Bỏ Nhà Ra Đi Lại Bị Lừa Bán

Chương 20: Chương 19




Vèo, Triệu Luân đã cấp tốc đến, một quyền đập tới Lăng Hàn.

Lăng Hàn đưa tay chống đỡ, nhưng hắn lập tức kinh ngạc phát hiện, cánh tay của Triệu Luân lại biến thành nước chảy, phá tan công kích, đánh xuống ngực của hắn.

Oành, hắn lập tức bị đánh bay lên, quay ba vòng mới rơi xuống đất, cúi đầu nhìn, ngực hiện ra ăn mòn, có thể thấy được bạch cốt âm u.

Quả nhiên, chính là công kích này.

- Ha ha ha!

Một chiêu thấy hiệu quả, Triệu Luân cười to, lần thứ hai vung quyền liên kích.

Đây chính là cổ công hắn tu luyện, tên Hủ Thủy Tam Thiên. Trước đó hắn vẫn đứng ở dưới thác nước, chính là đang quan sát quy tắc nước chảy, từ đó nắm giữ môn cổ công này.

Bây giờ dùng giết địch, uy lực quả nhiên lớn kinh người!

Trong khoảng thời gian ngắn, Lăng Hàn không có thủ đoạn ứng đối, chỉ có không ngừng lui.

Triệu Luân tuyệt không đơn giản hóa thân thành chất lỏng, bằng không lấy uy mãnh của Sơn Hà Cảnh, thì một con sông lớn cũng bị đánh thành ngàn tỉ giọt nước, vậy Triệu Luân liền "tan xương nát thịt".

Hiện tại, Triệu Luân phát huy nhu tính của nước đến cực hạn, hoàn toàn không chịu lực, vậy mặc cho lực lượng ngươi ngập trời, có thể thương tổn được ta mảy may sao?

- Ha ha ha ha, đây mới thực sự là lực lượng!

Triệu Luân cười lớn, một quyền tiếp đón một quyền.

Ở dưới quốc thế gia trì, hắn cao hơn Lăng Hàn một tiểu cảnh giới nhỏ, hơn nữa quốc thế còn có hiệu quả bảo vệ thần thức, hiện tại Hủ Thủy Tam Thiên của hắn có thể tạo thành uy hiếp với thể phách của Lăng Hàn, nghĩ như thế nào hắn cũng chắc chắn thắng.

- Đánh nhau cùng cấp, ta mới là vô địch!

Nghe Triệu Luân kêu gào, sắc mặt Sa Nguyên lộ ra vẻ không phục, nhưng hắn không thể không thừa nhận, đánh nhau cùng cấp xác thực không phải đối thủ của Triệu Luân, trước đây đánh không lại, hiện tại càng đánh không lại.

Cổ công hóa thân nước chảy, tràn ngập lực ăn mòn kia thực sự là quá đáng sợ.

- Hóa thành nước thối cho ta!

Triệu Luân cười to, hai mắt toả ra hàn quang điên cuồng.

Lại bị Lăng Hàn bức đến một bước này, sớm thể hiện ra cổ công, đây để hắn vô cùng khó chịu. Đây là đại chiêu ép đáy hòm của hắn, sau này dùng để trấn áp cường địch, hiện tại sớm lộ ra ngoài, nhất định sẽ bị người nhằm vào, tìm kiếm cách đối kháng.

Ý niệm trong lòng Lăng Hàn thay đổi thật nhanh, trước hắn lấy thần văn hỏa diễm tiêu trừ nước độc, vậy sao không thể dùng đến khắc chế đối phương?

Hắn là người chủ nghĩa thực dụng, một mũi tên ngưng tụ, hắn vận chuyển thần văn hỏa diễm, vèo, mũi tên nguyên lực bắn ra, trên mũi tên nguyên bản màu trắng xuất hiện một màu đỏ nhợt nhạt.

Triệu Luân không sợ, ngay cả chặn cũng không, muốn giở lại trò cũ, để mũi tên nhập vào cơ thể mà qua.

Phốc, mũi tên bắn tới, không có chút hồi hộp nào mà bắn vào vai trái của hắn, nhưng không như hắn dự liệu, mũi tên không tạo thành bất cứ thương tổn gì liền bắn ra, ngược lại, sắc mặt của hắn đột nhiên kinh biến, lộ ra vẻ thống khổ.

Bả vai của hắn bốc lên khói đen, mơ hồ có vị thịt nướng.

Triệu Luân lảo đảo trở ra, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ không thể tin tưởng.

Lăng Hàn lại phá Hủ Thủy Tam Thiên của hắn!

Sao có thể có chuyện đó!

Đừng tưởng rằng hỏa là có thể khắc nước, nếu như Hủ Thủy Tam Thiên tùy tùy tiện tiện bị ngọn lửa khắc chế, vậy hắn còn cần phí thời gian dài như vậy đi tu luyện sao?

Thủy độc không sợ hỏa diễm, chí ít lấy hắn biết, muốn khắc chế hắn, chỉ có lực lượng của đối phương hoàn toàn nghiền ép, một đòn liền để thân thể của hắn đổ nát, trọng thương hắn, mới có thể làm cho Hủ Thủy Tam Thiên ngừng vận chuyển.

Lực lượng của Lăng Hàn tuyệt không có mạnh như vậy!

Vậy chỉ có một nguyên nhân, chất lượng hỏa diễm của đối phương cao đến đáng sợ, thậm chí không thua Hủ Thủy Tam Thiên của hắn, mới có thể lấy hỏa khắc thủy.

- Đây là công pháp gì?

Hắn không nhịn được hỏi, cực kỳ đố kị.

Phải biết hắn bỏ ra mấy chục năm mới tu thành môn công pháp này, nhưng đối phương tới Sơn Hà Cảnh không đủ một năm, liền có thể tu ra một môn bí pháp đối kháng cổ công của hắn, để hắn làm sao chịu nổi?

Chuyện này quả thật quá đả kích hắn.

Lăng Hàn nha một hồi, nói:

- Không phải công pháp gì, chỉ là từ trong Hỏa Diễm Quật được Sơn Hà Thạch hỏa diễm, sau khi luyện hóa liền nắm giữ thần văn hỏa diễm, không nghĩ tới vừa vặn khắc chế ngươi.

Triệu Luân trợn mắt ngoác mồm, lại đơn giản như vậy, đối phương căn bản không có tu bí pháp gì, chỉ luyện hóa mấy khối Sơn Hà Thạch? Hắn thật muốn khóc.

Nhưng hắn lập tức nghĩ đến hiệu quả của Sơn Hà Thạch trọng lực, hiệu quả cực kỳ kinh người. Mà Lăng Hàn được tất nhiên là Sơn Hà Thạch thuộc tính đặc biệt, giao cho đối phương thần văn hỏa diễm.

Đáng ghét! Đáng ghét! Đáng ghét!

Hắn thầm mắng liên tục, thần văn hỏa diễm thật có uy năng mạnh mẽ như vậy sao, phải biết hắn cũng từng chiếm được một khối Sơn Hà Thạch hỏa diễm, tuy không phải hắn tự tay được, mà là thông qua đấu giá mua, nhưng thần văn hỏa diễm tuyệt đối không có cách nào đối kháng Hủ Thủy Tam Thiên.

Trừ khi!

Triệu Luân bỗng nhiên nói:

- Ngươi đến tột cùng được mấy khối Sơn Hà Thạch hỏa diễm!

- Không nhiều, mới bảy khối mà thôi!

Lăng Hàn vừa nói vừa phóng về phía Triệu Luân, hiện tại biết làm sao khắc chế Hủ Thủy Tam Thiên, Triệu Luân ở trong mắt hắn còn có uy hiếp gì?

Oành oành oành, nắm đấm của hắn bao bọc thần văn hỏa diễm, đây so với gia trì lên mũi tên nguyên lực thì đơn giản hơn nhiều, bảy đạo thần văn cùng nhau phát sáng, trên quả đấm của hắn thiêu đốt hỏa diễm, chỉ một quyền Triệu Luân liền thổ huyết liên tục.

Bảy khối!

Con ngươi của Triệu Luân muốn trừng ra, Sơn Hà Sơn đặc thù quý giá bực nào? Thiên tài như hắn, cũng chỉ có thể lên đảo hai lần, được hai khối Sơn Hà Thạch trọng lực mà thôi, ngươi lại được bảy khối, chuyện này quả thật là quái vật!

Cái này thành cọng rơm cuối cùng ép vỡ lạc đà, để chiến ý của hắn tan vỡ, mà trước hắn trúng nhiều mũi tên như vậy lại há là đánh vào thân cẩu? Hắn lại không có thể phách mạnh mẽ như Lăng Hàn, chỉ dựa vào nguyên lực áp chế cưỡng ép mà thôi.

Nhưng vừa muốn tạo ra kim thân ba trượng, lại muốn áp chế thương thế, đây là áp lực cỡ nào? Hiện tại chiến ý tan vỡ, nhất thời không chịu được nữa.

Oành!

Hắn bị Lăng Hàn bạo đánh, đây thực sự là binh bại như núi, khó có thể cứu vãn được nữa.

- Cho ngươi hung hăng! Cho ngươi bá đạo!

Lăng Hàn xem Triệu Luân là bao cát, không ngừng oanh kích.

- Ngươi không phải muốn giết ta sao? Đến a!

- Chỉ là ỷ vào cảnh giới cao, gia thế ức hiếp người mà thôi, ngươi khác những tên nhị thế tổ phế vật ở chỗ nào?

---------------

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.