Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 2




CHƯƠNG 26

Ngày thứ hai, sau khi Lăng Dạ tỉnh lại, phát hiện Lăng Quang đã không còn trên giường, đây là lần đầu tiên phụ hoàng không đợi mình tỉnh dậy đã rời giường, cảm giác thật có chút không quen, ăn xong tảo thiện, Lăng Dạ đi ra ngoài hít thở không khí, thật trong lành a, tâm tình cũng bất tri bất giác mà cảm thấy tốt hơn.

Ngay lúc Lăng Dạ đang cảm thán mê lực của thiên nhiên, cảm thấy người và tự nhiên cần phải phát triển hài hòa, thì Lăng Quang đi đến.

“ Dạ nhi, ở chỗ này a, đã dùng xong tảo thiện chưa?” Lăng Quang nắm lấy cánh tay đã bị đông cho hồng lên của Lăng Dạ.

“ Ăn rồi, phụ hoàng, hôm nay ngươi tại sao lại dậy sớm như thế a.” Lăng Dạ nghi hoặc hỏi.

“ Hôm nay là khánh điển, phụ hoàng đương nhiên không thể cùng rời giường với ngươi, sao rồi nhớ phụ hoàng sao!” Lăng Quang cười đáp.

“ Đâu có, chỉ là cảm giác có chút không quen.” Lăng Dạ phiền muộn đáp.

“ Được rồi, vào trong phòng thôi, hôm nay ngươi là vai chính của khánh điển, nhất định phải phục sức trang điểm cho tốt.” Lăng Quang kéo Lăng Dạ vào trong phòng.

Vốn dĩ Lăng Dạ cho rằng trang điểm một chút là rất đơn giản, bản thân không phải là nữ nhân, cho nên chỉ cần tùy ý làm một chút là được, không nghĩ rằng, thế nhưng lại phức tạp đến thế này. Nhìn thấy Trúc Tâm đang trang điểm cho mình, nàng không ngại phiền phức, nhưng Lăng Dạ tự mình đã có chút đứng ngồi không yên rồi: “ Trúc Tâm còn chưa có làm xong sao?”

“ Nhanh thôi, lục hoàng tử đợi một chút nữa.” Trúc Tâm nhẫn nại nói, tay thì không ngừng quấn tóc cho Lăng Dạ.

Lăng Dạ cảm thấy một chút xíu nhẫn nại cuối cùng của mình cũng đều đã bị giày vò hết sạch rồi, sớm biết thế, có quỷ mới muốn tham gia cái khánh điển này: “ Trúc Tâm, đừng làm nữa, ta thật sự không ngồi nổi nữa rồi.” Thật không hiểu có cái gì đáng để trang điểm nhiều như thế, người ta trời sinh xinh đẹp, trầm ngư lạc nhạn, hoa nhường nguyệt thẹn, ô, cái này hình như là đang hình dung nữ tử rồi, phải là phong lưu phóng khoáng, anh tuấn tiêu sái, căn bản là không cần phải trang điểm gì nữa. (má ơi em tự sướng kìa ^-^)

“ Dạ nhi, đợi chút nữa thôi, rất nhanh liền xong rồi, khánh điển thì ít nhất cũng phải trang điểm trang trọng một chút, không thể giống như bình thường tùy ý làm một chút cho xong được.” Lăng Quang cũng kiên nhẫn nói.

“ Không cần, như vậy là được rồi, ta không muốn trang điểm nữa, ta lại không phải nữ tử, không tất yếu phải như vậy.” Lăng Dạ oán thán.

“ Được rồi, được rồi, vậy Trúc Tâm cứ để vậy là được rồi, đi lấy y phục của lục hoàng tử qua đây đi.” Lăng Quang thấy Lăng Dạ đã sắp có tư thế phát điên lên nếu còn tiếp tục trang điểm, nên cũng đồng ý chấm dứt cuộc trang điểm giày vò kia.

“ Còn có y phục nữa a.” Lăng Dạ nhìn y phục trong tay Trúc Tâm, mặt đầy hắc tuyến, cái này lại là cái gì a, thật sự là hoài nghi thẫm mỹ quan của thế giới này. Nhàm chán cho Trúc Tâm giúp mình mặc y phục, cũng không còn biện pháp, ai bảo tự mình không biết mặc, thật không hiểu, một kiện y phục thôi cần gì phải phức tạp như thế.

“ Dạ nhi, qua đây cho phụ hoàng nhìn xem.” Lăng Quang nhìn Lăng Dạ đi tới, hai mắt phát sáng, Dạ nhi thật sự là quá xinh đẹp rồi, “ Dạ nhi, rất đẹp, xem ra phụ hoàng có chút không dám để ngươi ăn mặc thế này mà ra ngoài kia, chỉ sợ người khác nhìn thấy sẽ tranh với ta.”

“ Phụ hoàng, lẽ nào ngươi không thể bảo Trúc Tâm giúp ta trang điểm cho anh tuấn một chút, mạnh mẽ một chút sao, cái dạng này ta làm sao dám nhìn người a.” Lăng Dạ khóc không ra nước mắt, không có chuyện gì lớn lên xinh đẹp thế này làm gì, nếu như là nữ thì còn tốt một chút, làm gì lại là nam chứ, nhưng mà cũng tốt, ít nhất vẫn nhìn ra được ta là nam, nếu không bị người khác ngộ nhận là nữ, vậy tự mình thật sự là còn oan khuất hơn Đậu Nga a.

“ Dạ nhi, bộ dáng này cũng không tồi a, phụ hoàng rất thích.” Lăng Quang kéo tay Lăng Dạ nói: “ Được rồi, đi thôi, khánh điển đã bắt đầu rồi, chỉ đợi hai chúng ta thôi.”

Giãy cánh tay đang bị nắm kia ra khỏi Lăng Quang, Lăng Dạ đi theo phía sau y, tràn đầy phiền muộn, nhìn xem mấy người thị vệ, thái giám, cung nữ bên cạnh đều là một ánh mắt kinh diễm. Lăng Dạ thật sự muốn tìm một cái lỗ để chui vào, cái bộ mặt này thật sự là tai hại con người a, cũng may không có hại quốc hại dân, nếu không bản thân thật sự là có lòng muốn chết đây.

Đi đến nơi cử hành khánh điển, nhìn thấy hai hàng người ngồi đầy hai bên, hoàng hậu cũng có mặt, nhìn thấy nàng, tâm tình của Lăng Dạ liền cảm thấy không thoải mái, vụ lần trước ta nhất định sẽ đòi lại đầy đủ.

“ Hoàng thượng giá đáo, lục hoàng tử đến.” Một âm thanh sắc bén của một thái giám truyền vào trong tai Lăng Dạ.

Lăng Dạ nhìn thấy tất cả những người tham gia khánh điển đều đứng hết lên, nghênh đón phụ hoàng và mình, cảm giác y như con khỉ trong thảo cầm viên. Tất cả các đại thần sứ giả đều đứng lên, để biểu thị cung kính. Nhưng lúc họ nhìn thấy Lăng Dạ, đều nhịn không được hít một ngụm khí, đại đa số đại thần đều chưa từng gặp qua Lăng Dạ, chỉ nghe nói Lăng Dạ lớn lên rất đẹp, nhưng lại không hề biết, lại có thể đẹp đến trình độ này.

Dùng anh tuấn để hình dung Lăng Dạ tựa hồ không thích hợp, bởi vì trên gương mặt của Lăng Dạ không tìm được một nét anh tuấn nào, ngược lại những từ ngữ dùng để ca ngợi nữ tử mỹ lệ lại phi thường thích hợp, tuy là rất xinh đẹp, nhưng lại không khiến cho người khác nhầm lẫn là nữ tử. Chỉ ngay từ cái nhìn đầu tiên liền khiến cho người ta nảy sinh một cảm giác muốn bảo hộ, nhưng lại không có sự nhu nhược của nữ tử, nhãn thần có chút đạm nhiên, lại khiến người ta cảm thấy giống như một pháo hoa không thuộc về nhân gian, khí chất này thì nữ tử không thể có được.

Lăng Dạ nhìn những quan viên sứ giả kia đều nhìn mình không chớp mắt, rất là không quen, trong những ánh mắt đó, có không đứng đắn, có tham lam, tóm lại là không có cái nào tốt. Bèn dựa gần vào bên cạnh Lăng Quang.

Lăng Quang cảm giác được sự dị thường của Lăng Dạ, nhẹ ho lên, toàn thân tản phát ra lãnh khí.

Đi đến đài cao trước mặt, Lăng Quang hướng đến tất cả quan viên sứ giả nói: “ Đây là lục hoàng tử cảu trẫm, sáu năm trước vì chuyện của tướng quân mà bị biếm làm thứ dân cùng với Triệu Quý Phi, lần này khi trẫm vi phục xuất hành, gặp được liền mang y hồi cung, mấy năm nay, hoàng nhi của trẫm ở ngoài cung chịu bao nhiêu cực khổ, cho nên lần này tổ chức khánh điển này là muốn tuyên bố cho tất cả mọi người, trẫm muốn hồi phục thân phận của lục hoàng tử, cũng là để cho lục hoàng tử của trẫm cảm thụ được sự quan tâm và bảo hộ của trẫm, bồi thường những khổ nạn mà y đã chịu nhiều năm nay ở bên ngoài.”

“ Hoàng thượng anh mình.” Lăng Dạ nhìn bộ dạng phụ họa của tất cả quan viên dưới đài, trong lòng cảm thấy không cần thiết.

Đến lúc Lăng Dạ phải phát biểu những cảm khái của mình, Lăng Dạ liền liên tục nói luôn một tràn——cũng không khác gì muốn cảm tạ CCTV, MTV luôn (ý ở đây có lẽ là nói mấy lời cảm tạ như mấy MC trên các đài truyền thông, nhắc lại cho mọi người không quên, Lăng Dạ là người hiện đại nên có lúc suy nghĩ hơi bị hiện đại hóa nha.), nhìn thấy chúng quan viên dưới đài bị bài diễn thuyết của mình làm cho thành một bộ dáng đầu váng mắt hoa, trên mặt Lăng Dạ lộ ra một nụ cười âm mưu đạt thành.

Lăng Quang tùy ý cho Lăng Dạ hồ thuyết bát đạo, nhìn thấy từng tên quan viên bị lời nói của Lăng Dạ làm thành bộ dáng muốn hôn mê kia, trong lòng Lăng Quang cảm thấy buồn cười.

Mà Viên Diệp Phong lấy thân phận là sứ giả Huy Kí quốc tham gia khánh điển lần này, từ đầu đến cuối vẫn bảo giữ nụ cười nhìn Lăng Dạ nói luôn mồm luôn miệng trên đài kia, trong lòng lại nghĩ, hôm nay Dạ nhi trang điểm thật sự là quá xinh đẹp a, thật là no mắt ta, Dạ nhi, hứng thú của ta đối với ngươi càng ngày càng đậm rồi.

Qua nửa canh giờ sau, Lăng Dạ nhận thấy cũng đã tạm được rồi, cuối cùng ngừng lại bài diễn thuyết, trong lòng cảm thấy vô cùng thành tựu, ta thế này mới gọi là có khả năng diễn thuyết a.

Nhìn thấy mấy tên quan viên kia lau mồ hôi trên mặt, Lăng Dạ cảm thấy tâm tình phiền muộn vừa rồi của mình đều đã tan biến sạch sẽ.

Hoàng hậu nhìn Lăng Dạ, trong lòng nổi giận vô cùng, con hồ ly tinh đáng chết đó, thế nhưng còn xinh đẹp hơn cả ta, nhưng mà, đợi đến buổi tối liền có trò vui của ngươi, ta muốn xem thử xem, sau khi ngươi uống thuốc đó vào rồi thì sẽ ra sao.

Sau đó là các quan viên và sứ giả nói mấy lời chúc phúc này nọ với Lăng Dạ, tiếp đến là thu lễ vật, nhìn thấy núi lễ vật của mình cứ tăng dần lên, trong lòng Lăng Dạ rất cao hứng, đã không tìm được từ để hình dung nữa, hiện tại, y chỉ còn đang đợi đến khi khánh điển kết thúc, trở về để xem xét những lễ vật của các quan viên này a.

Tiếp theo nữa là công chúa của Phiên Thời quốc tặng lễ vật cho Lăng Dạ, mang máng nhớ là tên của vị công chúa này là Phiên Độ Tuyết, tướng mạo thật sự rất xinh đẹp, rất có khí chất của nữ hoàng, cũng đúng người ta là người kế tục nữ hoàng đới sau mà.

“ Lục điện hạ, nghe nói sức khỏe của ngài từ nhỏ đã không tốt, cho nên lần này lễ vật của chúng ta là một cây linh chi ngàn năm.” Thanh âm nhẹ nhàng của Phiên Độ Tuyết truyền vào trong tai cảu Lăng Dạ.

Lăng Dạ vừa nghe, xém chút nữa là nhảy khỏi ghế, trong lòng nghĩ, đại mỹ nữ, ta biết ngàn năm linh chi là rất quý trọng, nhưng mà ta ghét nhất là uống thuốc đó, ngươi đây không phải là mang phiền phức đến cho ta sao. Trong lòng Lăng Dạ là phiền muộn không sao tả siết, là cái tên vương bát đản nào nói sức khỏe của ta không tốt. Ta có thể diễn thuyết, có thể hát thể nhảy, không tin ta thử cho các ngươi xem, sức khỏe của ta tốt thế nào.

Nhưng trên mặt chỉ có thể lộ ra nụ cười, nói tiếng cảm tạ.

Đến lượt Viên Diệp Phong tặng lễ vật: “ Lục điện hạ, lần này lễ vật của Huy Kí quốc chúng tôi gồm hai thứ, một thứ là tiêu, lục điện hạ có thể dùng để giết thời gian những lúc rảnh rỗi, cái thứ hai là một khối ngọc bội.”

“ Tiêu, thái tử ngài nói không biết có phải là cây tiêu của do Trịnh lão làm ra không?” Lăng Quang đột nhiên hỏi.

“ Là nó.” Viên Diệp Phong nói.

“ Vậy nói như thế, ngọc bội đó là cùng một bộ với cây tiêu, trẫm thay lục hoàng tử cảm tạ ngươi.” Lăng Quang tiếp tục nói.

“ Hoàng thượng ngài không cần phải nói như thế, dù sao Huy Kí quốc chúng tôi cũng không có ai biết dùng hai vật này, còn không bằng đem tặng lục hoàng tử.” Viên Diệp Phong trong lúc nói chuyện vẫn nhìn Lăng Dạ đang nghi hoặc đầy mặt kia, mỉm cười nói.

“ Được rồi, vậy hiện tại mời các vị sứ giả đại thần tận tình hưởng dụng thôi.” Lăng Quang tuyên bố.

Đến tối khánh điển vẫn còn tiến hành, các đại thần vừa ăn vừa thưởng thức tư thế múa của các ca vũ.

“ Thần nhi, lát nữa ngươi đến kính rượu con hồ ly tinh đó, nhớ bỏ thứ thuốc này vào.” An Lạc Tuyết cười với Lăng Thần.

“ Mẫu hậu người cứ an tâm đi.” Lăng Thần nói xong liền đổ thuốc vào trong bình, đem ly rượu đang đầy ấp và chiếc bình có bỏ thuốc đi đến chỗ Lăng Dạ.

Lăng Dạ ngồi trên ghế nhìn thấy có người đi về phía mình, đây không phải là đại hoàng huynh sao, tại sao lại đến đây. Nguồn :

“ Lục hoàng đệ, chuyện lần trước của mẫu hậu ta, ta thay nàng cáo lỗi với ngươi.” Nói xong rót rượu vào ly của Lăng Dạ, “ Đến cạn ly rượu này.” Lăng Dạ không thể cự tuyệt chỉ có thể uống hết ly rượu Lăng Thần rót cho mình, lại không biết ly rượu đó có hạ dược, mặc dù không phải là độc dược, nhưng mà Lăng Dạ sẽ còn cảm thấy phiền muộn hơi thuốc độc.

Lăng Quang ngồi bên cạnh Lăng Dạ nhìn thấy Lăng Dạ uống ly rượu đó, lại trừng mắt nhìn Lăng Thần, lo sợ hắn đột nhiên sẽ làm ra loại chuyện gì đó, cũng may Lăng Thần kính rượu xong liền rời đi.

Mà Lăng Dạ sau khi uống xong ly rượu đó, không bao lâu sau, chỉ cảm thấy toàn thân đều nóng lên, trong lòng còn nghĩ, rượu này thật sự là lợi hại a, ngày đông uống một chút cũng không tệ, ít nhất sẽ không còn lạnh.

Nhưng mà không qua bao lâu liền cảm giác thấy không đúng, Lăng Dạ cảm thấy bản thân có chút quái quái, cả cơ thể rất khó chịu, không biết tại sao, chỉ cảm thấy càng lúc càng nóng, còn muốn cởi đi y phục trên người, ý tưởng này vừa mới nảy ra, liền dọa cho chính mình một phát, nhẹ nhàng nói với Lăng Quang: “ Phụ hoàng, ta cảm thấy khó chịu.”

“ Dạ nhi làm sao rồi, cảm thấy chỗ nào khó chịu.” Lăng Quang nghe thấy Lăng Dạ nói y khó chịu, lập tức hỏi, lại nhìn thấy trên mặt Lăng Dạ có chút đỏ hồng, mà tay thì lại đang kéo y phục trên người.

Lẽ nào ly rượu vừa rồi có vấn đề. Nhìn thấy phản ứng của Lăng Dạ, Lăng Quang lập tức nghĩ đến ly rượu vừa rồi bị hạ dược, nhưng không phải là độc dược, mà là xuân dược.

Nhìn nhìn Lăng Dạ, Lăng Quang nói với các đại thần và sứ giả dưới đài: “ Các vị, lục hoàng tử của trẫm thân thể không thoải mái, trẫm mang lục hoàng tử ly khai trước, mọi người tiếp tục hưởng thụ a.” Nói xong, ôm Lăng Dạ đi về hướng tẩm cung, để lại một đám đại thần mục trừng khẩu ngốc và hoàng hậu hai mắt phát hỏa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.