Bố Mẹ Giàu Có Và Anh Trai Lưu Lượng Hàng Đầu Cuối Cùng Cũng Tìm Thấy Tôi

Chương 40




"Đối xử với yêu nữ không cần nói đạo nghĩa, mọi người cùng nhau xông lên!"

Chỉ trong chổc lát, đám người cùng nhau cầm Tiên khí ùa lên, mắt thấy Vân Hoàng sắp bị nghiền nát thì đúng lúc này, một bóng người màu đen bay đến, ông ta vung ông tay áo lên một phát khí thế như hủy thiên diệt địa.

Đám người Tiên môn lập tức kêu thảm mà ngã nhào xuống đất, một chiêu giết hết!

Vân Hoàng ngẩn người nhìn người đàn ông đáp xuống từ trên không, chắc là vì biết cuối cùng mình cũng an toàn nên chút sức lực chống đỡ cuối cùng nhanh chóng bị hao hụt. Lúc nàng lung lay sắp ngã thì lập tức rơi vào lòng một người có hơi thở lạnh lẽo: "Cha..."

"Ngoan." Vân Tứ Thiên nhẹ nhàng đặt con gái sang một bên, sau đó dùng đôi mắt lạnh lẽo của mình quét qua đám người của Tiên Môn kia, y hệt như La sát bò lên từ địa ngục...

Những diễn viên phụ và cả các diễn viên quần chúng đểu để lộ vẻ sợ hãi từ sâu trong lòng, lúc nãy ai nấy cũng bô bô vì đại nghĩa, giờ đây tất cả lại câm nhu hến, thậm chí đã có người lảo đảo chạy trốn...

Quách Khải Thắng xem mà gật đầu liên tục, phó đạo diễn bên cạnh cũng cảm thán: "Diễn xuất của vị vân tổng này cũng thật là tốt! Ánh mắt này... chậc chậc chậc... có điều... anh ta là một người phụ thân, biểu hiện hình như... có hơi không giống một người phụ thân nên có?"

Quách Khải Thắng lại lắc đầu nói: "Không không không, Vân Thâm xử lý rất tốt! Trong kịch bản vợ của Vân Tứ Thiên là Đại đệ tử của Trưởng môn Đệ nhất Tiên môn, bởi vì hai người yêu nhau nên cuối cùng bị người của Tiên môn tự tay giết chết ngay cả xác cũng không còn, Vân Tứ Thiên hận đám nhân sĩ chính phái đến thấu xương."

"Chuyện năm đó là chấp niệm và tâm ma lớn nhất của ông ta, lúc này lại thấy đứa con gái duy nhất có tướng mạo cực giống với vợ mình bị chính phái đuổi giết, chuyện này khơi gợi lên ký ức lúc vợ ông ta bị giết, vì thê biểu hiện này của Vân Thâm cũng không có gì là quá đáng..."

Phó đạo diễn nghe vậy thì gật đầu liên tục.

Cảnh quay trước mắt vẫn tiếp tục nhưng lại khá là đơn giản, Vân Tứ Thiên thực hiện mấy động tác diễn làm màu phô diễn độ ngầu đánh tan vòng vây xong về sau hậu kì lại tăng thêm hiệu ứng kĩ xảo cho cảnh này là hoàn mỹ rồi.

Mọi việc đang diễn ra thuận lợi thì lúc này lại có biên cố xảy ra!

Camera trên đầu Ninh Tịch bỗng vang lên tiếng "răng rắc" kinh hồn, sau đó rơi thẳng xuống vị trí của Ninh Tịch...

Mà lúc này, Ninh Tịch lại đang nhắm mắt nằm duới đất diễn cảnh hôn mê nên không biết mọi việc xảy ra truỏc mắt, mãi đến khi người quay phim sợ hãi kêu lên một tiếng "tránh ra" thì đã không còn kịp nữa rồi...

Ngưồi chung quanh cũng sợ hãi la lên:

"A a a a a a"

"Ninh Tịchhhh!!!"

Lúc Ninh Tịch mở choàng mắt ra thì chỉ thấy một bóng người đột nhiên lao đến che chở cho cô, sau đó lập tức bị lực tác động của vật nặng ép đè hẳn lên người cô, đồng thời kêu lên một tiếng đau đớn...

"Vân Thâm!!!" Ninh Tịch đỡ lấy vân Thâm.

"Ôi trời đất ơi! Vân tổng!"

"Vân tổng, ngài sao rồi?" cả đoàn làm phim loạn cào cào.

"Lão Đại!!!" Hai vệ sĩ của vân Thâm cũng hốt hoảng chạy tới.

"Gào cái gì?" Vân Thâm chống người ngồi dậy, động tác có vẻ hơi cứng nhắc.

Vì lúc này anh ta đang mặc đồ đen nên cũng không nhìn ra được là có bị thương hay không.

Lúc này, Ninh Tịch giơ tay cởi lớp trường sam tối màu trên người vân Thâm ra, cẩn thận kiểm tra từ trên xuống dưới, vẻ mặt hiện lên sự kinh hoàng trước nay chưa từng có...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.