Bố Là Bà Giúp Việc

Quyển 2 - Chương 13: Đến lúc này mới vào Tiên lưu




Tửu lâu to lớn, giờ phút này, trừ chưởng quầy và tiểu nhị đang núp ra, chỉ có Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cùng với hai người đang tức giận.

Nghĩ tới nghĩ lui, Đoàn Cẩm Sơ không cho là mình có sức quyến rũ lớn như vậy, để cho Sở Vân Hách đang dưỡng bệnh ở phủ Vương gia tự mình chạy tới tìm người, trong mắt hắn, bất quá nàng chỉ là một thái giám nửa thân dưới tàn phế, hắn là chủ tử, nàng là nô tài, làm sao có thể hạ mình đây?

Được rồi, nếu chỉ là vô tình gặp gỡ, nàng có thể kiêu ngạo mà đuổi hắn đi không?

“Khụ khụ!” Đoàn Cẩm Sơ dùng sức ho hai tiếng, cho mình thêm can đảm một chút, sau đó xoay người lại, hai tay ôm ngực, âm dương quái khí hạ lệnh trục khách, “Vị khách quan kia, nơi này của chúng ta là tửu lầu, nếu như ngài không phải đến dùng bữa, xin mời trở về!”

“Cái gì?” Sở Vân Hách lộ vẻ kinh hãi, nhẹ nhíu mày, nhìn chằm chằm Đoàn Cẩm Sơ mấy giây, mới chậm rãi nói: “Ngươi dám cả gan tự mình rời cung vào tửu lâu làm bồi bàn, ngươi có biết đấy là tội gì không?”

“Ai. . . . . Ai rời cung? Ta biết ngươi sao? Khách quan, ngươi đuổi hết khách nhân của chúng ta, tổn thất này ngươi bồi thường à?” Đoàn Cẩm Sơ ngẩn người, lập tức liền chết cũng không thừa nhận, ngược lại còn bày ra vẻ mặt không sợ chết muốn tính sổ.

“Ừ? Còn dám nói không biết?” Gương mặt tuấn tú của Sở Vân Hách lập tức xanh mét, đột nhiên chế trụ cổ tay Đoàn Cẩm Sơ, mắt liếc qua quầy một cái, sau đó đè thấp giọng nói: “Có muốn bổn vương lột quần ngươi ra cho ngươi tự nghiệm thân! Đồ thái giám chết tiệt nhà ngươi này, lá gan lớn hơn trời, bổn vương tự mình đến bắt ngươi, người còn dám mạnh miệng!”

“Ngươi . . . . . . Ngươi đặc biệt tới bắt ta về cung?” Đoàn Cẩm Sơ chợt mở to hai mắt nhìn, thừ người ra nhìn hắn, “Ngươi muốn bắt ta về để Lộ tổng quản xử trí ta sao?”

“Ngươi thừa nhận ngươi là Tiểu Sơ Tử rồi à? Không phải là cái gì Áo Đặc Mạn sao?” Sở Vân Hách không đáp, lành lạnh hỏi ngược lại.

“Ngươi, ngươi cũng biết?” Đoàn Cẩm Sơ kinh nghi (kinh ngạc – nghi hoặc) không dứt, đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng gạt tay Sở Vân Hách ra, sau đó la lên, “Không cho ngươi hạ lưu! Tuy ta là thái giám, nhưng ta cũng có tôn nghiêm, không cho phép ngươi nghiệm thân! Nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi mau buông ta ra!”

“Nam nữ?” Sở Vân Hách không nhịn được đưa ánh mắt dời đến trước ngực Đoàn Cẩm Sơ, khóe môi hơi nâng, trong mắt tràn đầy hài hước, "Ngươi nếu là nữ nhân, ngực thế này. . . . . . Sợ là tiểu cô nương mười tuổi chưa trổ mã đi!"

"Ngươi ngươi. . . . . . Ngươi! Sở Vân Hách, ngươi đừng quá khi dễ người! Nam nhân cùng thái giám cũng thụ thụ bất thân!" Đoàn Cẩm sơ tức điên rồi, một cước liền đá vào chỗ kín Sở Vân Hách ——

Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền cả kinh, tâm hộ chủ nên lập tức ra tay, một chưởng liền bổ về phía Đoàn Cẩm Sơ!

"Lui ra!"

Sở Vân Hách hô một tiếng, đồng thời thân thể nhanh như tia chớp nghiêng về một bên, rồi đưa tay kéo Đoàn Cẩm Sơ dùng sức ôm lấy nàng, hai người vội vàng thối lui ra một trượng, tránh được một chưởng trí mạng của Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền.

"Chủ tử!" Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền bị buộc thu chưởng, bước một bước dài nhảy qua, lo lắng nói: "Thái giám này không thể lưu!"

"Câm miệng!"

Ánh mắt Sở Vân Hách rét lạnh, Nhiếp Phong và Nhiếp Huyền bất đắc dĩ cúi đầu, sau đó lui qua một bên, rất cung kính chắp tay nói: "Dạ, chủ tử!"

Cụp mắt, nhìn về phía Đoàn Cẩm Sơ bị hắn kiềm chế, trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú, giờ phút này tràn đầy kinh hãi cùng luống cuống, Sở Vân Hách ẩn nhẫn tức giận, gằn từng chữ: "Ngươi còn muốn làm gì? Có bản lãnh thì làm một lần nữa! Bổn vương không tránh không né, để cho ngươi đá!"

"Ách. . . . . ." Đoàn Cẩm sơ ngẩn ra ngước mắt, sau đó lập tức lắc đầu, khẩn trương nói xin lỗi, "Không không không, thật xin lỗi, ta, ta. . . . . . Ta nhất thời đầu óc ngớ ngẩn, Bát Đại gia, ngươi, ta sai lầm rồi, ngươi đừng tức giận, có được hay không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.