Bỏ Nhà Ra Đi Lại Bị Lừa Bán

Chương 49: Chương 48




Chỉ là mỹ cảnh như vậy làm sao có thể chống đỡ được, ngược lại thành nửa mở nửa che, càng thêm mê hoặc, để Lăng Hàn liên tục nuốt vài ngụm nước bọt, có xung động muốn ôm vưu vật này vào phòng chinh phạt.

Bất quá, hiện tại Thủy Nhạn Ngọc cũng chỉ là xấu hổ một chút mà thôi, dù sao bị Lăng Hàn chiếm tiện nghi nhiều, nàng cũng có chút quen rồi. Nàng gật đầu nói:

- Quả thật có chút cổ quái.

- Còn có…

Lăng Hàn nghiêm mặt nói.

- Ngươi có phát hiện không, trong thôn này không có một đứa bé! Ta xem qua, ở đây không chỉ là lão nhân, tương phản, có thật nhiều là thanh niên.

- Buông tranh đấu, lòng háo thắng,… cũng không có nghĩa là ngay cả cái kia cũng buông xuống.

- Ngươi nói, ban ngày chúng ta cày ruộng, buổi tối không y y a a còn có thể làm gì?

Thủy Nhạn Ngọc nới rộng cái miệng nhỏ nhắn, thực sự là kinh rồi.

Này làm cho nàng có chút mao cốt tủng nhiên, làm sao thoáng cái lại nhảy tới chuyện kia, này là tư duy ăn khớp thế nào a? Quả nhiên, bản tính lưu manh, không có gọi sai hắn.

Nhưng nàng suy nghĩ lại một chút, lại thấy Lăng Hàn nói rất có đạo lý.

Một thôn trang bình hòa, tại sao không có tiểu hài tử?

Chốn đào nguyên chân chính, chắc là thanh niên làm ruộng ngoài đồng, lão nhân ngồi ở trong sân, mà tiểu hài tử thì ở trong thôn chơi đùa mới phải.

- Đồ lưu manh, ngươi có thể chớ lộn xộn hay không, mò đến ta không có biện pháp suy nghĩ!

Thủy Nhạn Ngọc nhịn không được sẵng giọng, bàn tay của người này một mực ở lồng ngực của mình "tàn sát bừa bãi", để cho nàng tâm hoảng ý loạn.

- Vuốt lương tâm mà nói, ta chỉ là muốn để đôi tỷ muội này nhanh lớn lên một chút mà thôi!

Lăng Hàn một bên cầm lấy ngực của đối phương, một bên nghiêm nghị nói.

- Không, vô sỉ!

Thủy Nhạn Ngọc sắp muốn té xỉu, tại sao mình tìm được nam nhân không đáng tin cậy như thế.

Lăng Hàn cười ha ha một tiếng, cuối cùng chịu thu binh nói:

- Chờ đêm khuya vắng người…

- Ta chết cũng sẽ không cho ngươi được như ý!

Thủy Nhạn Ngọc lại càng hoảng sợ, cho là người này rốt cục nhịn không được muốn ăn mình, kỳ thực nàng cũng có giác ngộ, chỉ là nữ nhân nha, làm sao cũng phải rụt rè một chút.

Lăng Hàn sửng sốt, lắc đầu nói:

- Ngươi cái nữ nhân này, đầy đầu là nghĩ cái gì a? Ta là nói, chờ đêm khuya vắng người, chúng ta đi một vòng, nhìn tình huống.

Thủy Nhạn Ngọc thế mới biết hiểu lầm Lăng Hàn, không khỏi đỏ mặt, nhưng thấy Lăng Hàn cười xấu xa, liền biết người này tuyệt đối là cố ý để cho mình hiểu sai, nhịn không được nặng nề nhéo hông của Lăng Hàn một cái.

- Thối lưu manh!

Hai người lại ân ái một hồi, cuối cùng khó hoà giải đứng lên, thu thập quần áo một chút, tiếp đó lặng yên ra cửa.

- Di, đã trễ thế này, hai vị còn muốn đi đâu?

Bọn họ vừa đi ra biệt viện, chỉ thấy Thôi Đức cưỡi một con bạch tượng từ trong bóng tối đi ra, con bạch tượng này dĩ nhiên cũng là khôi lỗi, chiều cao hai trượng, mũi cuốn lên trên, trong bóng đêm để người rất khó phân biệt thật giả.

- Cảnh sắc nơi này tốt, lại an tĩnh như vậy, muốn đi tản bộ một chút.

Lăng Hàn nói.

- Ha hả, người nơi này đều thích an tĩnh, nhất là buổi tối, quấy rầy người khác nghỉ ngơi cũng không tốt.

Thôi Đức lắc đầu.

- Hai vị, còn là mau đi về nghỉ đi.

Tay của Thủy Nhạn Ngọc hơi run lên, muốn tế xuất thần kiếm, nhưng Lăng Hàn ôm lấy nàng, bàn tay hơi căng thẳng. Nàng đã cùng Lăng Hàn tạo thành ăn ý, biết đối phương đây là muốn nàng nhẫn nại.

- Được, chúng ta trở lại.

Lăng Hàn cười nói, quay nhìn Thủy Nhạn Ngọc khẽ lắc đầu.

- Có quỷ, quá khả nghi!

Trở lại tiểu viện, Thủy Nhạn Ngọc lập tức nói.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Thê tử anh minh!

Thủy Nhạn Ngọc buồn bực liếc hắn một cái nói:

- Ngươi là đang lấy le mình dự kiến trước sao?

- Tất cả thành tích của ta đều không ly khai thê tử chăm sóc dạy bảo, ngươi không phải là sư phụ của ta sao?

Lăng Hàn cười nói.

Khuôn mặt của Thủy Nhạn Ngọc không khỏi đỏ hồng, mình quả thật làm lão sư của Lăng Hàn, kết quả hiện tại lại sắp bị Lăng Hàn lộng lên giường. Tuy hai người không phải là quan hệ thầy trò, mà chỉ là sư sinh, nhưng vẫn để cho nàng nghĩ đến chỉ biết ngượng ngùng.

- Thôi Đức rõ ràng không muốn chúng ta đi điều tra, bằng không chiếu theo lời của hắn, người nơi này đã quen nghỉ ngơi sớm, sao hắn lại có thể đêm hôm khuya khoắc thủ ở nơi đó? Rõ ràng chính là đang giám thị chúng ta.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Đáng tiếc, con người của ta trời sinh hiếu kỳ, càng không muốn để cho ta biết, ta hết lần này tới lần khác muốn biết.

Lần này, Thủy Nhạn Ngọc ủng hộ Lăng Hàn nói:

- Chúng ta chờ một chút lại chạy ra ngoài sao?

- Không, đi ngủ.

Lăng Hàn cười nói.

Thủy Nhạn Ngọc phát điên, tư duy của ngươi lại bắt đầu chuyển ngoặt sao?

Lăng Hàn hôn nàng một cái nói:

- Ngày đầu tiên, là lúc lòng hiếu kỳ của chúng ta lớn nhất, cũng là lúc đối phương cảnh giác mạnh nhất, ta nghĩ, năm người trên đảo hẳn đều đang coi chừng chúng ta. Trừ khi chúng ta dự định lập tức xé rách mặt với bọn họ, bằng không tối nay là tuyệt đối không thể đi ra.

- Vậy chờ ngày mai?

Thủy Nhạn Ngọc hỏi.

- Hành sự tùy theo hoàn cảnh!

Lăng Hàn nghiêm mặt nói, sơn cốc này dễ thủ khó công, ra vào đều chỉ có một đường, là một hiểm địa thiên nhiên, bọn họ đương nhiên đã chủ động nhập hủ, tuyệt không thể xung động lỗ mãng.

- Ừ!

Thủy Nhạn Ngọc gật đầu, trên quyền chủ đạo, nàng càng ngày càng có khuynh hướng do Lăng Hàn quyết định.

Vì để ngừa vạn nhất, bọn họ tiến nhập Hắc Tháp, Thủy Nhạn Ngọc tu luyện, mà Lăng Hàn thì tiếp tục luyện chế Thiên Cơ Đan, hắn nhất định phải mau chóng luyện chế ra loại đan dược này.

Đến lúc đó, không chỉ có thể để tu vi của hắn tăng tiến, còn có thể mang đến tài nguyên vô tận.

Tu luyện không thể ly khai kim tiền, mới đầu là vàng bạc, sau là Nguyên Tinh, hiện tại biến thành Chân Nguyên Thạch, nhưng ý nghĩa đều giống nhau.

Cả đêm này, Lăng Hàn lộ ra nụ cười thỏa mãn, hắn cách thành công càng ngày càng gần.

Hai người ra Hắc Tháp, ăn xong điểm tâm, liền ra sân.

Đám người Dương Thiết thành có chút ngủ một giấc ngon, tinh thần thoải mái, có chút thì còn lộ ra vẻ mệt mỏi rã rời, hiển nhiên tối hôm qua cũng không có ngủ ngon. Dù sao như Dương Thiết Thành, Phạm Dũng đều có kinh nghiệm phong phú, biết nhân tâm hiểm ác đáng sợ, tuyệt không thể dễ tin người khác.

Tương phản, đám người Kim Trí Huy thì khuyết thiếu cảnh giác phương diện này, ngày hôm qua ngủ rất ngon.

Bọn họ gom lại, La Ngộ, Phạm Dũng đều không che dấu sát cơ với Lăng Hàn chút nào, chỉ là bây giờ bọn hắn còn ăn nhờ ở đậu, lại có Dương Thiết Thành ở đây, mới không có dám ra tay với Lăng Hàn.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.