Bỏ Qua Đích Chờ Đợi

Quyển 2 - Chương 10




Ta nghĩ nghĩ, chỉ có thể bất đắc dĩ nói với Bạch Thưởng: “Ta cái gì cũng không biết!”

Tất cả lập tức trầm xuống, trong đình đột nhiên xôn xao, tiếng nghị luận cũng dần dần tăng lên, mọi người đang tò mò, lại thấy một người mặc y phục tiểu đồng chạy tới bên tai Lam Y thì thầm —— mơ hồ nghe thấy đặc sử cái gì đó.

“Còn gì nữa không?”

“Nô tài chỉ nghe được vậy.” Tiểu đồng kia cúi đầu trả lời.

Lam Y gật gật đầu ý bảo tiểu đồng lui ra.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Bạch Thưởng hỏi trước.

“Bề trên tựa hồ phái người đến đây, Đường chủ vội vàng đi đón, kế hoạch hôm nay sợ là phải huỷ.” Hắn nói chưa dứt phía trên đã truyền đến tiếng chiêng “Hôm nay tạm kết, chư vị trở về chuẩn bị, ngày mai tiếp tục “

Bạch Thưởng quay đầu lại nhìn Lam Y “Có biết là ai tới?” Mấy năm qua chưa từng có trường hợp đặc biệt như vậy, cho nên y cũng đặc biệt quan tâm.

Lam Y lắc đầu, ý bảo mình cũng không có tin tức, nhưng Đường chủ phải vội vàng nghênh đón, tới chỉ sợ thân phận không nhỏ.

Ta ngước nhìn đài cao, trong lòng cũng tò mò, không biết là ai tới, hoặc phải nói người nọ ta có biết hay không.

Bất quá nghĩ lại thì không biết mới đúng, ba mươi năm phong phong vũ vũ, đủ để quét đi gần như tất cả người bên mình, huống chi còn có và đợt phân tranh, có thời gian tới Thiên Huyền cung nhìn xem, dù sao một phân thành hai không phải ta mong muốn, nhưng cũng là vì ta mà dựng lên.

Ta một bên bi ai cảm thán, bên kia Lam Y cùng Bạch Thưởng đã vội vàng đứng dậy đi tìm hiểu tin tức, trước khi đi vẫn không quên dặn ta hảo hảo luyện tập, không diễn sẽ gây trở ngại.

Ta minh tư khổ tưởng một đường trở về, vì việc tuyển chọn hậu viện Hoằng Hồng quán đã hoàn toàn phong bế, ta cũng được chuyển tới một nơi yên tĩnh khác, như những người tham gia tuyển chọn khác, bất quá tất cả mọi người không ý kiến gì ta cũng thuận theo.

Ta vừa đi vừa nghĩ, cũng không biết mình đi tới nơi nào, kỳ thật ta gần đây mới biết phía sau Hoằng Hồng quán còn có một nơi, đình đài lầu các, ngọc thụ quỳnh la so với hai lâu phía trước khí thế hơn gấp mấy lần, dòng suối nhỏ róc rách bao quanh, ba bước liền xuất khẩu thành thơ, nhìn từ đằng xa toà đình nguy nga giữa hồ thấp thoáng thật mỹ diệu khôn cùng, có điều cũng quá tầm thường, so với Thiên Âm Quảng điện ở phía tây Hoa Sơn trong U Minh giáo, càng không bằng Tây Lưu cung phía sau núi Đông Hoa ——

“Lớn mật! Kẻ nào dám tư xông vào nơi đây?” ‘Ba’ hai tiếng liền có thêm hai mũi kiếm xuất hiện trên cổ ta, giương mắt nhìn lên, bạch y huyết trắng, mộc bài bên hông hình như có hai chữ U Minh.

Ta nhìn chằm chằm đai lưng người ta chừng nửa nén hương, người bị ta nhìn chung quy chịu không nổi, phẫn nộ hét lên: “Nhìn cái gì?”

Ta nhanh chóng thu hồi ánh mắt, nhìn chằm chằm nửa dưới thân người ta như vậy quả là không hợp lễ tiết.

“Không nhìn gì không nhìn cái ” ta ha ha cười định thối lui.

Đúng lúc này, phía xa dần truyền đến thanh âm vừa nói vừa cười, chỉ chốc lát một đám người xuất hiện trước góc rẽ, đi trước là một người ăn vận hoa quý đi cùng một thanh niên, tựa hồ đang cùng y nói gì đó, phía sau bọn họ tựa hồ là đám thuộc hạ, làm ta giật mình là Lam Y cùng Bạch Thưởng thế nhưng cũng ở trong đó, hiện tại ta không thể không tin lời đồn đãi, hai người kia xem ra thật là có hậu thuẫn.

Đám người kia hiển nhiên cũng chú ý tới bên này, dù sao giữa ban ngày ban mặt người bị hai thanh kiếm gác trên cổ không nhiều lắm, ta ngượng ngùng nhìn Lam Y cùng Bạch Thưởng giật mình cười cười, tự động xem nhẹ ánh mắt hận không thể đâm thủng lỗ trên người ta của hai người sau khi khôi phục thần trí.

Kỳ thật lúc Tử Minh đánh ta một chưởng kia, cũng không phải hoàn toàn không có lợi, ít nhất mấy người này không còn châm chọc ta, cũng không thấy địch ý như trước, nhưng ngược lại ta bị bọn hắn hoàn toàn cho là kẻ mệnh khổ bị vứt bỏ, trận phun máu kia thật hoành tráng.

Ta theo bản năng muốn sờ sờ ngực, không ngờ ta vừa động đã kích thích bảo bảo đang cầm kiếm, hai thanh lạnh lẽo xoẹt qua cắt mất của ta mấy sợi tóc, ta đau lòng nhìn chúng rơi lả tả trên mặt đất, thân thể là phụ mẫu ban cho, bọn hắn nghĩ ta nuôi tóc dài như vậy dễ dàng lắm sao?

Bộ dạng ta bi thương lập tức bị người coi thành bộ dạng sợ hãi.

Nhan Chương nhìn thấy kẻ một thân hồng y sặc sỡ trước mắt, không khỏi nheo mắt lại, lần này hắn chỉ là thuận đường phụng mệnh nên ghé qua đây, nhưng người trước mắt này ——

Tăng Tuyền cũng theo ánh mắt hảo hữu nhìn qua, không khỏi cũng híp mắt, giống, thật sự là quá giống.

Hai người không khỏi liếc nhìn nhau, ở trong mắt đối phương cũng thấy được ý nghĩ tương tự, Tăng Tuyền đánh cái ánh mắt cho thủ hạ, lập tức có người tiến lên “Đường chủ, người này hẳn là người tham gia tuyển chọn.”

“Đi thăm dò, báo lên.”

“Vâng” Người nọ lập tức lĩnh mệnh mà đi.

Lúc này Nhan Chương tới trước mặt ta “Ngươi tên là gì?”

“Hợp —— “

“Khải bẩm đại nhân, người này tên là Lưu Ly, thuộc nhóm của tiểu nhân, là không hiểu lệ nơi đây, có câu người không biết không có tội, mong đặc sứ đại nhân, Đường chủ đại nhân thứ tội.” Lam Y nhanh hơn một bước quỳ xuống.

Bị ngắt ngang ta cũng không định tranh cãi, dù sao muốn ta lấy bộ dạng này nói ra tên mình cũng là một loại hành vi thập phần mất mặt, huống chi những người trước mặt chắc chắn sẽ cho là ta vũ nhục uy danh tiền giáo chủ của bọn hắn, ta sẽ chết oan a.

“A? Ngươi kêu Lưu Ly?” Nhan Chương lại tỉ mỉ đánh giá người trước mắt một lần, trường mi nhập tấn, phượng nhãn hẹp dài, cánh mũi rủ xuống như huyền đảm, nhìn qua dung mạo hào khí phi thường lại bị nụ cười yếu ớt trên môi gạt sạch khí thế, liền văn nhược như thư sinh, Nhan Chương không khỏi cảm khái, nếu không có nụ cười kia thì quả là mười phần giống cả mười, đương nhiên cũng chỉ là bề ngoài, muốn nói trên đời còn có người có thể sánh với người nọ, chỉ sợ là không thể nào.

Tiếp đó lại một tiếng thở dài, sau lại cười cười như tự giễu, cuối cùng mới nhìn ta: “Ngươi sẽ tham gia tuyển chọn?”

Ta gật đầu

“Ta đây chờ xem ngươi biểu diễn” Nói một câu tựa hồ như cổ vũ xong, Nhan Chương xoay người rời đi “Các ngươi tiễn hắn trở về, đừng lacj đường nữa.” Lời này là nói với Lam Y.

Tăng Tuyền liếc nhìn ta một cái, bước nhanh đuổi kịp Nhan Chương kia không quay đầu lại.

Ta sờ sờ mặt mình, hai người kia tựa hồ nhận thức ta, không, có lẽ bọn hắn nhận thức không phải là ta, hoặc là nói bọn họ đã gặp thấy ta ở nơi nào, nghe người ta nói qua diện mạo của ta.

Dù sao người nhận thức ta không thể ở tuổi như vậy, không năm mươi cũng là bốn mươi chứ, kẻ đã vào quan tài lại càng không thiếu, ta thẫn thờ suy nghĩ.

“Người kia ngươi thấy thế nào?” Nhan Chương dựa lên ghế, xoay tròn chén rượu trong tay, nhìn chất lỏng trong chén xoay chuyển, tựa hồ có thể hút cả hoả quang.

Tăng Tuyền ngồi phía dưới, ánh mắt có chút mê ly, tựa hồ nhớ lại cái gì lại dường như đang tự hỏi cái gì “Giống, thật sự là giống, hơn nữa cái mũi —— “

“Giống ai?”

“Giống ——” Tăng Tuyền đột nhiên che miệng mình, nghĩ lại mà sợ nhìn chung quanh một chút, thật lâu sau quay đầu lại trừng mắt Nhan Chương, “Ngươi muốn hại ta?”

Nhan Chương tiếp tục chuyển động chén ngọc trong tay, xúc cảm trơn mịn không thua gì làn da tuyệt nhất trên đời “Ta chỉ gặp qua một lần” Nhan Chương dừng một chút nói tiếp “…

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.