Bỏ Nhà Ra Đi Lại Bị Lừa Bán

Chương 46: Chương 45




Lẽ nào?

Hắn rùng mình, rút thần kiếm ra, kiếm kiếm sắc bén.

Xoát xoát xoát xoát, sau hơn mười kiếm, chỉ thấy mảnh vải bay tán loạn, băng vải che ở trên mặt khôi lỗi bị chém nát, hiện ra bộ mặt.

- Là, là, là…

Ánh mắt của Thủy Nhạn Ngọc đảo qua, không khỏi lộ ra biểu tình khiếp sợ không gì sánh được, không, phải nói là sợ hãi.

Quách Tu Văn lộ ra dáng tươi cười như ma quỷ nói:

- Không sai, không sai, chính như ngươi thấy, nguyên liệu của khôi lỗi này giữ lại ký ức, bởi vậy, nó mới có thể ở lúc không có mệnh lệnh của ta tự động công kích.

Khôi lỗi này... rõ ràng là La Ngộ!

Tê, hắn tiêu thất chừng mấy ngày, lại bị chế thành khôi lỗi? Hay nói, này chỉ là bắt chước tướng mạo của La Ngộ?

Lăng Hàn chợt tỉnh ngộ lại nói:

- Khó trách các ngươi không cho chúng ta tiến nhập nhà của thôn dân, càng không cho phép giao lưu với thôn dân, bởi vì... bọn họ đều là khôi lỗi!

- Ha ha ha ha ha ha!

Quách Tu Văn cười to, không ngừng vỗ tay.

- Không sai không sai, bị ngươi đoán được, thực sự là đáng giá khích lệ, dù sao người thông minh như ngươi cũng không nhiều.

Lăng Hàn không ngừng né tránh, La Ngộ phát động công kích mãnh liệt, lúc hắn còn sống ý niệm mãnh liệt nhất chính là giết Lăng Hàn, bởi vậy, sau khi bị chế thành khôi lỗi, cái này cũng thành ký ức không tiêu tan của hắn.

- Các ngươi, các ngươi phát rồ!

Thủy Nhạn Ngọc trách cứ, hiện tại nàng tự nhiên rõ ràng, đối phương nói hết thảy đều là lời nói dối, căn bản không có ý chuẩn bị đội thuyền cho bọn họ rời đi, mà chỉ là giam bọn họ ở chỗ này.

- Sai rồi, sai rồi, kỳ thực chúng ta chỉ là cho các ngươi vĩnh hằng!

Quách Tu Văn cười nói.

- Ngẫm lại xem, các ngươi có thể sống bao lâu? Nhật Nguyệt Cảnh có mấy người có thể đột phá, các ngươi sống tối đa ba mươi vạn năm, còn không phải sẽ hóa thành mục nát, quay về với Thiên Địa?

- Nhưng sau khi chế tác thành khôi lỗi, các ngươi sẽ vĩnh viễn bảo trì dáng dấp bây giờ! Thủy tiểu thư, ngươi động nhân như thế, vì sao không vĩnh viễn lưu lại mỹ lệ như vậy!

Hắn nhìn chằm chằm Thủy Nhạn Ngọc, nhãn thần si mê.

- Ha hả, vì sao chính các ngươi không làm thành khôi lỗi?

Lăng Hàn thoát khỏi La Ngộ, giết về phía Quách Tu Văn.

- Ngang!

Khôi lỗi hổ phát ra tiếng gầm giận dữ, âm ba hóa thành từng vòng tròn, chấn về phía Lăng Hàn.

Thân hình xông ra của Lăng Hàn nhất thời chậm lại, càng ngày càng chậm, quần áo trên người bị chấn vỡ, thình thịch, chợt bị chấn bay trở về.

Hắn không khỏi kinh ngạc, thực lực của khôi lỗi hổ này cũng đạt tới Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, thậm chí có thể là hậu kỳ, đỉnh phong.

- Ha ha ha ha, cho các ngươi biết bí mật nơi này, ta có thể không có chuẩn bị sao?

Quách Tu Văn cười nói.

- Bất quá, các ngươi yên tâm, tất cả các ngươi sẽ bị làm thành khôi lỗi, ngẫm lại để ta động tâm, khôi lỗi xinh đẹp như ngươi, một ngày ngoạn mấy lần cũng chê ít!

Câu sau là nói với Thủy Nhạn Ngọc, này tuy lộ ra ham mê biến thái của hắn, nhưng hai người này không bao lâu nữa sẽ bị chế thành khôi lỗi, để cho bọn họ biết thì đã có sao?

Thủy Nhạn Ngọc vừa thẹn vừa giận, trách mắng:

- Ác tâm!

- Ta bảo chứng, sẽ trăm phần trăm hoàn nguyên ngươi đi ra, không có một chút xíu sai lệch.

Trong ánh mắt của Quách Tu Văn lóe lên ánh sáng tà ác, hắn đối với mỹ nữ bình thường hoàn toàn không có hứng thú, chỉ có chế thành khôi lỗi lạnh như băng, mới có thể kích thích lên dục vọng biến thái của hắn.

Không chỉ hắn, thầy trò bọn họ đều là biến thái như vậy.

Hô! Hô! Hô!

La Ngộ, khôi lỗi hổ đều mãnh công Lăng Hàn, nhất là khôi lỗi hổ, chiến lực của nó cao tới đại viên mãn, hơn nữa không phải sinh linh chân chính, hoàn toàn không có yếu hại đáng nói, gân da cốt đều bị đúc qua, quả thực chính là binh khí hình người.

Lăng Hàn vận chuyển trọng lực thần văn, nhưng lập tức lộ ra vẻ cật lực, khôi lỗi hổ so với La Ngộ càng thêm trầm trọng, muốn trọng lực thần văn có hiệu quả với nó, đối với Lăng Hàn mà nói là một khảo nghiệm to lớn.

Thủy Nhạn Ngọc khẽ quát một tiếng, vung kiếm gia nhập chiến đoàn.

Quách Tu Văn không xuất thủ, chỉ ở một bên xem cuộc vui, có vẻ tự tin mười phần.

Hai người này một là trung cực vị sơ kỳ, cái khác là tiểu cực vị đỉnh phong, trên lý thuyết một mình La Ngộ liền có thể trấn áp, huống chi còn có một khôi lỗi hổ đại viên mãn hậu kỳ?

Hắn tọa trấn nơi này, chỉ là sợ hai khôi lỗi hạ thủ không biết nặng nhẹ, xé nát Thủy Nhạn Ngọc mà thôi.

- Di!

Hắn thì lộ ra vẻ kinh ngạc, bởi vì hắn phát hiện lực phòng ngự của Lăng Hàn thực có chút kinh khủng, cư nhiên ở dưới hai đại khôi lỗi oanh kích còn có thể chống đở không ngã, để hắn bất khả tư nghị.

- Ha ha ha ha, thực sự là trời ban lương tài!

Hắn mừng như điên.

- Thể phách của người này mạnh mẽ không gì sánh được, đáng giá lấy Thần Thiết cấp sáu đến đúc khung xương!

- Tuy hắn chỉ là Sơn Hà Cảnh trung cực vị, nhưng ta tự tin có thể khắc trận văn Nhật Nguyệt Cảnh ở trên xương của hắn, đến lúc đó, hắn chính là khôi lỗi Nhật Nguyệt Cảnh!

- Ha ha ha ha, sư phụ cũng chỉ có hai bộ khôi lỗi chuẩn Nhật Nguyệt Cảnh, nếu ta có thể luyện chế ra khôi lỗi Nhật Nguyệt Cảnh, liền có thể thay thế hắn, nắm giữ tất cả tài nguyên của nơi này!

- Giết chết người này xong, ta liền giấu đi, nói dối thân thể hắn bị phá hư quá mức nghiêm trọng, không thể luyện chế thành khôi lỗi, đã bị ta xử lý. Ngược lại sư phụ cùng các sư đệ để ý cũng chỉ là nữ nhân này.

- Chờ ta học xong phương pháp chế tác khôi lỗi Nhật Nguyệt Cảnh, lại đột nhiên bộc phát, trở thành chủ nhân mới!

Hưu!

Đúng lúc này, chỉ thấy Lăng Hàn đột phá vòng vây, giết lại chỗ hắn.

Bắt giặc trước phải bắt vua!

Quách Tu Văn không nhúc nhích, nhưng khôi lỗi hổ nhảy một cái, chặn ở trước người Lăng Hàn, nhắm hắn hống một tiếng, hưu hưu hưu, một vòng răng nanh bắn ra, hóa thành 24 đạo chủy thủ.

Phốc phốc phốc phốc!

Khôi lỗi hổ này có chiến lực đại viên mãn hậu kỳ, Lăng Hàn còn không có cách nào địch nổi, nhất thời trúng chiêu, trên người cắm lên hai mươi cái răng nanh, tiên huyết tuôn ra.

Dù cho lấy thể phách của hắn cũng khó tránh khỏi thụ thương, dù sao ở Thần Cảnh, mỗi một tiểu cảnh giới nhỏ đều có chênh lệch rất lớn.

Khôi lỗi hổ mở miệng hút lại, muốn thu hồi răng nanh.

- Nghĩ hay lắm!

Lăng Hàn cười lạnh, tâm niệm vừa động, thần thức quấn lên, nhất thời hai mươi bốn cái răng bị thu vào trong Hắc Tháp.

Phía trên này không có ý chí võ đạo, bởi vậy Lăng Hàn muốn thu là sự tình dễ dàng.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.