Bỏ Qua Đích Chờ Đợi

Quyển 1 - Chương 22: Tỉnh dậy




Tỉnh lại ta thấy mình đang giường cao gối ấm bên cạnh còn có tiểu mỹ nhân, không ngờ tới ta lớn tuổi như vậy lại vẫn bị bọn tiểu mao đầu bắt đi, mặt mũi bay mất không còn một mảng, nhất thời chán nản vô hạn, lắc đầu liên tục thở dài.

Cách Ngạo Sinh thấy bộ dạng ta thế còn tưởng đầu ta có vấn đề, ngay cả tức giận cũng lười, đưa tay sờ soạng thân thể ta một lần, cuối cùng thở phào, chứng minh ta lông tóc vô thương.

“Lần tới đừng có chạy lung tung, nếu thật bị người lừa đi xem ai có thể cứu ngươi” Trong giọng nói tràn đầy lo lắng sủng nịch, ta nghĩ hắn thật sự không tức giận.

“Còn không phải được ngươi cứu về rồi?” Ta không phục bĩu môi, ‘long vu thiển thuỷ tao hà hí, hổ lạc bình dương bị khuyển khi’ a.

“Ngươi nha, ăn gì đó rồi tiếp tục ngủ một hồi” Cách Ngạo Sinh không biết lớn nhỏ vỗ đầu ta, cầm một chén cháo thịt đến uy ta, ta bụng đói cũng không đôi co với hắn, trên thế giới này dám chụp đầu ta sợ cũng chỉ có Cách Ngạo Sinh hắn.

“Ăn từ từ, không ai tranh với ngươi.” Ta oán hận trừng mắt một cái, tràn đầy không phục, ta đã ba mươi năm không ăn được cái gì đương nhiên phải bồi lại.

Cách Ngạo Sinh tuy nói như vậy, nhưng vẫn rất phối hợp tốc độ của ta, một hồi chén cháo thịt đã thấy đáy, ta lại để hắn lấy thêm, như thế lập lại năm ba lần ta xoa xoa bụng, đánh một cái ợ, thỏa mãn dựa vào ngực Cách Ngạo Sinh nheo mắt lại.

“Mệt nhọc?” Giúp ta kéo lại chăn “Ngủ tiếp đi, cơm chiều sẽ gọi ngươi.” Nói xong đỡ đầu ta xuống gối liền muốn quay đi.

“Ngươi bồi ta” Ta miễn cưỡng nằm trên giường, tròng mắt liếc Cách Ngạo Sinh, eo nhỏ mông hẹp, mày kiếm mắt ong, một ngày không thấy hắn càng dễ nhìn vài phần, thật không biết sao lại như vậy.

Cách Ngạo Sinh buông bát, dùng khăn lau tay, quay đầu lại hướng ta mỉm cười, sủng nịch nói “Hảo, ta không đi.”

Ta chớp mắt “Đóng cửa sổ lại.”

Cảnh xuân tươi đẹp liền bị hắn nhốt bên ngoài, bất quá cảnh xuân sao so được với Cách Ngạo Sinh lần trước, ta sắc tâm tự nhiên nổi lên muốn đóng cửa bế hộ, hảo hảo làm việc xấu.

“Đóng cửa” Cách Ngạo Sinh tuy nghi hoặc, nhưng vẫn làm theo lời ta, thấy hắn như thế ta tự nhiên lại càng nổi tà tâm, sắc tâm đại thịnh, vì thế câu thứ tư liền không khách khí nói “Đi lên” phối hợp với động tác vén chăn lên.

Cách Ngạo Sinh bất đắc dĩ cười cười, cởi áo ngoài liền leo lên giường “Giờ ngủ đi.”

Khổng Tử viết: ẩm thực nam nữ, nhân chi đại dục tồn yên.

Cách Ngạo Sinh như thế hợp tác như thế ta càng không có khả năng đắp chăn ngoan ngoãn ngủ, đóng cửa sổ, trong phòng tự nhiên im ắng, ta thậm chí có thể nghe thấy tiếng tim đập của Cách Ngạo Sinh, chậm rãi trượt vào chăn ta thử ôm lấy vòng eo kia, Cách Ngạo Sinh lập tức cứng đờ sau lại mềm nhũn, ta từ từ giải khai dây lưng cũng áo lót của hắn, sờ soạng đồi ngực kiên cố, còn nhớ rõ một đêm tuyệt vời kia, không biết Cách Ngạo Sinh có còn nhớ hay không.

Ta ở trong chăn mân mê, Cách Ngạo Sinh ở bên ngoài thở hồng hộc, cự tuyệt trong dự kiến lại không đến, tất nhiên mấy chống cự nho nhỏ ta cũng không tính.

Thân thể Cách Ngạo Sinh thập phần mềm dẻo cũng thập phần đều đặn, xúc cảm thật tốt, hai cánh hoa tròn trĩnh làm ta lưu luyến không thôi, đáng tiếc tay giờ quá nhỏ không thể hoàn toàn bao lấy, tiếc nuối a tiếc nuối.

Cách Ngạo Sinh hiển nhiên vì hành động *** loạn quá phận của ta cắn chặt răng, thân thể căng cứng, muốn mở miệng nói cái gì lại nói không nên lời, đôi mắt đỏ ngầu, khoé mắt tràn đầy xuân sắc.

Ta theo khe rãnh sờ soạng đến nơi riêng tư kia, bất đắc dĩ hắn băng thật chặt ta thật sự không sao vào được, chỉ có thể không ngừng nhu nhu, “Thả lỏng, quá chặt, vào không được.”

Cách Ngạo Sinh xấu hổ đỏ bừng cả mặt, nghiến răng kèn kẹt, ta đành há miệng trước ngực hắn cắn một ngụm, ngón tay xem như đi vào, lại co rúm một hai cái, Cách Ngạo Sinh cắn môi dưới nhưng tiếng đau đớn vẫn thoát ra, kinh hỉ vì nơi này của hắn thế mà lại mẫn cảm như vậy, ta không khỏi lại ra vào hai cái, lúc này Cách Ngạo Sinh liền kẹp chặt không cho ta động, ta lại cắn lên ngực hắn, muốn cho hắn giảm phòng bị.

“Ngoài phòng có người” Ta đột nhiên mở miệng, thanh âm rầu rĩ từ trong chăn phát ra, ta chắc rằng Cách Ngạo Sinh sẽ nghe thấy.

Thừa dịp hắn sửng sốt ta nhanh chóng tăng thêm ngón trỏ tiến vào, Cách Ngạo Sinh phát hiện bị lừa, nhưng không thể trách, chỉ có thể nằm đó mặc ta làm.

Bất quá, chẳng qua —— ta một phen vén chăn lên oán hận trừng mắt nhìn Cách Ngạo Sinh tóc có chút tán loạn, Cách Ngạo Sinh nắm chặt chăn khó hiểu, đột nhiên như nghĩ đến cái gì liền đưa tay hướng dưới thân ta tìm kiếm ——

Lập tức phụt ra tiếng cười, ta thẹn quá hoá giận giật lấy chăn trên người hắn, kéo tuột quần để lộ trên bộ vị bán ngẩng đầu kia là một dấu răng, thế nhưng ta cũng đành bất lực, lúc này ta dù là lão già năm mươi bảy tuổi hay nhóc con mười tuổi, nhìn được mà ăn không được, thật thảm thương.

Cách Ngạo Sinh sửa sang lại quần áo, ấn ta lần nữa nằm xuống “Đừng sốt ruột, qua một hai năm sẽ được thôi.” Trong lời nói rõ ràng có ý cười, đáng giận, bất quá ta càng thêm buồn bực cũng có chút ảm đạm, thân thể ta như vậy cũng không liên quan tới tuổi tác, nếu thật có thể khôi phục —— năm mươi bảy tuổi ta sợ còn không bằng ta hiện tại, Cách Ngạo Sinh đến lúc đó sao chịu ta cùng một chỗ chứ, ta thương hắn tự nhiên sẽ không bức bách hắn, chỉ sợ đến lúc đó ta cũng chỉ có thể ly khai, nghĩ thế, ý niệm khôi phục võ công liền phai nhạt đi.

Kỳ thật ta không biết Cách Ngạo Sinh cũng cảm thấy thập phần áy náy, hắn nghĩ ta như vậy ngày đó trong động sao có thể làm gì, cho là tử y nhân cho ta uống dược gì đó, sau này lại phiền phức, hiện tại tạm không đề cập tới.

Lại nói ta ôm chăn buồn bực nửa ngày, ảm đạm trôi qua buổi chiều, đứng dậy khi bên ngoài đã lên đèn, vì lúc trước ta hành động vô lễ, Cách Ngạo Sinh nửa ép nửa dụ ta ra ngoài cùng Phó Thanh Vân và Phó Hồng Hương ăn cơm bồi tội, đương nhiên tội này là Cách Ngạo Sinh thay mặt bồi, đồng hành còn có đám người Đông Phương Thiếu, ta mới nghĩ đến, Phó Hồng Hương nếu cũng tới, những người này ở đây cũng không kỳ quái.

“Đông Phương huynh muốn về Côn thành sao?” Cách Ngạo Sinh gắp miếng cá vào bát của ta, mở miệng hỏi.

Đông Phương Thiếu gật đầu “Gia phụ gởi thư muốn ta nhanh chóng trở về.” Sắc mặt có vài phần trầm trọng.

“Xảy ra chuyện gì sao?” Lý Kiếm Thu tiếp lời

“Cũng không phải.” Đông Phương Thiếu lắc đầu đem rượu một hơi uống cạn, dứt lời lại thở dài.

Ta mặc kệ y lảm nhảm, chỉ chuyên tâm ăn của ta, lại không nghĩ Đông Phương Thiếu lại đề cập tới ta “Nghe nói ——” Đông Phương Thiếu chần chờ liếc mắt ta một cái.

“Làm sao có thể, Đoạn Hồn cũng đã tiêu thất thời gian dài như vậy ——” Thấy Cách Ngạo Sinh gật đầu, Lý Kiếm Thu kinh hô.

“Tiền bối đã bắt mạch, e đúng là vậy.” Hắn cũng hy vọng là chẩn nhầm nhưng…

“Ba” Đông Phương Thiếu đem chén rượu trong tay đập mạnh “Ta cũng không gạt các ngươi, ta lần này trở về cũng là vì ma giáo.”

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.