Bỏ Nhà Ra Đi Lại Bị Lừa Bán

Chương 38: Chương 37




Người đánh lén không kịp rút kiếm, không thể làm gì khác hơn là buông lỏng tay, thân hình lui ra sau, trong nháy mắt liền lùi về sau năm sáu trượng, như một đám mây bay xuống.

Nàng, rõ ràng là Ân Nguyên Hương!

- Lăng Hàn!

Thủy Nhạn Ngọc kinh hô một tiếng, vội vàng đỡ lấy Lăng Hàn, nước mắt chảy ra, một kiếm này xuyên thấu thân thể của Lăng Hàn, chỉ để lại chuôi kiếm ở bên ngoài.

- Ngươi, ngươi làm gì!

Kim Trí Huy vừa giận vừa sợ, nhìn Ân Nguyên Hương quát.

Chỉ có Phục Thiên còn ngồi dưới đất, nhưng có thể nhìn thấy, bắp thịt của hắn đã không nhịn được căng thẳng lên.

Lăng Hàn nhìn chằm chằm Ân Nguyên Hương, dùng thanh âm khàn khàn nói:

- Hóa ra ngươi mới là người hành hung trên thuyền!

- Làm sao ngươi biết?

Ân Nguyên Hương thay đổi vẻ cẩn thận từng li từng tí, lộ ra vẻ ngạo nghễ, mà khí tức của nàng cũng có biến hóa long trời lở đất, lập tức tăng lên tới đại viên mãn.

Lăng Hàn ho khan một hồi, sắc mặt càng có vẻ trắng xám nói:

- Chu Cao Dương ở trước khi chết, đã từng nói hung thủ không phải hắn.

Ân Nguyên Hương một kích thành công, hiện tại ngược lại cũng không vội nói:

- Vì cầu sinh, hắn tự nhiên nói không biết lựa lời.

Lăng Hàn lắc đầu:

- Nếu như hắn hạ thủ, hắn chỉ xin tha, mà sẽ không vào lúc đó nói mình không phải hung thủ.

- Vì lẽ đó, ngươi liền bắt đầu hoài nghi?

Ân Nguyên Hương có chút kinh ngạc.

- Xác thực.

Lăng Hàn gật đầu.

- Ta nghĩ, nếu Ám Dạ Đường có thể phái ra một tên sát thủ, tại sao không thể là hai, một cái ở ngoài sáng... một cái ở trong tối!

Ân Nguyên Hương hơi do dự một chút, liền cười ha ha nói:

- Không sai, đến lúc này ta cũng không cần thiết ẩn giấu, ta đúng là sát thủ của Ám Dạ Đường! Có điều, ngươi cũng đừng nghĩ kéo dài thời gian, trên thanh kiếm nhiễm kịch độc, ngay cả Nhật Nguyệt Cảnh tiểu cực vị trúng cũng chỉ có một con đường chết!

Thủy Nhạn Ngọc cuối cùng kinh hãi, nàng tràn ngập tự tin với sức khôi phục của Lăng Hàn, nhưng độc là một chuyện khác a.

Lăng Hàn khẽ mỉm cười nói:

- Ngươi thừa nhận là tốt rồi, trước ta chỉ hoài nghi, hiện tại cuối cùng xác nhận!

Hắn đứng thẳng người, buông cánh tay trái ra, thanh kiếm “đâm” ở trên người hắn rớt xuống.

Hóa ra, thanh kiếm căn bản không có đâm vào thân thể của hắn, mà kẹp ở giữa cánh tay và người của hắn!

- Cái gì!

Khuôn mặt của Ân Nguyên Hương biến sắc, không thể tin tưởng,

- Ta rõ ràng đâm chính là trái tim của ngươi, vị trí kia tuyệt đối không thể phạm sai lầm! A, trừ khi…

Nàng nhìn chằm chằm Lăng Hàn.

- Trừ khi ngươi đã sớm chuẩn bị, di chuyển vị trí xương cốt của thân thể!

Lăng Hàn nhoẻn miệng cười nói:

- Nếu ta hoài nghi nơi này còn có một tên sát thủ của Ám Dạ Đường, thì sao có khả năng không có cảnh giác?

- Nhưng vì sao ngươi lại hoài nghi ta?

Ân Nguyên Hương không rõ.

- Ta rõ ràng lấy bí pháp áp chế tu vi, đừng nói là ngươi, ngay cả Nhật Nguyệt Cảnh cấp thấp cũng không nhất định có thể nhìn thấu!

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Ngươi xác thực ẩn giấu rất khá, nhưng trước thời điểm bị khôi lỗi vây công, ngươi vẫn sử dụng lực lượng vượt qua cảnh giới rất nhiều, để ta bắt đầu hoài nghi cùng cảnh giác.

Ân Nguyên Hương ngơ ngác, tình huống trước hỗn loạn như vậy, Lăng Hàn lại còn có rảnh rỗi chú ý đến toàn trường, đây là quái vật thế nào?

Hết cách rồi, ai bảo thần hồn của Lăng Hàn mạnh mẽ vượt xa trung cực vị bình thường chứ?

- Nếu biện pháp đơn giản không giết được ngươi, ta không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp khó khăn!

Ân Nguyên Hương cười gằn, nàng lại lấy ra một thanh kiếm, cả người tỏa ra khí tức lạnh lẽo.

Đây là một cao thủ đại viên mãn!

- Lăng Hàn!

Thủy Nhạn Ngọc chuyển buồn thành vui, không khỏi từ phía sau lưng ôm Lăng Hàn thật chặt, vừa nãy nàng thực sự là suýt chút nữa hù chết!

Kim Trí Huy cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Ân Nguyên Hương, có vẻ cực kỳ tức giận.

Trên căn bản, sự tình mỗi người ghét nhất chính là gặp phải phản bội.

Bọn họ một đường cùng trải qua mưa gió, chiến bầy xà, liều hải tặc, lại ở nơi này cùng nhau chiến đấu khôi lỗi, có thể nói kết thành tình nghĩa chiến đấu thâm hậu, nhưng lúc này Ân Nguyên Hương lại phản bội, phảng phất đâm mỗi người bọn họ một đao.

- Chủ nhân, để tiểu nhân xé xú bà nương này ra!

Tu La Ma Đế xin chiến.

Lăng Hàn gật đầu nói:

- Được, ngươi tiến lên!

Tu La Ma Đế gào gào, lập tức nhào tới Ân Nguyên Hương. Hắn bị giam lâu, hiện tại khát vọng chiến đấu để giãn gân cốt, lại nói, hắn bám thân ở trên người khôi lỗi, hỏng lại đổi một bộ là được, ngược lại chủ nhân này có nhiều mà.

Hắn chỉ sợ loại công kích thần hồn.

- Phế vật mà thôi!

Ân Nguyên Hương vung kiếm công kích.

Thực lực của nàng rất mạnh, không chỉ là Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, hơn nữa còn là đại viên mãn đỉnh cao, tuy không có năng lực vượt cấp chiến đấu, nhưng sức chiến đấu lại đứng đầu toàn trường.

Cái gọi là trong núi không cọp, hầu tử xưng vương, bằng không nếu Dương Thiết Thành ở đây, nàng cũng chỉ có thể tiếp tục nhịn xuống.

Oành! Oành! Oành!

Tu La Ma Đế liên tục bại lui, cuối cùng càng trượt tới dưới chân Lăng Hàn, bị hắn giẫm, mới ngừng lại xu thế tiếp tục trượt.

- Ngươi đến cùng có được hay không a?

Lăng Hàn cười nói.

- Chủ nhân, nàng có chút mạnh!

Tu La Ma Đế đau khổ nói, hùng khôi lỗi này chỉ có sức chiến đấu đại viên mãn hậu kỳ, chênh lệch một tiểu cảnh giới nhỏ, hắn liền bị đối phương khắc đến gắt gao.

- Ha ha ha ha!

Ân Nguyên Hương cười to.

- Ai bảo ngươi giả nhân giả nghĩa, rõ ràng có khôi lỗi chuẩn Nhật Nguyệt Cảnh nhưng vứt bỏ, phi, đã dùng qua một lần, còn lưu ý dùng lần thứ hai, lần thứ ba?

- Lên, ta sẽ ở phía sau yểm hộ ngươi!

Lăng Hàn đạp Tu La Ma Đế một cước, con khôi lỗi này nhất thời bay lên, từ bầu trời rơi xuống Ân Nguyên Hương.

- Bách Quỷ Kiếm Pháp!

Ân Nguyên Hương nũng nịu một tiếng, trường kiếm vung vẩy, thật có từng con quỷ vật xuất hiện, công tới Tu La Ma Đế.

Lăng Hàn cũng điều động, hắn đang kích hoạt Xích La Tỏa Địa Võng, chỉ cần trùm kín Ân Nguyên Hương, vậy sức chiến đấu của đối phương sẽ rơi xuống tới đại cực vị, dễ dàng liền có thể bắt.

- Nghĩ hay lắm!

Thân hình của Ân Nguyên Hương bơi lội, cực kỳ quỷ dị, để Lăng Hàn căn bản không thể bắt giữ.

Nếu đối thủ có chuẩn bị, vậy bảo vật như Xích La Tỏa Địa Võng rất khó có hiệu quả.

- Thật sao?

Lăng Hàn khẽ mỉm cười, đột nhiên đánh ra Thất Sát Trấn Hồn Thuật.

Thần hồn xung kích vô ảnh vô hình, tốc độ lại nhanh đến quá mức, trên căn bản là không thể né tránh, chỉ có thể đón đỡ, liều là cường độ thần thức của song phương, cái nào càng mạnh mẽ hơn, cứng cáp hơn.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.