Bỏ Qua Đích Chờ Đợi

Quyển 2 - Chương 25: Nhím biển - đi về phía tự do




“Khinh Trúc?” Một thân ảnh nhỏ gầy đẩy hàng rào gỗ ngoài sân, thật cẩn thận nhìn quanh sân, như một con thỏ mới rời hang, đến khi thấy ta đứng bên cửa sổ mới giương môi, vui vẻ chạy tới “Ta nghe nói ngươi đã trở lại” Thanh âm cà lăm khó che nỗi vui mừng.

Ta thấy một gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay đầy sững sờ, lập tức phản ứng lại đây hẳn là bằng hữu của Khinh Trúc, chỉ không biết vì ‘đám quạ’ kia lại không nói cho ta biết, xem ra bọn hắn cũng không quá hiểu biết chuyện trong Khung Ngọc viên.

Thấy ta lâu không đáp, Thất Ái lại ngẩng đầu nhìn ta một cái, chợt kinh ngạc nhìn mặt đầy chấm đỏ của ta, nhất thời bị hù doạ, lắp bắp nói không nên lời.

“Khinh, Khinh Trúc, ngươi, mặt ngươi…”

“Bọn hắn nói ngươi không thể nói chuyện còn biến thành kẻ quái dị thì ra là —— thật…” Thất Ái nuốt nước miếng, hiển nhiên còn chưa tiêu hoá hết sự thật ta bị huỷ dung.

Ta nhíu mày, ta còn tưởng rằng ta là không khí chứ, trên đường đi không thấy bóng một người, vậy mà chuyện ta bị huỷ dung lại lan truyền nhanh như vậy.

Thị phi nơi nơi đều có, một hậu viện lớn như vậy không lý nào tĩnh lặng như nước, nếu để người ta không phát hiện ra ở đây thiếu hay thừa một người mới thực ngạc nhiên.

“Khinh Trúc ngươi ngàn vạn lần không nên nghĩ quẩn, sẽ hảo nhất định sẽ hảo, không phải là không thể khỏi, có lẽ hai ngày nữa là tốt rồi” Thất Ái nói năng lộn xộn an ủi ta, ta còn không biết nên biểu hiện thế nào, hắn đã khóc trước, ta nhìn hai mắt đẫm lệ, vô ngữ vong thiên.

“À, đúng rồi, cho ngươi.” Thất Ái đột nhiên từ trong ngực ra một cái bọc nhỏ.

Ta tùy tay tiếp nhận, một cỗ hương trà xẹt qua chóp mũi, ta nhận ra là Ngân Hào thượng hạng, cũng là loại trà năm đó ta thích.

“Này, nghe nói trị mụn rất tốt!” Thất Ái vặn vẹo vạt áo, ta hướng hắn gật đầu xem như cám ơn, hai lượng lá trà cho dù hiếm có ta cũng sẽ không đặt trong mắt, nhưng ta không biết ở viện này thì có được một nắm lá trà này khó khăn bao nhiêu, nhất là với kẻ bị thất sủng.

“Ngươi thích là tốt rồi” Thất Ái thấy ta nhận lá trà, thở phào một hơi, yên tâm nở nụ cười.

“Đúng rồi ngươi có muốn dùng thử ngay không?”

Ta chỉa chỉa bình trà trên bàn, ý bảo hắn không có nước ấm.

“Ta đi nấu nước” Thất Ái lập tức lấy ấm trà chạy vội đi, ta thật ngạc nhiên một người nhỏ con như vậy lại chạy nhanh kinh người.

Ta lắc đầu, nhìn chung quanh một chút, xác định không có bất luận kẻ nào theo sau, dùng sức một chưởng chụp lên ngực mình, lập tức phun ra một viên dược bích lục, vê vê lên xem xem, trong lòng xem thường, thứ ách dược tầm thường này mà bắt ta uống? Còn gạt ta nói có thể khôi phục, chó má.

Lại sờ sờ mặt, trong lòng cười lạnh, nhưng bọn hắn thật ra cũng không hoàn toàn gạt ta, quả thật chỉ cần có giải dược chấm đỏ trên mặt ta sẽ biến mất, có điều bọn hắn sử dụng dịch dung đan của Bích Lạc lâu để đối phó với ta thực tức cười, bởi giải dược vốn do Hợp Hư ta phối ra.

Nhàm chán ngồi trên giường, lại vì Thất Ái mang nước ấm trở về mà thành cam chịu, chỉ thấy hắn không nói hai lời, ánh mắt như thủy châu bắt đầu đảo quanh, nếu là một tên cầm thú hảo nam sắc không chừng đã nhào lên, hảo hảo yêu thương chú cừu nhỏ, bất quá ta đường đường là đại giáo chủ, hơn nữa tuổi cao đức trọng, trừ phi là mỹ nhân như Tử Minh Cách Ngạo Sinh, nếu không sẽ không làm tuổi già ta xao động.

Khung Ngọc viên mỹ nhân vô số, tuổi mỹ nhân chênh lệch cũng lớn, mới tới có lẽ mới tám tuổi mười tuổi, già cũng đủ gọi bằng gia gia, có điều đều là mỹ nhân, điều này không thể phủ định, nếu không có nửa điểm tư sắc tài nghệ sẽ không thể vào được Khung Ngọc viên.

Giáo chủ cùng tiền giáo chủ rất ít tới viện, thậm chí những người ở đây còn không phân rõ trong họ ai là ai, chỉ biết là chỉ cần có thể bái ngụ một vị tiền tài quyền quý là có thể có cuộc sống tốt đẹp, đương nhiên giường giáo chủ thường là chọn lựa đầu tiên của bọn hắn, không chiếm được thì đành cố gắng tìm người khác đi.

Con cừu nhỏ trước mặt ta, nghe nói là khi hắn vừa mới vào viện Khinh Trúc ân cần hỏi thăm hắn vài câu, hắn liền nhận định Khinh Trúc là người tốt, ba ngày hai lần chạy tới chỗ Khinh Trúc, tính hắn yếu đuối, người ngoài không khi dễ thì khinh thường hắn, chỉ có Khinh Trúc đối xử với hắn coi như tốt, cũng chẳng thể trách hắn khi nghe tin Khinh Trúc lập tức hưng phấn chạy tới, chẳng qua —— Khinh Trúc bình thường tựa hồ cũng không thích bị quấy rầy, cho nên Thất Ái cũng không quá hiểu biết Khinh Trúc.

Ta hào phóng giữ con cừu nhỏ lại, ân chuẩn cho hắn giúp ta dọn phòng, nhìn hắn hăng hái mười phần thần tình hưng phấn trải giường xếp chăn lau bàn quét rác, ta quyết định hôm nay giữ hắn ở lại ăn cơm, đương nhiên cơm là do hắn làm.

Đồ ăn rất đơn giản, nguyên liệu nấu ăn cũng phong phú nếu không phải là loại thiên kim khó cầu, so với sơn hào hải vị long can phượng đảm ngọc lộ quỳnh tương đương nhiên kém đến vô biên, nhưng với phú hộ bình thường cũng là khó có được, ta không biết đây là Thất Ái dùng nguyên liệu của yến tiệc đón gió khách phương xa làm cho ta, cuộc sống sau này đồ ăn của ta có thể còn không bằng nửa phần hiện tại, thậm chí đôi khi còn là cơm nguội, thật sự là ——

Phật viết: nhất thiết hữu vi pháp, như mộng huyễn phao ảnh, như lộ diệc như điện, ứng tác như thị quan, ngã bất bão oán…

“Khinh Trúc ngươi muốn đi đâu?”

“Đi ra ngoài” Ta làm mấy cái thủ thế, dù sao mình bây giờ là người câm.

“Đi ra ngoài?” Thất Ái thét một tiếng kinh hãi, lại lập tức che miệng mình, sợ hãi nhìn bốn phía.

Ta tiếp tục đi, không để ý phản ứng của hắn, ba mươi năm không trở về, ta nếu chỉ quanh quẩn trong Khung Ngọc viên thì thật buồn cười, ‘đàn quạ’ kia muốn ta thế thân Khinh Trúc thật sự là tính lộn số.

“Khinh Trúc ngươi thật sự muốn ra ngoài?”

“Khinh Trúc ngươi đừng nên ra ngoài, vạn nhất bị phát hiện —— “

“Khinh Trúc chúng ta nên trở về thôi”

Ta chuyển qua hành lang gấp khúc lắc mình vào sơn động giả bên cạnh, tận lực bỏ qua tiếng huyên náo bên tai, nếu không phải ta tu dưỡng coi như về đến nhà, lại ngại mình tuổi cao đức trọng không thể tức giận tổn thương thân thể, chỉ sợ sớm đã chụp chết hắn.

“Khinh Trúc, nơi này không phải đường ra ngoài “

“Khinh Trúc ngươi đi lộn chỗ “

“Khinh Trúc ngươi đến đây làm gì?” Thất Ái nhìn mạn tường dây trước mắt, một góc tường viện quá mức bình thường không đáng để ý, không biết là bất đắc dĩ hay may mắn lẩm bẩm: “Khinh Trúc ta đã nói ngươi đi lộn chỗ, cổng ở phía nam và phía tây.” Lại nói dù ngươi tìm được cổng cũng không ra được, này Thất Ái không dám nói ra, chỉ cẩn thận nhắc nhở ta, Khung Ngọc viên tổng cộng có hai cổng, cổng nam thông Bích Hải Triều Sinh các, cổng tây thông Âm Nghiễm Khoách điện, hai mặt khác đều là vách núi thẳng đứng dù ra được cũng không thể xuống, đương nhiên không cần Thất Ái nhắc nhở, dù sao ta cũng ở đây đến ba mươi năm.

Quen thuộc đụng đến một khối nổi lên trong góc tường, lòng ta vui vẻ, xem ra ba mươi năm trong giáo biến hóa cũng không lớn, đưa tay đẩy cửa ngầm, nhấc chân đi ra ngoài, thế nào tay áo lại bị kéo lại, bất đắc dĩ cầm tay hắn, viết lên lòng bàn tay “Ta ra đi xem, một hồi liền trở về, đừng nói cho người khác biết.”

Nhìn bức tường chậm rãi khép lại, Thất Ái tiến lên sờ sờ, hoài nghi mình vừa rồi căn bản là nằm mơ, nuốt ngụm nước miếng, cứng ngắc quay người, tiếp tục cứng ngắc nhấc chân, một bộ suy nghĩ viễn vong trở về.

Đương nhiên đó không phải điều ta để ý, ra khỏi Khung Ngọc viên ta tự nhiên cần phải tới hậu sơn, dù sao độc Đoạn Hồn trên người sắp phát tác, lúc này ta chỉ biết hậu sơn vẫn hoang vu như trước, lại không biết hậu sơn vẫn là hậu sơn, chỉ là hiện tại đã biến thành cấm địa ——

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.