Bỏ Nhà Ra Đi Lại Bị Lừa Bán

Chương 24: Chương 23




Cá lớn tựa hồ còn không có ăn no, lại giết trở về.

Nó tuyệt không "kiêng ăn", Ma Bạo Xà nó ăn, võ giả nó cũng ăn, sau khi quần một trận, lúc này mới vẫy đuôi một cái, bơi về đáy biển.

Tình thế thực sự là thay đổi trong nháy mắt.

Trước đó đàn yêu xà chiếm hết thượng phong, ở dưới sự hướng dẫn của Xà Vương, một bộ muốn diệt tất cả mọi người, nhưng chỉ một cái nháy mắt, đàn yêu xà đã bị cá lớn ăn thất thất bát bát, may mắn còn sống sót cũng không quá mười con, hoàn toàn không ra hồn.

Bất quá, bên Nhân loại cũng không thấy tốt hơn chỗ nào.

Hải tặc toàn diệt, La Ngọc chết, Tả Tiêu chết, bốn gã tử vệ của Sa Nguyên chỉ còn lại Liễu Oánh, mà Dương gia càng tử thương thảm trọng, chỉ có Dương Thiết Thành còn sống. Mặt khác còn có Kim Trí Huy, Phục Thiên cùng Ân Nguyên Hương, tổng cộng mới bảy người.

Bọn họ đều ngồi ở trong một mảnh vụn, đã cách xa khu vực chiến đấu lúc trước, sắc mặt mỗi người đều trầm trọng.

- Di!

Dương Thiết Thành nhìn về phía sau, đột nhiên lộ ra vẻ kinh ngạc.

Bởi vì, xa xa có một mảnh vụn đang di động nhanh về phía bọn họ, mà phía trên còn đứng hai người, chính là Lăng Hàn và Thủy Nhạn Ngọc.

Những người khác cũng nhìn theo ánh mắt của Dương Thiết Thành, ai cũng vô cùng khiếp sợ.

Lăng Hàn này là quái vật giết không chết sao?

Trước bị chúng nhân vây công, không chỉ không chết, hơn nữa không bị thương chút nào. Sau lại bị cường giả hải tặc để mắt tới, vẫn sống rất vui vẻ. Cuối cùng bị đánh rớt xuống biển, theo lý mà nói khẳng định bị đàn xà vây công, cắn thành mảnh nhỏ.

Hiện tại hắn và Thủy Nhạn Ngọc đều không bị thương chút nào xuất hiện, điều này để người làm sao tiếp thu?

- Chào. Các vị đã lâu không gặp.

Lăng Hàn vẫy tay nói, hắn cùng với Thủy Nhạn Ngọc một tả một hữu khua mái chèo, đuổi lại chỗ đám người Dương Thiết Thành.

Những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều mang chút thương tích, thấy dáng dấp của Lăng Hàn và Thủy Nhạn Ngọc ung dung, đều có loại cảm giác muốn phát điên, sao hai người các ngươi như là khách du lịch vậy?

Ngược lại chỉ có Dương Thiết Thành lộ ra vẻ vui mừng nói:

- Ngươi cư nhiên không có việc gì, tốt!

Trước Lăng Hàn giết không ít Ma Bạo Xà, coi như báo thù cho rất nhiều thuyền viên, ấn tượng của hắn đối với Lăng Hàn tốt hơn những người khác rất nhiều.

Ánh mắt của Lăng Hàn đảo qua La Ngộ cùng Phạm Dũng, lộ ra một tia rét lạnh, trước hắn bị hai người này đánh rơi xuống biển, nếu không phải hắn có Hắc Tháp, vậy thì thật là dữ nhiều lành ít.

Hai người này, hắn phải giết.

- Ngươi nhìn cái gì vậy?

La Ngộ lạnh lùng nói, đến nước này rồi, hắn đã không có tâm tình làm bộ với Lăng Hàn, bởi vì bọn họ có thể sống trở lại bờ hay không là một cái không biết bao nhiêu.

Chủ yếu là hiện tại tốc độ trôi nổi của bọn họ quá chậm, mà vạn nhất gặp phải yêu thú gì, vậy bọn họ có khả năng sẽ táng thân trong nội hải.

Ở bọn họ nghĩ, đây hết thảy tự nhiên đều là lỗi của Lăng Hàn, nếu không có bởi vì Lăng Hàn, bọn họ sao sẽ đi tới nơi này?

Bọn họ tự nhiên sẽ không nghĩ, nếu không có tâm hại người, thì sao có thể sẽ như vậy?

- Nhìn ngươi chết như thế nào!

Lăng Hàn lãnh đạm nói, lấy thân làm cung, lấy nguyên lực làm tiễn, triển khai Diệt Long Tinh Thần Tiễn, nhắm ngay La Ngộ.

Bị mũi tên chỉ vào, La Ngộ nhất thời hiện lên hàn ý mãnh liệt.

Bọn họ một nhóm ba người, có cường giả Nhật Nguyệt Cảnh lĩnh đội. Đánh chết Lăng Hàn vốn là sự tình đương nhiên. Nhưng La Sâm Vân bị cự lên thuyền, La Ngọc chết trong miệng cá. Tổ ba người hiện tại chỉ còn lại có hắn.

Đối mặt mũi tên này của Lăng Hàn, hắn không có nắm chắc có thể tiếp được.

Chủ yếu là hoàn cảnh nơi này quá bất lợi với hắn, bằng không hiện tại hắn triển khai thân pháp, căn bản sẽ không bị Lăng Hàn tập trung. Nhưng vấn đề là, mảnh nhỏ thân tàu chỉ lớn như vậy, hắn làm sao tránh?

Nhảy xuống biển? Vậy vạn nhất lực lượng hao hết chìm tới đáy mà nói, có khả năng đời này sẽ không thấy ánh mặt trời nữa.

Hắn ngược lại cũng thông minh, thân thể co rụt lại, trốn ở phía sau Phục Thiên, rõ ràng muốn lấy thiếu niên này làm tấm mộc.

Phục Thiên nhất thời phẫn nộ, miệng gầm nhẹ, như một con dã thú bị chọc giận, quát dp đường:

- Cút ngay!

- Tiểu bằng hữu, yên tâm, hắn và ngươi không cừu không oán, sẽ không bắn ngươi!

La Ngộ đâu chịu, ở trên đất bằng đánh một trận, hắn hoàn toàn không sợ Lăng Hàn, nhưng bây giờ hắn chỉ có thể chịu đòn, hơn nữa gần như không có không gian tránh né, tự nhiên không muốn mạo hiểm.

- Hừ, thực sự là không biết xấu hổ!

Dương Thiết Thành lạnh lùng nói, tay phải quất qua, chộp Phục Thiên để ra phía sau mình, tiếp đó đẩy La Ngộ ra trước.

La Ngộ không khỏi biến sắc, hiện tại hắn lại thành cái bia!

Hắn vội vàng nói:

- Dương đại nhân, ngươi đã thu thuyền phí, phải bảo vệ an toàn của ta!

- Thuyền đã hủy, trách nhiệm của ta đã hoàn thành, chờ trở lại bến tàu, tự nhiên sẽ trả tiền cho các ngươi, còn sẽ bồi thường.

Dương Thiết Thành lạnh lùng nói.

- Lỗi lỗi lỗi!

La Ngộ lắc đầu, chỉ vào dưới chân nói.

- Đại nhân mời xem, chúng ta còn ở trên thuyền, dù cho này là một mảnh nhỏ, đó cũng là ở trên thuyền, ngươi còn là thuyền trưởng, có trách nhiệm bảo vệ khách nhân an toàn.

Hắn làm người vô sỉ, nhưng lời này cũng có chút đạo lý, hơn nữa hết lần này tới lần khác Dương Thiết Thành còn ăn một bộ này, không khỏi lộ ra vẻ do dự.

- Lăng Hàn, trước không nên xuất thủ!

Dương Thiết Thành nói.

Hắn chắn ở trước người La Ngộ.

- Ha ha ha ha!

La Ngộ cất tiếng cười to, có vẻ cực kỳ đắc ý.

Ở trên "thuyền", hắn có Dương Thiết Thành bảo hộ, mà một khi thoát ly quẫn cảnh, hắn sao sẽ e ngại Lăng Hàn.

Dương Thiết Thành xoay người lại, đột nhiên xuất thủ, nắm cổ của La Ngộ.

Hắn cao hơn đối phương tròn một tiểu cảnh giới, hơn nữa hiện tại tuy hiệu quả của bí pháp đã tiêu thất, nhưng còn có Nhị Tinh chiến lực, vừa ra tay há là La Ngộ có khả năng ngăn cản?

- Ách…

Tiếng cười của La Ngộ ngừng lại, bởi vì cổ bị bóp quá chặc, mặt của hắn cũng đỏ bừng. Mặc dù nói võ giả không cần hô hấp cũng sẽ không chết, nhưng cái cổ bị áp chế, nguyên lực cũng không thể vận chuyển, thời gian dài mà nói, thần hồn cũng sẽ chết.

Hắn hoa chân múa tay, muốn giãy khỏi, nhưng căn bản không thể như nguyện, chỉ cảm thấy càng ngày càng khó chịu.

- Tuy ta sẽ không cho phép Lăng Hàn giết ngươi, nhưng các ngươi trước cố ý đánh Lăng Hàn rơi xuống nước, cũng không có tiện nghi như vậy!

Dương Thiết Thành lần thứ hai xuất thủ, xách cổ của Phạm Dũng lên.

Hai người không ngừng giãy dụa, nhưng cộng lại cũng không phải đối thủ của Dương Thiết Thành, chỉ có thể phí công giãy dụa.

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.