Bỏ Qua Đích Chờ Đợi

Quyển 1 - Chương 19: Tháp cao nhanh đổ




Ta thật vất vả mới nuốt xong thứ gì đó trong cổ, thì thấy mấy người xông vào “Thiếu minh chủ Gia sư thỉnh người nhanh chóng qua xem.” Người tới chính là đại đệ tử Phó Thanh Vân Phó Dẫn Thanh coi như là nghĩa tử của Phó Thanh Vân, lúc ở Phó gia trang ta đã thấy y.

Nhưng mấy người phía sau Phó Dẫn Thanh ta không biết, bất quá có lẽ cũng là đệ tử Phó gia.

“Dẫn Thanh huynh?” Cách Ngạo Sinh thấy người đến lập tức đứng lên “Xảy ra chuyện gì sao?”

Khi ta cùng Cách Ngạo Sinh tới nơi liền thấy một cảnh tượng, máu tươi đầm đìa, thân thể bị tàn phá đến không ra hình người, sợ là đã sớm chết, nhưng thi thể như bị dã thú cắn xé kia tứ chi không nhịn được mà phát lạnh.

“Vương Tiến Thông?” Đồng tử Cách Ngạo Sinh đồng tử chợt co một chút, tay che mắt ta không buông.

“Không sai” Phó Thanh Vân sắc mặt nghiêm túc “Ngạo Sinh ngươi thấy thế nào?”

“Kẻ động thủ chỉ sợ cùng Vương gia ân oán không nhẹ” Nếu không sao lại tra tấn người ta dã man như vậy.

“Chính ngươi xem đi” Phó Thanh Vân đem một khối dính đầy máu đưa tới, Cách Ngạo Sinh một tay ôm ta một tay che mắt ta tự nhiên là không thể nhận, Phó Thanh Vân lúc này mới ý thức tới ta, bộ dạng nghiêm túc giãn ra có chút hòa ái hỏi: “Nó thế nào rồi?” Thuận tiện phất tay để môn hạ đem Vương Tiến đem thi thể đi.

“Đã không còn đáng ngại” Câu này của Cách Ngạo Sinh cũng chỉ nói cho có lệ, cái gì mà không còn đáng ngại? Hôm qua hộc máu không dứt, độc trên người còn chưa giải, sao có thể không đáng ngại.

Phó Thanh Vân hơi nhíu mày kéo tay ta xem mạch, thật lâu sau mới mỉm cười: “So với hôm qua đã tốt hơn nhiều, chuyện giải dược cũng không cần gấp.” Đột nhiên như nhớ tới cái gì liền lấy ánh mắt hỏi Cách Ngạo Sinh, Cách Ngạo Sinh cũng giật mình, mới nhớ tới còn chưa hỏi ta như thế nào trúng độc.

Hắn hỏi, ta đương nhiên không thể không nói, bắt đầu từ chuyện bên hồ ngày đó kể hết một lượt, đến chuyện ta luyện công Cách Ngạo Sinh chỉ cười điểm chóp mũi ta, nhất định cho rằng ta nói giỡn nói cho hay, ta sinh khí a, chẳng lẽ ta là cái dạng suốt ngày chơi bời lêu lổng sao? Tuy nói ta bây giờ không ngồi rồi, nhưng hắn cũng không thể hạ thấp ta như vậy a, cho nên ta dứt khoát quay đi quyết không để ý tới hắn.

Cách Ngạo Sinh ôm chặt hơn đứa nhỏ trong lòng “Chờ thân thể ngươi tốt một chút rồi ta dạy võ công cho ngươi được không? Ba mươi sáu lộ Khai Sơn chưởng pháp nhà ta cũng có chút danh tiếng.”

Một câu này của hắn khiến tâm ta lập tức mềm nhũn, hướng ngực hắn cọ cọ, ba mươi sáu lộ chưởng pháp kia là gia truyền chi mật nhà hắn, hắn chịu dạy ta, địa vị ta trong lòng hắn thế nào chẳng nói cũng hiểu, ta đương nhiên không lạ gì Khai Sơn chưởng, nhưng tình nghĩa của Cách Ngạo Sinh ta cũng không thể không cần.

“Ta dạy võ công cho ngươi đi” Ta nói cực kỳ nghiêm túc, võ công của Cách Ngạo Sinh tuy cao nhưng đối với ta, hắn đuổi không kịp thủ hạ đã theo ta mười năm, bằng không cũng không bị Tử y nhân kia hại, để phòng ngừa tình huống tương tự phát sinh, phải đề cao năng lực phòng thân cho Cách Ngạo Sinh.

Nhưng ta nói thật, người ta chưa hẳn làm thực, Cách Ngạo Sinh hiển nhiên là không để tâm, tức giận ta hung hăng nhéo lưng hắn một cái, sau lại cảm thấy quá đáng cho nên xoa nhẹ bồi thường lại cho hắn, đến nỗi nơi không nhéo ta cũng nhu nhu, đừng hỏi tại sao, ta không trả lời đâu.

Cách Ngạo Sinh ấn chặt móng vuốt đang làm loạn, cười khổ đặt ta sang chỗ ngồi bên cạnh, cầm lấy huyết thư Phó Thanh Vân vừa đưa ra nhìn, ta cũng tò mò, trèo lên bàn trà ở giữa ôm lấy cổ Cách Ngạo Sinh cùng xem.

Chữ viết mơ hồ hiển nhiên là có người dùng máu viết, đến cuối cùng hiển nhiên sức lực không còn tự càng lúc càng mờ, ta tiếp tục nhìn kỹ nội dung cũng cả kinh, kiếm của ta ở Vương gia?

Cách Ngạo Sinh đem huyết thư trả lại cho Phó Thanh Vân, thở dài: “Không nghĩ tới Vương gia một nhà một trăm ba mươi khẩu lại chết bởi Viêm Thiên kiếm, chỉ sợ Vương Tiến Thông kia trước khi chết cũng không tránh khỏi liên quan.”

Nguyên tưởng là cừu gia diệt môn lại không nghĩ là vì hoài bích kỳ thân, Viêm Thiên kiếm —— không nghĩ tới yên lặng ba mươi năm lúc này lại xuất hiện.

“Viêm Thiên kiếm ——” Ánh mắt Phó Thanh Vân có chút xa xăm “Viêm Thiên kiếm ——” thấy Phó Thanh Vân cảm khái thở dài, ta còn cho rằng ta với hắn trước đây có quan hệ gì đó.

“Cách hiền chất cũng biết nguồn gốc của Viêm Thiên kiếm?”

“Nghe gia phụ đề cập qua, tựa hồ là phối kiếm của tiền Ma giáo giáo chủ Hợp Hư.”

“Không sai” Phó Thanh Vân tựa hồ lại lâm vào hồi ức “Khi ta còn nhỏ cũng từng gặp qua Hợp Hư, ” Nói xong không khỏi lại thở dài.

Cách Ngạo Sinh cùng ta đều nho nhỏ kinh ngạc, Cách Ngạo Sinh kinh ngạc là vì tên trước của ta, mà ta kinh ngạc vì không nghĩ tới Phó Thanh Vân đúng là từng gặp ta. Nâng tay sờ sờ mặt mình, năm đó ta xông lên núi Võ Đang là mười bảy tuổi, mặt so với hiện tại có nhiều điểm tương tự.

Băn khoăn của ta đương nhiên có lý do, Phó Thanh Vân lúc ấy tuổi nhỏ, cũng chỉ đứng xa nhìn ta, hiện qua gần bốn mươi năm, ai có thể nghĩ một lão già hơn năm mươi tuổi với một đứa trẻ vắt mũi chưa sạch là một.

“Năm đó Hợp Hư xông lên núi Võ Đang, phao tin muốn mượn Lưỡng nghi kiếm đánh giá, hung hăng càn quấy, chúng ta đương nhiên không có khả năng để hắn lên núi, nhưng lại không ai có thể cản được hắn, cuối cùng hắn vọt tới đỉnh núi, Tổ sư phải xuất quan, nhưng cũng chỉ cùng Hợp Hư bất phân thắng bại” Thiếu niên tư thế oai hùng, cuồng ngạo không ai có thể chạm tới “Hợp Hư năm đó bất quá chỉ mười bảy tuổi —— “

Cách Ngạo Sinh lúc này thật sự kinh ngạc “Theo lời bá phụ chính là Thiên Hành đạo trưởng của Võ Đang?” Thiên Hành đạo trưởng cùng Phương trượng Thiếu Lâm năm đó đều là cao nhân đắc đạo nổi danh trên giang hồ, mà Hợp Hư kia năm đó chỉ là một thiếu niên mười bảy tuổi ——

Ta bĩu môi, lão đạo kia tuy rằng cùng ta bất phân thắng bại, nhưng cũng không nghĩ xem ta từ chân núi vọt lên làm sao so với hắn ngồi trong sơn động mà chờ.

“Sau đó như thế nào?” Cách Ngạo Sinh tò mò hỏi.

“Nếu đã ngang tay Hợp Hư kia tự nhiên không thể tiếp tục mượn kiếm phổ, nhưng sư tổ lại lấy kiếm phổ cho hắn, còn mời hắn vào viện mình nói chuyện ba ngày ba đêm.” Nói tới đây Phó Thanh Vân hiển nhiên vẫn còn chút khó tiêu hoá.

Trí nhớ của ta cũng không nhịn được hồi tưởng, trận năm đó tuy nói là thiệt thòi, nhưng cũng khoan khoái, lão đạo kia tuy rằng râu một trượng, nhưng nói chuyện cũng không buồn chán, ta năm đó cùng lão tâm tình ba ngày ba đêm từ đạo pháp đến võ công, từ kinh dịch đến sơn hà, từ trung thổ đến ngoại bang… Đã lâu không có thoải mái như vậy, tiếc là lão đạo kia sau khi ta xuống núi ba năm liền chết, quả là đáng tiếc.

Cách Ngạo Sinh nghe vậy lại càng ngạc nhiên, đương nhiên a, một nhân vật như thế ai có thể không kinh ngạc đây, ba mươi năm phong vân lưu chuyển đều nằm trong tay hắn, chỉ tiếc —— chỉ tiếc ba mươi năm sau của giang hồ lại không có ba mươi năm Hợp Hư ——

.

.

.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.