Bỏ Qua Đích Chờ Đợi

Quyển 2 - Chương 4: Dùng mục đích san bằng, bao vây nơi đây




Đêm trăng thanh gió mát, ánh sao lung linh, thay cho những tia sáng yếu ớt lúc hoàng hôn, vầng trăng mông lung ẩn hiện sau áng mây.

Đào lý lả lướt xuân ám độ, tiểu lan câu hạnh, hoa trải đầy lối, đáng tiếc, con người ở đây lại không biết thưởng thức.

Lan can trổ sơn, xuân hoa tràn trề, ban đêm càng thêm hoa lệ, ta nâng bầu rượu trong tay nhưng không thể uống sảng khoái, nhớ tới chỉ mới một bát rượu mà ba mươi năm đã qua, lần này một bầu còn không ngủ tới ngàn năm vạn năm, đến lúc đó chỉ sợ bản thân cũng không rõ mình là ai, tùy tay quăng lê hoa tửu, rượu tràn lan trên mặt đất, bắn một chút lên đám cỏ xanh, hương rượu thoáng qua như có như không, ta cười khổ một tiếng, một lần bị rắn cắn, vậy mà rượu nhạt ta cũng không dám tùy tiện uống, thậm chí chỉ là một vò rượu nhỏ.

Thật phí rượu, ta ôm vò rượu rỗng, nhìn quanh đánh giá đường đi, Hoằng Hồng quán chia làm hai tòa lớn nhỏ, Đông lâu mở cửa tiếp khách, còn Tây lâu giống như nội viện, ta cũng đang ở Tây lâu, từ lúc biết Hoằng Hồng quán có quan hệ với U Minh giáo, ta ít nhiều có chút không được tự nhiên, tuy không quản gì đến phí ăn phí ở, nhưng vẫn nên tiết kiệm một chút, U Minh giáo, U Minh giáo nói sao cũng là nhà của ta, mặc dù sau khi chết chưa chắc sẽ được an tán tại đó, ít nhất cũng được một phần tế bái, phụ mẫu ta cũng đều ở đây hết a!

Chỉ không biết kẻ ta từng quen biết bây giờ còn lại mấy người, không còn nhân diện hào hoa như trước, trở về sợ cũng chỉ tăng thêm phiền nhiễu, cho nên ta hiện tại ngay cả chỗ về cũng không có, người không chốn về như cây mất rễ, chỉ là nếu ta vùi nhánh cây xuống đất không lâu nó sẽ mọc rễ mới, còn người không chốn về liền như nửa hồn đã chết.

Cảm thán phong tình từ trước đến nay không phải tính cách của ta, mấy ngày trước mưa phùn rơi báo hiệu vào hạ, trên mặt đất nhanh chóng không thấy vết nước, ta đi lần này mặc dù không phải bí mật, nhưng vẫn là một mình trốn đi, không biết đường cũng là đương nhiên, dù sao cũng không có ai nguyện ý nói cho ta biết đường đi lối lại nơi này, nếu có khinh công thì ta trực tiếp nhảy ra ngoài coi như xong, nhưng võ công của ta lại cố tình biến mất, muốn đi phải hảo hảo lần tìm, có điều ta đi lâu như vậy cũng không ai phát hiện, e là có người ước gì ta nhanh nhanh biến khỏi đây đi, xa xa bụi hoa nối cổ thụ, lúc này dạ hắc phong cao, ánh trăng mông lung mờ ảo, trừ bỏ tiếng gõ mõ cầm canh cùng tiếng ồn từ Đông lâu vọng lại thì yên tĩnh đến đáng sợ, đương nhiên ta không tin chuyện quỷ thần, đêm đối như vậy với ta rất có lợi, xuyên qua mấy đình viện, ta đang định tiếp tục đi tiếp, lại đột nhiên xuất hiện mấy tên cản đường, ta đã biết bọn hắn theo từ lúc ta rời đi, lén lút theo ta lại không bắt ta về, đợi đến lúc trí tò mò của ta giảm rồi mới nhảy ra.

Bốn nam nhân mặc y phục hạ nhân, lập tức tiến lên trói gô ta lại, ta nghĩ nghĩ thấy không nhất thiết phải phản kháng, liền để mặc bọn họ trói, dù sao hôm nay ta cũng không định trốn, chỉ là nếu thoát ra được đương nhiên sẽ không quay lại.

Đến khi cái miệng bao đen ngòm chụp lên đầu ta mới ý thức được có chuyện không ổn, những người này sợ rằng không phải trông coi ta, xem điệu bộ này đoán chừng là muốn mang ta ra khỏi đây, là buôn người hay giết người diệt khẩu đây a.

Trong lòng cười lạnh một tiếng, phun cái giẻ trong miệng, định dùng thứ này vây khốn ta, thực không biết tự lượng sức mình, dù mất võ công ta cũng vẫn là Hợp Hư.

“Công tử xử lý người thế nào?” Bốn tên nâng ta lên đột nhiên dừng bước, hỏi, hiển nhiên là thủ phạm chính đang ở đây.

“Bán, càng xa càng tốt, hừ” Người nọ nói xong ném tiền lại “Tự chia đi, tiền bán người cũng thuộc về các ngươi.”

Ta trong lòng buồn bực vô hạn, hắn cũng thật hào phóng, còn chưa biết ta có thể đáng bao nhiêu bạc, lắc đầu ta quyết định không để ý vấn đề này, lại nói, nếu Hồng Thường cũng dám bắt ta bán lấy tiền, xem ra ta đối với nơi này cũng không quá trọng yếu, ta biến mất Hồng Thường vừa lúc dễ dàng thay ta tham gia tuyển công tử gì gì kia.

Mấy người kia nghe Hồng Thường nói như vậy nhất thời vui mừng nhướng mày, không nói tiền thưởng, chỉ riêng người bán đi đại khái cũng được một trăm lượng, ríu rít tạ ơn, Hồng Thường tựa hồ cũng không muốn giao tiếp với bọn hán tử bỉ lậu này, ngữ khí chán ghét nói “Được rồi, đi nhanh đi, đừng để người ta thấy.”

“Dạ dạ dạ” Một tên hán tử đảo con mắt, cẩn thận hỏi “Công tử a, người kia là ai a, nếu biến mất —— “

Ta lập tức vểnh tai, ta cũng rất tò mò Hồng Thường sẽ giải thích thế nào về thân phận của ta, dù sao ta còn đứng đầu trong danh sách tuyển, miễn cưỡng coi như là người giáo chủ cần, biến mất như vậy có ổn không?

Hồng Thường trong lòng phỉ nhổ, đã nhận tiền mới bắt đầu lo lắng, một đám nhát cáy “Các ngươi không cần biết hắn là ai, trực tiếp xử lý là được.” Nói xong còn hung hăng trợn mắt lườm những người đó, uy hiếp nói “Nếu làm không xong —— “

Hán tử kia vội vàng nói vài tiếng không dám, nhanh chóng cáo từ, Hồng Thường mặc dù là tên tiểu quán, nhưng lại rất được sủng ái, chỗ dựa phía sau cũng không nhỏ, không phải kẻ đám lâu la bọn hắn có thể đắc tội, có điều, Hồng Thương đắc tội không nổi, vậy kẻ thế nào đã đắc tội với Hồng Thượng, lại muốn bọn hắn xử lý như vậy, là thường ngày, chỉ cần một câu là xong, sao phải tốn nhiều công sức như vậy, lại nghĩ tới ánh mắt Hồng Thường nhìn cái bao lúc nãy, đầu lĩnh đám hán tử không khỏi do dự, vạn nhất là người không thể đắc tội, bọn hắn làm như vậy ——

Nhưng đưa người về, không nói đến tiền thưởng, gặp Hồng Thường bọn hắn cũng trở ngại, suy đi nghĩ lại, cuối cùng cắn răng một cái, chạy tới chỗ hẻo lánh, lập tức ngoắc ý bảo thả người xuống.

“Chuyện gì? Tường ca” Mấy người khác thấy Tường Chí ra hiệu, tuy rằng lo có người phát hiện nhưng vẫn ngừng lại.

Tường Chí cũng không vô nghĩa lập tức nói ra lo âu của mình “Người này lai lịch không nhỏ, nếu không Hồng Thường công tử đã không bỏ năm trăm lượng, kêu chúng ta bí mật động thủ…”

“Vậy làm sao bây giờ?” Trong bọn họ cũng chỉ có Tường Chí có chút đầu óc, mấy tên khác nghe hắn nói vậy, cũng hoảng hốt, chỉ sợ gây ra phiền toái gì, nhưng bạc tới tay giờ muốn bỏ cũng khó.

“Chúng ta thả hắn đi, nói hắn tự chạy, như vậy Hồng Thường công tử truy cứu cũng không thể đổ lên đầu chúng ta.” Một người do do dự dự nói.

Tường Chí nghĩ nghĩ, hiện tại tựa hồ cũng chỉ có thể làm như vậy, hắn lại suy nghĩ một chút, lập tức đến cởi miệng bao thả ta ra, bọn hắn hiện tại kinh hồn táng đảm, tự nhiên không chú ý tới miếng giẻ khoá miệng ta, chỉ mải miết biện giải “Tướng công, chúng ta cũng là nghe lệnh ban sai, hiện tại thả ngươi nếu bị truy xét chúng ta cũng khó sống, ngươi ngàn vạn lần đừng trở về, hiện tại tướng công tự do cũng không có gì không tốt, từ đây đi về phía tây có thể ra khỏi thành, đây là chút bạc, tướng công đi nhanh lên đi “

Ta nhìn bạc trong tay, đại đại tiểu tiểu gom lại cũng khoảng một lượng, mấy người kia chỉ còn lại mấy đồng, hảo đáng thương.

Bốn phía một mảnh hắc ám, nếu không có ánh trăng nhàn nhạt, bước đi e cũng khó khăn, ta cất bạc vào lòng, nhấc chân hướng phía tây mà đi, hiện cửa thành đã đóng muốn ra ngoài là tuyệt đối không có khả năng, chỉ có thể đợi sáng sớm ngày mai, chỉ mong ta sẽ không bị phát hiện trước lúc đó.

Đến giờ muốn đi đâu làm gì, ngay chính ta cũng không rõ ràng, có lẽ là nên tìm nơi nào thanh tĩnh hảo hảo điều dưỡng một chút, dù sao không có võ công muốn bắt thú rừng để ăn cũng khó a.

“Sửa đi, giữ nó lại.” Phương xa đột nhiên truyền đến một tiếng trách mắng, mơ hồ còn có thanh âm binh khí va chạm, ta sửng sốt, bĩu môi xoay người đi về hướng ngược lại, giang hồ cừu oán, chẳng quan hệ gì đến ta, mà ta cũng chẳng có hứng thú.

Nhưng ta không có hứng thú với nó, không có nghĩa là phiền toái sẽ tha cho ta, huống chi vận đen của ta đang vượng, ta thật không thể tránh nổi nó.

Quả nhiên mới đi chưa được hai bước đã bị kiếm kề cổ, ta cả kinh, có điều giây lát liền giải quyết xong một đám, công phu người này thật không đơn giản.

Còn không cho ta có cơ hội hô một tiếng đại hiệp tha mạng, người nọ liền đột nhiên ngã xuống, ta nhất thời sững sờ tại chỗ, này, đây là tình huống gì?

Không nói gì nhìn nhìn ánh trăng, lại quét mắt nhìn tứ phía, ta tới gần, vốn định nhặt túi tiền của người này đi, đến lúc lại gần mới phát hiện ta biết người này nha, chẳng những biết, thậm chí có thể nói là ‘rất thân’, nhất thời cảm thán, giải dược của ta từ trên trời rơi xuống, có điều thế nào mỗi lần gặp hắn, hắn đều thương tích đầy mình a, ta lại không thông y thuật, thật là phiền a.

Chán ghét thì chán ghét, nhưng nhìn bình dược đang mở ta cũng chỉ có thể bất đắc dĩ giúp hắn thoa lên miệng vết thương, cuối cùng cho ra kết luận —— thương thế của hắn vô cùng nặng, hơn nữa ta chắc chắn trên người hắn không có Vũ Hoa Ngọc Lộ hoàn, nếu không hắn sẽ không trúng độc nặng tới độ này, coi như hắn may mắn, gặp được ta, nếu là người khác chỉ sợ là cứu không được hắn đâu, ta cắn ngón tay rồi cho vào trong miệng hắn, người này như trước một thân hắc y, nằm trong bóng đêm tựa hồ hoà tan vào luôn, người tàn nhẫn như vậy, không biết liệu có lấy oán trả ơn hay không.

Cân nhắc đến vậy, ta thu tay về, ta nghĩ hắn trúng độc cũng không có gì không tốt, bắt mạch của hắn, cũng đã bắt đầu ổn định, xem ra ngoại thương cũng không nặng lắm, chỉ là độc phát mà thôi, ta từng ăn Thanh Long quả, Thanh Long quả trong máu ta ít nhiều cũng có tác dụng, vốn ta cũng chỉ phỏng đoán nhưng thấy sắc mặt hắn dịu xuống, chỉ không biết đối với Đoạt Hồn có tác dụng hay không, đưa tay bắt mạch cho mình, cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, sau khi ta bị thương cùng trúng độc, nội lực lại rối loạn chân khí khi có khi không, ngươi nói nó cứ mất hẳn ta còn có thể hiểu, nhưng bây giờ lẫn lộn ta nửa điểm cũng nhìn không ra cái gì, kỳ thật máu của ta rất hữu dụng, nhưng ở trong cơ thể ta liền vô dụng, bởi vì luyện Cửu Hỏa, lại dùng Thanh Long quả trung hoà cùng Cửu Hỏa, bởi vậy có thể thấy ta đúng là đen đủi vô song mà.

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.