Bỏ Lỡ Những Năm Tháng Tươi Đẹp Nhất Của Em

Chương 19: Ước ao ghen tị




Tin tức Hoàng đế bất ngờ băng hà đến khiến Cung Lệ giật mình đôi chút. Lão hoàng vốn cả đời ở cung đình đấu đá, thể trạng không có tốt lắm. Mười năm trước cũng trải qua cơn thập tử nhất sinh mà vẫn sống yên lành, lần này gặp bạo bệnh mọi người đều chắc mẩm rồi sẽ đâu vào đấy, phải thọ đến trăm tuổi, lão lại đột nhiên rời khỏi nhân thế đi gặp Diêm vương, để lại một mảng rối ren.

Táng nghi, nhập lăng, đăng cơ, thủ hiếu, đại xá thiên hạ, ước chừng nhanh cũng mất tròn hai mươi bảy ngày đại tang.

Hoàng hậu được phong thành Thánh Mẫu Hoàng Thái Hậu. Rốt cuộc nàng cũng an tâm ngự trên vị trí mong ước bấy lâu. Văn Lệ Anh được sắc phong làm Hoàng Quý Phi, phẩm cấp cao nhất tại hậu cung, chỉ cần sinh hạ hoàng tử, chắc chắn sẽ ngự trên bảo vị Hoàng Hậu. Văn Trạm được tôn là Thái Sư, đứng đầu bách quan. Lục bộ quan viên cũng được điều chỉnh cho hợp lý. Quả nhiên nhất triều thiên tử nhất triều thần, hoàng đế mới lên nắm quyền, sửa lại niên hiệu, có người hoan hỉ có người sầu.

Mọi việc ổn thỏa, Cung Lệ trong lòng không những không trút được gánh nặng mà ngược lại, có chút chán chường.

Tưởng rằng trong thời gian này, Phượng Phi Ly nhất định sẽ đến song đợi mãi, tới khi kinh thành khôi phục sự yên bình như trước, Nghiệp Châu chỉ mang tới một nghiễn văn.

Ngày mai đăng cơ, cảm giác lo lắng không hiểu từ đâu xuất hiện, đối chuyện của đệ đệ cũng không còn lòng dạ nào quản.

Ra khỏi rừng liễu xanh ở phủ đại hoàng tử, Cung Lệ chợt cảm thấy hụt hẫng, tựa như mọi việc đều đã trôi qua, đoạn thê lương khép lại. Người người trong hoàng cung ra sức trồng liễu lấy lòng tân hoàng nhưng lúc này Cung Lệ đang nhớ về nơi ấy, nhớ về tòa tiểu lâu hướng xa xa đến những khóm hoa phù dung trên đồi, nhớ về con người luôn ngồi cạnh y bên cửa sổ, nói chuyện vẩn vơ.

Năm đó, khi rời Ngiệp Châu, bàn tay nắm chặt hai đầu tiễn nhọn, trong lòng hận ý tựa thủy triều, hiện giờ thời gian trôi qua như nước chảy, tung tích kẻ thù sớm không thấy, sự căm hận cũng trở nên phai nhạt. Duy chỉ mỗi lần hình ảnh Liễu nhi hiện lên, tâm lại một cơn đau nhức, không hề thuyên giảm.

Có lúc nửa đêm kinh mộng giật mình tỉnh dậy, ký ức đêm hôm ấy lại ùa về, tưởng rằng vén vĩ trướng lập tức có thể bắt gặp thân ảnh nho nhỏ quỳ gối trước giường nhưng khi ngẩng mặt lên lại tràn ngập ánh nến lay động của bọn thái giám cung nữ, vẻ mặt tươi cười ân cần hầu hạ. Dù được một đám người vây quanh, y vẫn thấy thanh tịch cô độc, khó chịu vô cùng.

Vì cái gì mà Phượng Phi Ly kia, chỉ cần một cái ôm chặt, một cái hôn môi nhẹ nhàng liền khiến tâm y dịu xuống, trấn an nỗi đau đớn? Rõ ràng là kẻ từ nhỏ đến lớn không thể tin tưởng, hỉ nộ vô thường, trở mặt nhanh như trở bàn tay song tự bao giờ, mình đối với hắn không phải đeo chiếc mặt nạ phòng ngự lạnh băng? Nhưng giờ hắn không ở cạnh nữa.

Lão hoàng băng hà, tân hoàng đăng cơ, xem xét kiểu gì vẫn là đại sự kinh thiên động địa ấy mà phía Nghiệp Châu không hề chút động tĩnh.

“Ta muốn ngươi…..theo ta diễn trò….”

“Diễn cái gì?”

“Luyến nhân. Phải thực tương thân tương ái nga.”

“Diễn tới khi nào?”

“Đến khi ta chán mới thôi.”

Kẻ kia nhất định là chán ngấy tiết mục này rồi.

Cũng tốt. Một Hoàng đế, một Phượng Dương vương, còn muốn diễn như vậy đối ai cũng thật mất mặt. Mình không có ý muốn, hắn đã chủ động chấm dứt, thật sự là tốt.

Dù rằng đêm dài thanh tịch. Dù rằng gối đơn u lạnh.

Nhẫn nại, nhẫn nại đi. Trời đã cho ngươi vinh hoa phú quý sẽ không cho ngươi hạnh phúc, nếu muốn cả hai hoặc muốn trao đổi, tất yếu phải nhận trừng phạt nghiêm khắc. Tưởng đem thân phận đại hoàng tử tôn vinh đổi lấy hạnh phúc cùng Liễu nhi là đủ, trời liền trả lời, đầu tiễn nhọn lạnh lẽo cắm thẳng vào tâm, găm sâu tận xương tủy, cả đời chẳng thể nhổ nổi. Y đã phải chịu một lần nghiêm phạt nên quyết không muốn có lần thứ hai.

Hai ngày đại tang kết thúc, Chu Sâm Lệ tiến cung cầu kiến hoàng huynh, nguyện đời này kiếp này chỉ yêu mình Nại Nại, tuyệt đối không thú thê.

Chính là cự tuyệt tới quá muộn, Cung Lệ đã không còn tin lời thề non hẹn biển nọ nữa. Y đơn giản đưa ra thử thách, điều đệ đệ đến Bắc cương. Không được một câu từ biệt, không được biết tin tức của nhau, nếu trải hai năm mà hai người vẫn còn gắn bó thì y liền chấp nhận chuyện tình này.

Chu Cung Lệ muốn để đệ đệ làm nguội cái đầu, bình tĩnh suy xét mình phải trải qua những khó khăn gian khổ mới có được tình cảm bền vững, đồng thời nghĩ cho thiếu niên thuần chân mỹ lệ kia một cơ hội buông tay.

Sâm Lệ đi khỏi, thái hậu mới xuất hiện, hỏi: “Nếu hai năm sau hắn trở về yêu cầu thú nam hài ấy, ngươi định đáp ứng?”

“Sao lại không?”

Thái hậu cũng không mở miệng, nàng đã sử dụng sự an nguy chính mình cùng đứa con thứ làm áp lực khiến Cung Lệ phải hạ quyết tâm, giờ y đã ngự trên chí tôn chi vị, vũ khí liền thất hiệu. Bất quá không sao, nàng có phương pháp mới. Rời chính điện, hoàng thái hậu khởi giá đến cung hoàng quý phi mới được sắc phong.

Văn Lệ Anh đang đứng ở cửa cung nghênh hậu. Nàng đã là phi tử có địa vị cao nhất trong hậu cung, cai quản lục cung sự vụ thêm tân đế luôn luôn ôn hòa với nàng. Vốn tính cách ích kỷ, nàng muốn thứ gì lập tức nghĩ ra trăm phương ngàn kế độc chiếm, thỏa mãn mới thôi nhưng một khi động tâm sinh tình, trước mặt người nọ vẻ mặt hết thảy phù hoa, lời nói nhu tình mật ngữ vô cùng.

Nàng có gặp qua vài lần Liễu Nhi, một kẻ biết cách chăm sóc người khác. Ngay cả khi Liễu Nhi đã chết, chỉ cần y dùng ánh mắt thâm tình lúc nhìn thiếu niên với nàng dù một lần là đủ nhưng ánh mắt dịu dàng ấy không còn nữa, giờ trong đó chỉ là khoảng không trống rỗng. Mặc kệ nàng khóc lóc, làm náo động vẫn không có nửa điểm trong lòng y.

Thái hậu kêu Văn phi cho đám hạ nhân lui rồi nói: “Ngươi biết gần đây hoàng thượng có phiền muộn?”

“Thần thiếp nhận ra chút ít.”

Âm cười lãnh vang nhẹ khắp phòng. Thái hậu nguyên là thị thiếp của thất hoàng tử, cố gắng leo lên ngôi hoàng phi rồi đến hoàng hậu, và giờ là quý vi thiên hạ chi mẫu, thủ đoạn và rắp tâm dĩ nhiên Văn Lệ Anh không thể sánh bằng. Thậm chí có thể nói, giả dụ đứa con cả bị nàng đối nghịch lập trường, hơn phân nửa cũng không phải đối thủ của nàng.

“Hoàng thượng đang bận tâm chuyện của Sâm Nhi.”

Văn Lệ Anh có chút kinh ngạc song nàng sớm biết rõ Cung Lệ hết mực thương yêu đệ đệ, nếu vì thế mà ưu tư thì cũng hợp tình hợp lý.

“Sâm nhi muốn thú một nam nhân nhưng hoàng thượng không đồng ý, bởi vậy khiến hai huynh đệ nháo trở mình.”

“A? Hoàng thượng vì cái gì không đồng ý? Y không phải luôn…..”

Thái hậu thở dài: “Chuyện năm đó cả ngươi và ta đều thấu. Từ sau cái chết của Liễu Nhi kia, hoàng nhi giống như chết theo nửa. Ngờ đâu Sâm Nhi cũng đi theo con đường ấy, yêu một nam hài, hoàng thượng tất yếu lo lắng liền phái người điều tra. Kết quả… Nghe nói hắn tính tình phóng đãng, tham vinh hoa phú quý. Tóm lại, không là thứ gì tốt đẹp. Hoàng thượng sợ đệ đệ bị lợi dụng cư nhiên phản đối nhưng Sâm Nhi lại mù quáng tin tưởng, thành ra….”

Văn Lệ Anh khe khẽ hít một hơi, nhíu mày đăm chiêu.

“Hôm nay tới tìm ngươi thực ra muốn nhờ ngươi khuyên nhủ hoàng thượng bớt phiền muộn. Có những chuyện không như ý âu là bình thường.”

Lệ Anh cúi đầu, nhẹ giọng: “Chỉ sợ hoàng thượng căn bản không có nghe thần thiếp.”

Hoàng thái hậu lại thở dài, bất đắc dĩ nói: “Hai hai tử này chắc không bao giờ làm ta yên tâm. Vốn tưởng Cung Nhi đăng cơ hết thảy thái bình, mọi người ngày ngày đều thư thái, ai ngờ…… Ai…… Tất cả cũng chỉ tại tên hồ ly tinh câu dẫn Sâm Nhi, nếu diệt trừ được hắn, Cung Nhi nhất định sẽ không phiền não đến thế.” Nói xong nàng đứng lên, phất tay ý Văn phi miễn phải hành lễ, quay về tẩm cung.

Cả hai đều là những nữ nhân thông minh, nói vậy cũng đủ hiểu.

Văn Lệ Anh tuy làm chủ hậu cung chưa lâu nhưng đã sớm hình thành thế lực của riêng mình. Nàng nhanh chóng biết tin hoàng đế phái Nhị hoàng đệ đi Bắc cương, lời thái hậu quả không sai, Cung Lệ nhất tâm chia rẽ Sâm Lệ cùng thiếu niên kia, đáng tiếc việc làm không đủ mạnh, không đủ tuyệt. Để giải quyết chuyện này dứt điểm, kỳ thực rất đơn giản, chỉ cần thiếu niên kia chết là xong.

Nếu y không đành lòng xuống tay, không sao, nàng sẽ giúp y hoàn thành.

Cơ hội đến, Nhị hoàng tử trước khi đi có dồn hết tâm tư làm một hộp long nhãn tô, phái người tới Thanh Phong sơn trang coi đó là lời hứa chia tay, mong luyến nhân tha thứ.

“Nếu ngươi tự mình làm long nhãn tô, ta sẽ tha thứ cho một lần phạm lỗi của ngươi…..”

Thiếu niên cười cười khi nói câu bông đùa đó hiện giờ lại trở thành phao cứu mạng. Miễn là Nại Nại bỏ qua, Sâm Lệ tin tưởng hai năm cũng không khiến tình cảm của hai người thuyên giảm. Nhưng hắn không hay biết rằng, người hắn sai đi vừa ra khỏi thành, ở góc nhỏ khu rừng, đã một tay ôm bảo tráp nặng trịch, một tay giao hộp quà làm lành của hắn.

Trong món điểm tâm long nhãn tô mang đến Thanh Phong sơn trang là thứ kịch độc.

Tại hậu cung, Văn Lệ Anh nghe hồi âm thản nhiên gật gật đầu, khóe môi hiện lên nụ cười diễm lệ.

Buổi tối hôm đó, trời xuất hiện mưa phùn, Hoàng quý phi tiến vào tẩm điện của Hoàng đế.

Chu Cung Lệ buông sách, ôn hòa hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Văn Lệ Anh đến bên cạnh, nhẹ nhàng cầm tay y, thanh âm khinh nhu: “Người khỏi phải vì chuyện của Sâm Lệ mà nhọc lòng.”

Y giật mình, chậm rãi hướng ánh nhìn, dừng lại trên khuôn mặt có chiếc má lúm đồng tiền ẩn ẩn hiện hiện, nhận ra một tia điên cuồng lẫn tàn nhẫn trong đôi mắt mỹ lệ kia. Cảm giác kinh hoàng bỗng bao trùm lấy y.

Hoàng đế trẻ tuổi đột ngột bật dậy, vội xỏ tiện hài, lao vào trong mưa.

“Hoàng thượng! Hoàng thượng! Đây là……” Đám nội thị sợ hãi đuổi theo, run rẩy hỏi.

“Chuẩn bị ngựa! Mau chuẩn bị ngựa cho trẫm! Trẫm muốn xuất cung!”

Thúc ngựa chạy bạt mạng tới Thanh Phong sơn trang, toàn thân y ướt đãm nước mưa hòa bùn lầy. Cả sơn trang chìm sâu vào bóng tối yên lặng, không một tiếng động. Trong phòng chiếc ghế tựa bị đạp đổ, phía trước là một vũng máu đen nhỏ.

Một tay bóp trán, Chu Cung Lệ không ngừng tự nhủ phải bình tĩnh bình tĩnh. Y nhớ lại ngày tới đây bắt gặp Văn Liệt ở bên ngoài.

Văn Liệt và Nại Nại nhất định có quan hệ. Lập tức sai người đến Văn phủ, tuyên Văn Liệt diện kiến.

Trong khi đợi, dù quần áo đã thay, tóc đã lau khô nhưng thân thể vẫn không nhịn được mà run run. Đến tận khi thân ảnh cao lớn của Văn Liệt xuất hiện, tự ý thức thân là chí tôn thiên tử mới khiến y miễn cưỡng kìm nén cảm xúc, đeo lên chiếc mặt nạ lãnh ngạnh.

‘Hắn là ai? Nam hài kia là ai? Trẫm vừa điều tra qua, Thanh Phong sơn trang là sản nghiệp của Văn gia, hắn cùng Văn gia có quan hệ như thế nào?”

Văn Liệt sắc mặt trắng bệch, thanh âm cứng nhắc trả lời: “Hắn là sư đệ của ta, từ phía Nam tới thăm.”

“Người kia đâu? Hắn ở đâu?”

“Đã chết. Bệ hạ còn không an tâm, chính là cự độc Kiến Huyết Phong Hầu, người cho rằng hắn có thể thoát?”

Cung Lệ như muốn bóp nát đầu ngón tay mình trong ống tay áo, toàn thân cơ hồ kết băng.

Đã chết? Thực sự đã chết?

“Người đã chôn cất, hay là Hoàng thượng, ngài muốn bằng giá nào cũng phải đào lên nhìn thi thể mới yên lòng?” Văn Liệt chua xót mỉa mai.

Y chậm rãi ngẩng đầu, vẻ mặt bất động thanh sắc. Ánh mắt lãnh liệt đang hướng mình, Chu Cung Lệ liền nhận ra bản thân bị quy thành kẻ hạ độc. Thiếu niên thủy tinh đã chết, ai đầu độc nào có trọng yếu? Ngay cả khi nói cho người mang vẻ mặt bi thống phẫn nộ đang đứng đối diện y rằng, kẻ hạ độc không phải ta mà là tỷ tỷ ngươi, liệu còn ích gì?

Thiếu niên kia đã chết.

Đã chết

Người chết không thể hồi sinh.

Những lời thương thê vô lực thốt ra, tột cùng đau đớn.

Văn Liệt cố gắng khống chế bản thân khỏi bộc phát cơn tức giận. Hắn vội rời hoàng cung, không muốn bởi vì tức thời phẫn nộ mang đến nguy hiểm không đáng có cho đệ đệ. Hải Chân thực may mắn, con mèo Tiểu Bạch thay hắn ăn khối điểm tâm tẩm độc. Người còn sống, khó khăn còn sống. Lúc Chu Sâm Lệ đưa ra yêu cầu vô lý kia, Hải Chân thật sự thống khổ, dù về sau có đồng ý tha thứ cho hắn nhưng giờ đây lại bị nhận thêm một nhát đao mới, vết thương cũ chưa lành, vết thương mới đã xuất hiện.

Hải Chân xinh đẹp tựa ngọc lưu ly, là tiểu biểu đệ ôn nhu hồ thủy, không hề làm tổn thương tới một cây cỏ. Hắn lương thiện như vậy tại sao chỉ bởi một tấm chân tình mà phải chịu hồi báo thế này?

Hồi phủ, Văn Liệt tiến thẳng tới tiểu viện, nơi Hải Chân đang dưỡng bệnh. Trong phòng duy có một chiếc bát nhỏ đựng nến, phát ra ánh sáng màu vàng yếu ớt.

Hải Chân sớm đã khóc đến sưng đỏ hai mắt, Văn Liệt sợ ánh nến khiến hắn cảm thấy khó chịu, cố ý gọi người mang sa đăng không quá sáng đến.

Đẩy cửa phòng, hắn nhẹ nhàng lên tiếng: “Tiểu Chân…” nhưng vừa bước vào liền nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ, toàn thân hắn nhất thời tê liệt.

Tiêu Hải Chân nằm trên giường, cổ tay mảnh khảnh men theo mép giường buông thõng, một giọt máu tươi từ đầu ngón tay nhanh chóng rơi xuống, dưới nền đất là vũng máu đen đang loang rộng dần.

Văn phu nhân đứng ở giữa phòng, trên tay còn cầm một thanh đao nhỏ sắc bén nhuốm sắc đỏ. Nàng nhận ra sự có mặt của đứa con song ánh mắt nàng vẫn lộ rõ vẻ điên cuồng cùng tàn nhẫn, giống hệt như Chu Cung Lệ nhìn thấy biểu tình trên khuôn mặt Văn Lệ Anh ban nãy.

Văn Liệt vội đẩy nàng sang chỗ khác, bổ nhào tới trước giường nắm lấy cổ tay Hải Chân, dòng máu ấm áp vẫn tuôn ra. Đầu óc hắn trống rỗng, cơ hồ là bản năng đang thực hiện động tác cấp cứu, xé mạnh góc tấm phủ chăn, quấn chặt một vòng miệng vết thương nơi cổ tay ngăn không cho máu chảy đến tận khi các đốt ngón tay trở nên trắng bệch. Trong lúc rối loạn hắn đột nhiên nhớ trong phòng Hải Chân thường có một hòm thuốc nho nhỏ, mỗi lần hắn đi luyện công bị thương tích đều do Hải Chân một mặt cằn nhằn, một mặt thượng dược cho. Văn Liệt điên cuồng lục tung căn phòng, rất nhanh liền tìm thấy hòm thuốc kia. Hắn vội cởi bỏ mảnh vải, máu đã ngừng chảy, nhanh nhẹn đem dược phấn đẩu lạc rắc vào miệng vết thương rồi băng kín một lần nữa. Bây giờ hắn mới an tâm lau mồ môi trên mặt, nhìn về phía khuôn mặt Hải Chân.

Một vẻ mặt khiến người khác kinh hoàng. Sắc mặt trắng nhợt như tuyết, đôi mắt trong suốt như nước đang mở to, trong đó không chứa nước mắt, không chứa đau đớn cũng không chứa phẫn hận mà chỉ có bi ai ưu thương vô tận. Biểu tình này mãi nhiều năm về sau Văn Liệt vẫn luôn nhớ rõ.

Văn phu nhân vẫn đứng ngây ra ở giữa phòng, lúc này mới buông tay thả đao xuống. Thanh âm lưỡi đao sắc bén chạm đất khiến Văn Liệt bừng tỉnh, hắn hướng mẫu thân gầm lên: “Vì cái gì? Vì cái gì muốn giết Tiểu Chân?”

“Bởi hắn giống nương hắn… loại đi câu dẫn hồn phách người… Nương hắn cướp trượng phu của ta, hắn cướp con ta… Bọn chúng đều đáng chết…”

“Ngươi điên rồi!!!! Tiểu Chân khi nào đoạt lấy ta từ tay ngươi? Ta là cốt nhục do ngươi sinh ra, huyết thống là thứ không thể nào cắt đứt, vì sao lo lắng nghĩ ta sẽ bỏ ngươi mà đi?”

“Không phải —————” Văn phu nhân rống to, “Ngươi không phải con ta…… Con ta…… Hắn ở đâu? Ở đâu? Nương thực hối hận…… Nương sớm đã hối hận…… Dù ngươi ngu ngốc cũng tốt, ngươi là cốt nhục của ta…… Vì cái gì làm ta muốn đem ngươi đổi……”

Trong lòng Văn Liệt dâng lên một khối ác hàn, cơ hồ đứng thẳng cũng không xong. Hắn trừng mắt nhìn nữ nhân mà mười mấy năm mình gọi “Nương”. Vốn dĩ hắn đã nghi ngờ từ lâu nhưng giờ khi sự thật được phơi bày, tựa như vừa chớp mắt cảnh vật xung quanh hắn biết mắt, lạc bước trong hư không.

Cảm nhận một bàn tay lạnh lẽo chậm rãi vỗ nhẹ vào lưng mình, hắn quay đầu lại, khuôn mặt trắng như tuyết nhìn hắn quan tâm lo lắng, đôi môi thất sắc mấp máy, khe khẽ gọi tên hắn: “Tiểu Liệt……”

Hải Chân đang an ủi hắn.

Chính là thiếu niên thiên sứ mình đầy vết thương, cả thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi đến khó có thể chống đỡ nhưng vẫn cố gắng tỏa ra thứ ánh sáng ấm áp, giúp đỡ biểu huynh.

Văn Liệt kéo thiên sứ vào lồng ngực, gắt gao ôm lấy hắn.

Vô luận như thế nào, chỉ cần còn sống.

Chỉ cần còn sống là còn hy vọng.

Còn hy vọng là còn có thể chạm tay đến hạnh phúc.

“Liệu trên thế gian này, còn ai xứng đáng được hạnh phúc hơn Tiểu Chân?” Văn Liệt thì thầm không rõ tiếng.

Đêm hôm đó, mưa gió không có dấu hiệu ngừng.

Đêm hôm đó, có bao người không ngủ lệ rơi?

Đêm hôm đó, thiên sứ thu hồi mảnh ngọc lưu ly nhỏ.

Đêm hôm đó, tình yêu và sự tín nhiệm đã nhuốm đầy máu.

Đêm hôm đó, đôi cánh hắc ám dần dần khép lại. Ngày mai tân vương đăng cơ theo chiếc xe nhỏ ra khỏi kinh thành, hướng Nghiệp Châu khởi hành.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.