm hầu hạ, Tử Minh thỏa mản lộ ra một nét cười, hắn rất ít phóng túng như vậy, cho dù trước kia có bao người hao hết tâm tư lấy lòng cũng không thấy hắn có vẻ mặt như thế. Trên người hắn tổn thương đã khá tốt, mà người của hắn hẳn là cũng sắp tới, hắn không để ý cho người hầu hạ hắn một chốn an thân, dù sao người này hầu hạ hắn rất hài lòng, hắn có thể giữ người này bên người, thi thoảng cho hắn một ít sủng ái, với Tử Minh đây đã là ân huệ lớn nhất của hắn với nam sủng này rồi.

Tâm tư của hắn ta đương nhiên không biết, mỹ vị trước mặt ta cũng không có tâm tư tìm hiểu cái khác, tách ra cặp đùi tuyết trắng ta không báo trước liền vọt vào, tự động xem nhẹ Tử Minh gào thét, ở trong vừa chặt vừa ấm, so với Cách Ngạo Sinh cũng không thua không kém, quả nhiên mỗi người mỗi vẻ.

Vốn còn đang suy nghĩ sắp xếp thế nào cho ta Tử Minh trừng to mắt thực không thể tin chuyện gì đang xảy ra, hắn tức giận cả người run rẩy, chỉ vào kẻ cưỡi trên người hắn vẻ mặt hưởng thụ là ta nói không ra lời, kẻ này —— kẻ này —— cũng dám ——

“Ngươi, ngươi, ngươi ——” Ngươi nửa ngày cũng không thể nói nổi, khóe mắt muốn nứt ra cuối cùng nhu thành tinh mâu nửa khép, liễm diễm hàm xuân, tiếng gầm giận dữ lại biến thành rên rỉ vụn vặt, yết hầu lên xuống, thở gấp liên tục rốt cuộc phân không rõ phương hướng.

Thời gian cứ vậy lẳng lặng trôi qua, dưới lớp chăn phập phồng càng lúc càng nóng, tựa hồ có thể cảm nhận được thở cực nóng cùng với khoái hoạt trong bóng đêm, tất cả đều khiến ta không thể kháng cự, lôi kéo người trước mắt cùng ta rơi xuống thuỷ triều dục vọng.

.

“Cút” Lại một cái bát trà bay tới, nát vụn trước chân ta, có thể thấy được người ném dùng bao nhiêu lực, ta ôm một cái gối nhảy tới nhảy lui, cố gắng tránh né “ám khí” thỉnh thoảng bay tới, kỳ thật ta rất hiếu kỳ, đã ném một canh giờ, sao vẫn còn đồ để hắn ném, không thể tưởng được căn phòng nhỏ của ta có nguồn cung cấp phong phú như vậy.

“Đây là chuyện gì?” Lam Y khẩn cấp chạy tới, thấy cảnh tượng như vậy, ta cười khổ mà chống đỡ, chẳng lẽ lại nói cho y biết, người ở bên trong không cam lòng bị ta áp, cho nên phát hỏa sao?

Ta không tin ta đây vừa mới dứt lời, bên trong ném cũng sẽ không phải là cái bàn bát trà mà là thanh phong chủy thủ.

Lam Y hiển nhiên cũng biết bên trong nguy hiểm, cũng chỉ đứng ở ngoài cửa kêu, không dám đi vào hy sinh “Ngươi còn không bắt hắn dừng tay?”

Lam Y trừng mắt với ta, ta cũng chỉ có thể vô tội trừng lại hắn, ủy ủy khuất khuất nói: “Hắn không nghe ta.”

Hiển nhiên Lam Y bị một câu của ta nghẹn nói không ra lời, chỉ có thể hổn hển kéo ta qua một bên “Lưu Ly, ta biết ngươi không muốn sống ở đây, nhưng ngươi làm như vậy cũng vô dụng tôi, chỉ tự rước đau khổ” Lam Y thành thật khuyên ta “Có thể hầu hạ chúa thượng là hảo phúc khí, đến lúc đó vinh hoa phú quý, quyền thế phong quang dễ như trở bàn tay, ngươi tội gì phải làm khổ mình, nghe lời ta, nhanh rời khỏi người này, ngươi nếu là người cần tham gia tuyển chọn, quyết không thể dây dưa cùng hắn, nếu như bề trên biết, đây chính là đại bất kính a.”

Ta tự nhiên không bận tâm tới lời hắn, toàn bộ tâm tư đều đặt trên người ở trong phòng, mắt thấy bên trong không có động tĩnh, ta ôm chặt gối ngó vào, nhưng ta còn chưa tới kịp nói lời nào, chỉ thấy người nọ cầm kiếm ra, đảm bảo an toàn ta lập tức lui ba bước.

Tử Minh cầm kiếm cái gì cũng không nói, đi thẳng về phía trước, tựa hồ căn bản không để ý tới ta, ta phục hồi tinh thần, lập tức nhào tới, gắt gao ôm lấy người “Ngươi phải đi?” Lời này ngữ khí khẳng định.

“Tránh ra” Tử Minh mặt không chút thay đổi nói.

Ta lắc đầu, tránh ra hắn không phải đi thật sao, ta đâu có ngu như vậy “Ngươi không thể đi” Muốn đi cũng phải mang theo ta.

“Tránh, ra” Tử Minh hung hăng rít ra hai chữ, hiển nhiên còn chưa nguôi giận, vừa nghĩ tới hình ảnh đêm qua, Tử Minh liền hận nghiến răng nghiến lợi.

Ta lắc đầu mạnh hơn, thương lượng: “Mang ta cùng đi đi.”

“Hừ, dựa vào cái gì ta phải mang theo ngươi?” Chính mình thế nhưng ở dưới thân người này uyển chuyển hầu hạ? Quả thực không thể chấp nhận được.

“Ta là ân nhân cứu mạng của ngươi” Ta bị hắn hỏi sửng sốt

“Ta từ trước đến nay lấy oán trả ơn” Tử Minh nhíu mi, nâng tay một chưởng đánh bay ta ra ngoài.

Thân mình đập vào cột trụ, ta nhất thời ho ra một búng máu, đỏ tươi lan trên y phục, thật là đáng nhìn, trước mắt biến thành màu đen, ta thật không ngờ hắn lại dùng nội lực với ta, xem ra là quyết định chủ nghĩa lấy oán trả ơn, ta chỉ nghĩ nhờ hắn tìm vài cọng cỏ dại phía sau núi U Minh giáo, yêu cầu nhỏ nhoi này đâu đáng vào đâu, huống chi ta cùng hắn lại có quan hệ xác thịt, hắn sẽ không cự tuyệt mới đúng, trong lòng nói thế nhưng không thể phát thành câu, cuối cùng chỉ có thể nhìn bóng người nọ biến mất trước mắt ta, ta nóng giận, giải dược của ta lại bặt vô âm tín.

Người chung quanh tựa hồ không ngờ sẽ xảy ra biến cố như vậy, chờ bọn hắn phục hồi tinh thần lại quay ra quan tâm thương tổn của ta, thì người nọ sớm đã đi xa, ta chỉ có thể la hét trong lòng, lại để cho hắn chạy, sớm biết vậy sẽ không chiếm tiện nghi của hắn.

Dưới trời chiều, ta nằm trên mặt đất không ngừng ho ra máu nhìn thân ảnh kia cương quyết rời đi lại có cảm giác thê lương không nói nên lời, chẳng lẽ nói ta hận ly biệt hận bạc tình? Nói ra sợ cũng không ai tin, dù sao ta là Hợp Hư, một kẻ vô tâm ra đi cuối cùng thời khí hết lại quay về nương gia mà thôi.

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.