Bỏ Nhà Ra Đi Lại Bị Lừa Bán

Chương 31: Chương 30




Chỉ cần bọn họ có thể chế trụ Dương Thiết Thành, dù cho chỉ một hai chiêu, những người còn lại tự nhiên có thể đánh chết Lăng Hàn, không cần tốn nhiều sức.

Lăng Hàn chịu đáp ứng, là bởi vì hắn có Hắc Tháp.

- Chúng tiểu nhân, đều tới đây cho ta, xếp thành vòng tròn, bảo hộ hai người này, coi như các ngươi chết, cũng không thể lui một bước!

Dương Thiết Thành đột nhiên quát.

- Vâng!

Hơn hai mươi thuyền viên cùng kêu lên đáp, ở trước người Lăng Hàn và Thủy Nhạn Ngọc vây quanh hai vòng.

Hừ, chỉ là một ít phế vật Sơn Hà Cảnh tiểu cực vị, có thể có tác dụng gì?

Bọn người La Ngọc thầm nói, Thần Cảnh từng cảnh giới chênh lệch quá xa, một tiểu cảnh giới nhỏ cũng có thể hình thành ưu thế nghiền ép, huống chi kém đến hai ba tiểu cảnh giới, ngay cả thiên tài Ngũ Tinh trong truyền thuyết cũng chỉ có nuốt hận.

Đội thuyền quay đầu, lái về phía hắc vụ.

Chúng nhân an tĩnh lại.

Đầu thuyền chậm rãi lái vào trong sương mù, khi một luồng ánh sáng cuối cùng tiêu thất, bỗng nhiên, đại chiến bạo phát.

Leng keng đinh, thình thịch thình thịch thình thịch!

Mỗi người đều không cố kỵ gì xuất thủ, đao quang kiếm ảnh, lực lượng tịch quyển.

Dương Thiết Thành liên tục hét lớn, hắn hóa thành một bức tường, muốn đỡ tất cả người trùng kích tới. Hắn là Sơn Hà Cảnh đại viên mãn, đã không có không gian tăng lên, trừ khi nhảy vào Nhật Nguyệt Cảnh.

Mấy nghìn năm mài giũa, chiến lực của hắn cương mãnh bá đạo không gì sánh được, trong Thiết Quyền oanh kích, uy lực không kém Thần Thiết cùng giai trùng kích chút nào. Hơn nữa, hắn là thiên tài Nhị Tinh, chiến lực cực kỳ cường đại.

Nhưng vấn đề là, người xuất thủ nhiều lắm, hơn nữa mỗi người đều không có ý tứ tử chiến với hắn, chỉ muốn xông qua hắn mà thôi.

Kể từ đó, độ khó của hắn tự nhiên tăng nhiều, muốn ngăn tất cả mọi người, đó là sự tình không có khả năng.

- A.

Có thuyền viên kêu thảm, ngã trên mặt đất, hừ hừ không ngớt.

- Các ngươi dám!

Dương Thiết Thành giận dữ, thân thể tản ra quang trạch hắc sắc, hắn cuối cùng động thật, ra đại chiêu.

Hỗn chiến đánh cho kích liệt, thuyền lại lái ra khỏi mê vụ.

Nhất thời, đại chiến trong nháy mắt ngừng lại.

Cả người Dương Thiết Thành có quang mang màu đen đằng vũ, để hắn phảng phất như một Cửu U Ma Thần, tản mát ra khí tức kinh khủng. Ánh mắt của hắn đảo qua, chỉ thấy đám thủy thủy đoàn ngã trái ngã phải, đều đang rên rỉ kêu đau.

Hoàn hảo, chỉ bị chút thương tích.

Trong lòng hắn hơi buông lỏng, nhưng trên mặt lập tức lộ ra sát khí.

Có hai người nằm ngửa mặt lên trời, ngực có tiên huyết tuôn ra, dưới người tạo thành một vũng máu lớn.

Sát thủ thần bí lại xuất hiện!

Hiển nhiên, mục tiêu của sát thủ cũng là Lăng Hàn, sau khi giải quyết hai mục tiêu cản đường, liền nhắm thẳng đi vào!

Tất cả mọi người há hốc mồm, chỉ thấy Lăng Hàn đang ngồi ở tại chỗ, bên cạnh hắn là Thủy Nhạn Ngọc, hai người đều cực kỳ thong dong, trên người không có chút vết tích chiến đấu qua.

Này thật bất khả tư nghị, phải biết mỗi người bọn họ đều ở trong hỗn chiến để lại một ít vết tích, vì sao Lăng Hàn làm mục tiêu lại một chút vết tích chiến đấu cũng không có?

Lại nhìn kỹ, trên tay, trên chân Lăng Hàn còn tròng xiềng xích, này để cho bọn họ không lời nào để nói.

- Cái kia... Có thể mở xiềng xích ra không?

Lăng Hàn cười nói.

Đồ chơi này chỉ có thể khóa lực lượng của hắn, nhưng đối với thần thức lại không có chút ảnh hưởng, hắn tự nhiên có thể thong dong tiến nhập Hắc Tháp nhìn trò hay.

Sắc mặt của Dương Thiết Thành tái xanh, trước mở khóa cho Lăng Hàn, tiếp đó nhìn hai thuyền viên bị giết, thật lâu không nói gì.

- Bất kể là ai hạ thủ, ta nhất định sẽ bắt được hắn, chém thành mảnh nhỏ!

Hắn gằn từng chữ nói, ánh mắt đảo qua mỗi người, tràn đầy sát ý rét lạnh.

Hiện tại trừ Lăng Hàn, tất cả mọi người đều có hiềm nghi.

- Báo!

Thuyền viên phụ trách quan sát ở trên cột buồm lớn tiếng nói.

- Phát hiện địch nhân! Phát hiện địch nhân! Có hải tặc giết tới!

Hải tặc!

Lăng Hàn hơi kinh ngạc, mấy ngày hôm trước hắn vẫn ngóng trông hải tặc xuất hiện, không nghĩ tới ở lúc mấu chốt này lại thật có hải tặc tới.

- Chuẩn bị ứng chiến!

Dương Thiết Thành lạnh lùng nói, hắn biết rõ người sát hại tiểu đệ của mình đang ở trên thuyền. Nhưng bởi vì không biết là ai, chỉ có thể thúc thủ vô sách, điều này làm cho hắn thập phần căm tức.

Hiện tại hải tặc đánh tới, vừa khéo để hắn có nơi trút giận.

Phía trước xuất hiện 12 chiến thuyền nhỏ, thật rất nhỏ, trên mỗi một chiến thuyền chỉ có năm người, đã ngồi đầy. Không có không gian dư thừa. Người trên thuyền đều khua mái chèo, tốc độ rất nhanh, như mũi tên bay tới, rõ ràng trước còn cách hơn năm dặm, nhưng nháy mắt khoảng cách này liền rút ngắn đến hai dặm.

Gần như vậy, những người trên thuyền đó đều có thể thấy rõ, mỗi người sắc mặt dữ tợn, tràn đầy biểu tình tàn nhẫn.

- Pháo kích!

Dương Thiết Thành hạ lệnh.

- Vâng!

Thình thịch thình thịch thình thịch, đội thuyền nã pháo, nhưng đám hải tặc hiển nhiên gặp nhiều trường hợp như vậy, không loạn chút nào, cỡi thuyền nhỏ linh hoạt tránh né.

Muốn trực tiếp né tránh pháo kích, vậy cơ hồ là chuyện không thể nào. Dù sao pháo đánh ra là ánh sáng, dùng trận pháp phức tạp lấy ra lực lượng trong Chân Nguyên Thạch oanh kích.

Thế nhưng, trước nã pháo cần nhắm vào mục tiêu, mà những thuyền nhỏ kia hoàn toàn không đi thẳng tắp, như linh xà giãy dụa, làm cho pháo kích không cách nào tập trung.

- Chuẩn bị tiếp chiến!

Dương Thiết Thành cũng không hốt hoảng chút nào, tiếp tục hạ lệnh.

- Ha ha ha ha!

Từng tên hải tặc đảo thuyền đến, phát ra tiếng cười quái dị, đây là một loại tâm lý chiến. Đe dọa đối thủ, để cho sĩ khí của địch nhân đại ngã.

- Lần này buôn bán không tệ, cư nhiên có nhiều nữ nhân xinh đẹp như vậy!

- Mỹ nữ Sơn Hà Cảnh, mỗi người đều có thể bán giá cao.

- Hắc hắc. Quy củ cũ, nam toàn bộ giết, nữ mang đi!

- Vâng!

Rất nhanh, 60 tên hải tặc toàn bộ lên thuyền, chiến đấu chân chính bạo phát.

Trước ở trong sương mù bạo phát vài tràng ám đấu, chết không ít người, nhưng này chỉ có một mục tiêu là Lăng Hàn. Tám người Hắc Ngũ Bang, còn có hai thuyền viên kỳ thực chỉ là gặp tai bay vạ gió.

Nhưng bây giờ bất đồng, hải tặc sẽ không giảng nhân nghĩa với ngươi, ngươi không đáng hắn, hắn sẽ không tới giết ngươi. Ở trong mắt hải tặc, nữ nhân là tài vật, mà nam nhân là địch nhân, phải tiêu diệt.

- Giết!

Người người đều có giác ngộ, lúc này tuyệt không thể nội đấu, bằng không đều sẽ thành vật hi sinh của hải tặc. Mỹ nữ nhất thời bán hội không chết được, nhưng tin tưởng kết cục càng thê thảm hơn tử vong.

- Thê tử, chúng ta đến so tài một chút, xem ai giết hải tặc nhiều hơn!

Lăng Hàn cười to, trường kiếm tuôn ra.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.