Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 8




Lúc này ở 1 phòng trên một toà nhà cao chót vót, hai người đàn ông ngồi đối mặt nhau, nhưng trên mặt đều hiện lên vẻ khó coi, đầu tiên là người đàn ông mặc quân trang, hắn ta để nón qua một bên, lộ ra mái tóc được cắt sát, nhưng cả người lộ ra vẻ gợi cảm khó cưỡng, nhất là lúc này khoé miệng khẽ nhấc, lại mang theo một tia mê hoặc trí mạng.

Lệnh Hồ Càn đem chồng tài liệu ném lên mặt bàn: "Anh trai, tôi không tin là anh không biết những chuyện này là do Đông Thanh Nhiên ở phía sau đùa giỡn, có thể xem đây là anh cố ý dung túng không!" Trong xấp tài liệu kia có ảnh chụp, trên đó là ảnh của một người phụ nữ dù đã qua cải trang, nhưng nếu là người quen sẽ nhìn ra được người này chính là Đông Thanh Nhiên.

"Đã lâu như vậy mà cậu còn quan tâm cô ấy như vậy sao!" Tiếng nói của Lệnh Hồ Mặc giống như gió rét tháng chạp, nhưng Lệnh Hồ Càn không hề run sợ, nghiên người thảnh thơi đung đưa chân, giống như bộ dáng của lưu manh, nhưng ánh mắt nhìn Lệnh Hồ Mặc mang theo một chút bén nhọn, chỉ là khí thế của hai người quá cao, dù áp suất của bên đối phương rất thâp, thì cả hai người đều không bị lay động!

"Anh trai, không phải là anh ghen vì chuyện đính hôn năm đó đi, tôi cũng không biết tại sao anh lại không độ lượng a!" Lời này của Lệnh Hồ Càn vừa xong liền nghe một tiếng "xoạt", là tiếng vỡ vụn của tài liệu, nhưng Lệnh Hồ Càn chỉ cười một tiếng, "Thế nào, coi như là vị hôn thế trước của tôi, tôi bảo vệ, quan tâm một chút cũng không quá đáng đi!"

"Cô ấy đã kết hôn, cậu không nên quấy rầy cuộc sống của cô ấy!" Lệnh Hồ Mặc nói xong đốt một điếu thuốc, mùi thuốc lá bỗng chốc lan ra cả căn phòng, Lệnh Hồ Càn nhìn anh trai mình nhíu chặt lông mày, giữa hai hàng lông mày vốn bằng phẳng, nhưng mấy năm nay không biết từ khi nào ở đấy xuất hiện nếp nhăn sâu, vừa nhìn đã biết chính là thường xuyên nhíu mày mà hình thành.

"Anh đã biết cô ấy đã kết hôn, còn có con thì trở về nói với Đông Thanh Nhiên một tiếng, chuyện kia tôi sẽ áp xuống, nhưng Tiêu Hàn không phải là người dễ chocjm anh bảo Đông Thanh Nhiên thu liễm một chút, hiện đại cô ta không chỉ đại biểu cho Đông gia!" Lệnh Hồ Càn nói xong sải bước ra ngoài, khi chạm tay đến tay cầm cửa thì Lệnh Hồ Mặc lên tiếng gọi hắn lại.

"Cậu cảm thấy cô ấy sẽ hạnh phúc không? Tiêu Hàn thích hợp với cô ấy không?" Lệnh Hồ Càn cười một tiếng, xoay người nhìn Lệnh Hồ Mặc trong màn sương khói lượn lờ.

"Anh, vô luận nói thế nào thì đó cũng chính là con đường mà Tiểu Luyện đã chọn, chúng ta không có quyền can thiệp, còn nữa, nếu như hai người họ kết hôn thì sống có hạnh phúc hay không thì cũng không có liên quan với anh!" Lời này vừa nói hết thì một cái gạt tàn thuốc ném tới. Lệnh Hồ Càn đã làm quân nhân bấy lâu nhạy cảm né một cái, nhưng người ném ra tay rất ác, dù đã trốn được, nhưng mãnh vỡ văng ra, có một mảnh đâm vào mu bàn tay của Lệnh Hồ Càn.

Lệnh Hồ Càn cười tà mị một tiếng, đưa tay rút mảnh vỡ đó ra, "Anh, thấy được sự tình của Tiểu Luyện như vậy anh vẫn còn muốn quan tâm, nhiều năm như vậy, bên chân của anh vẫn còn đau phải không…" Nói xong liền xoay người rời đi.

Mà Lệnh Hồ Mặc vẫn còn ngồi ở vị trí ban đầu hung hăng hít một hơi, giống như vết thương ở chân bắt đầu đau.

Lúc Đông Thu Luyện trở về đã gần giữa trưa, khi Đông Thu Luyện vừa mở cửa vào thì bị một tiểu đậu đinh chạy đến ôm, "Mẹ, mẹ đã về, hôm nay con học làm đậu đỏ ướp lạnh, mẹ mau tới ăn thử…" Ngay sau đó kéo Đông Thu Luyện vào phòng bếp.

Đông Thu Luyện lúc này mới thấy bầu không khí trong nhà có chút quỷ dị, nhất là ánh mắt của bác An nhìn cô, nhìn thế nào cũng thấy rất quái dị, " Mẹ, mẹ nhanh lên, con đã chuẩn bị rất lâu, mẹ nhất định rất thích!"

Nhưng khi bước vào nhà bếp, Đông Thu Luyện thật sự bị doạ, nói chính xác hơn là bị sợ, bởi vì trong nhà bếp còn có một người nữa, lúc này đang cầm một quyển sách tựa như đang nghiên cứu cái gì, trong thấy Đông Thu Luyện bước vào, vẫy vẫy tay với Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện không tự giác nuốt nước miếng.

Cửa sổ phòng bếp được dán nữa giấy kính màu ấm, khi ánh mặt trời chiếu qua những giấy kính sắc màu đó thì căn bếp trở nên hết sức ấm áp, mà lúc này trong phòng bếp một người đàn ông một tay cầm sách một tay cầm muỗng, gò má dị thường sạch sẽ, tựa như xuyên qua ánh mặt trời có thể thấy con ngươi màu xanh thấp thoáng dưới hàng lông mi dài, đôi môi hết sức gợi cảm, bởi vì lúc này đang cong lên một đường, làn da trắng mịn như da em bé.

Hết thẩy đều rất mỹ cảm, nhưng mà… Khuôn mặt đẹp trai của người đàn ông nào đó cũng không thể nổi bật hơn chiếc tạp dề hình bọt biển đang đeo trên người, Đông Thu Luyện không nhịn được nữa nên bật cười.

"Cười anh?" Tiêu Hàn để cái muỗng xuống, kéo Đông Thu Luyện sát người, sau đó hôn lên má Đông Thu Luyện một cái, "Có mệt không?"

Đông Thu Luyện không trả lời, bầu không khí đnag hài hoà êm đềm bỗng nhiên bị đánh vỡ, còn ai vào đây, đương nhiên là bạn học Tiểu Dịch đáng yêu của chúng ta a, Tiểu Dịch cầm một cái muỗng gõ gõ bệ kính, "Uy uy uy… ở đây còn một trẻ em tuổi vị thành niên nha, phiền toái có chừng mực một chút? Cũng có thế chiếu cố tim của con được không?"

Đông Thu Luyện cười đưa tay sờ đầu nhỏ của Tiểu Dịch, Tiểu Dịch hừ lạnh một tiếng chạy ra, chạy đến bát đậu đỏ ướp lạnh chính mình làm, nhưng khi Đông Thu Luyện thấy thì thật sự không nhịn được, cái gì mà đậu đỏ ướp lanh, bên trong toàn bộ là đậu đỏ, những thứ khác nữa đâu rồi?

"Tiểu Dịch đã làm lâu rồi, em ăn một miếng đi!" Tiêu Hàn cầm cái muỗng múc một miếng sau đó đưa cho Đông Thu Luyện, Đông Thu Luyện cảm thấy mùi vị đã cảm thấy được rất ngọt, sau đó liền ăn một miếng, "Mẹ, thế nào? Ngon không?"

"Có chút ngọt, thêm chút sữa không đường đi!" Tiểu Dịch gấp rút đi tìm sữa, "Thật ngọt hả?" Tiếng nói của Tiêu Hàn truyền đến, Đông Thu Luyện lúc này mới phát hiện cô đang dựa người vào Tiêu Hàn, một tay của Tiêu Hàn đang ôm chặt eo của cô.

"Vâng, đúng vậy.." Đông Thu Luyện đang kéo tay của Tiêu Hàn đặt ở eo cô ra, vừa muốn rời đi, thì phát hiện cổ tay của cô bị nắm chặt, Tiêu Hàn chỉ hơi dùng sức, cả người Đông Thu Luyện bỗng chốc dựa hẳn vào ngực của Tiêu Hàn, "Anh nếm thử một chút…"

Ánh mắt Đông Thu Luyện chớp chớp,có ý gì?  Sau đó cô liền hiểu, bởi vì răng môi kề nhau, tay Tiêu Hàn khẽ dùng sức, Đông Thu Luyện nhịn không được rên một tiếng, khẽ nhếch miệng, người nào đó tiến quân thần tốc, tuỳ ý hấp thụ hương thơm của Đông Thu Luyện, "Tiêu Hàn…"

"Um…" môi truyền đến một trận đau đớn, đầu óc của Đông Thu Luyện chợt thanh tỉnh, Tiểu Dịch bất cứ lúc nào cũng có thể tiến vào, hơn nữa bên ngoài còn rất nhiều người, người này sao lại vô lại như vậy.

"Gọi anh ông xã hoặc là Hàn…" Nói xong liền cắn môi của Đông Thu Luyện một cái làm hại Đông Thu Luyện nhịn không được kêu lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.