Bơ Kém Chất Lượng

Chương 35: Chương 35




Edit: Lựu Đạn

Cái gì?

Jack còn chưa có phản ứng, đã cảm thấy một bàn tay nhỏ không biết đưa ra từ lúc nào, tốc độ nhanh đến nỗi làm người ta nghĩ là ảo giác, nhưng mà súng trên tay đã vang một tiếng, thẳng rơi xuống mặt đất, tiếp theo sau là họng súng khác đưa lên nhắm ngay đầu Jack.

Oang một tiếng, mi tâm liền có điểm đỏ, đôi mắt Jack tựa như cá chết, chăm chăm nhìn Diệp Chanh, nhưng mà đôi mắt kia chưa kịp sinh ra cảm xúc nào mà cũng không có cơ hội.

"Sao, con khốn này đã giết Jack, lên cho tao, lên làm con khốn này chết cho tao."

Người bên kia hoảng sợ.

Mộ Thất, Mộ Bát còn đang sững sờ.

Nhất thời không thể giải thích, vừa rồi rốt cuộc đã xẩy ra chuyện gì.

Chỉ thấy bóng hình xinh đẹp bay múa trước mắt.

Từng sợi tóc tung bay theo động tác lưu loát của cô.

Thu tay, hung hăng hất người xuống mặt đất, vết máu loang lỗ trên khuôn mặt cô, lại không làm người khác sợ hãi chút nào, ngược lại mang theo sự đẹp đẽ tàn khốc, lại thẳng chân đá vào đầu người trước mặt, súng trên tay ấn vài phát, liền vài người gục xuống, Diệp Chanh đứng ở nơi đó, nhàn nhạt dùng ngón tay mảnh khảnh, lau vết máu trên mặt, đỏ tươi đầy yêu dã, càng nhìn càng đẹp.

“Còn không mau lên, muốn chờ chết sao?”

“A…”

Hai người lúc này mới có phản ứng.

Diệp Chanh nghẹn lời trong lòng nghĩ, thật là ngốc.

Chỉ là cô không biết, tất cả hành động vừa rồi của cô có bao nhiêu kinh người.

Những người này, lấy ra một, là sát thủ điên cuồng trên tay đầy máu tươi, tôi luyện từ chiến trường mà thành, tuyệt đối so với nơi khác đều tàn khốc hơn, chính là Mộ Thất cùng Mộ Bát cứ nghĩ rằng, từ nơi này đi ra còn hoàn hảo đó chỉ là vọng tưởng, nếu mà có chạy thoát được cũng chịu thương nghiêm trọng.

Nhưng cô gái trước mắt, một người, một súng, mười mấy viên đạn, lại làm sàn nhà loang đầy máu tươi….

Rốt cuộc bây giờ họ cũng có phản ứng, cũng hoàn toàn máy máy móc nhận lệnh của Diệp Chanh, hoàn toàn không cần họ suy nghĩ, chỉ cần làm theo Diệp Chanh, tiếp mấy tên cô ném đến.

Lập tức mấy chục người đến ôm cây đợi thỏ ở đây, nhanh chóng trở thành thi thể lạnh lẽo.

Diệp Chanh nắm lấy người cuối cùng, đánh cho nhừ tử, thở hắt ra, lấy mảnh vải lau sạch máu tươi trêntay mình.

“Hừ, thiệt mệt mỏi.”

Mộ Thất với Mộ Bát, thở dài liếc mắt đảo nhìn xác người nằm đầy nhà. Khi nãy còn nghĩ liều chết đi ra, chỉ là trong chóng lát cũng đã….

Lại nhìn đến cô gái yếu đuối khi nãy, giết người không chớp mắt…

Quả thật là…

Quá đẹp…

“Phu nhân, cô…”

“Phu nhân, xin hãy nhận tôi làm đồ đệ!”

Hai người thịch một cái quỳ gối dưới đất, hoàn toàn giống nhau, xin cô nhận lấy họ làm đồ đệ.

Diệp Chanh nhìn hai người họ, nhíu mày, “Các anh, muốn là đệ tử của tôi? Thôi à, tôi sợ là mấy anh sẽđào hố cho sư môn diệt vong á.”

Diệp Chanh vỗ vỗ tay, còn muốn rời đi.

Lại không nghĩ lúc này….

Phía sau, một đôi mắt đen nhánh, như chim ưng ẩn náu trong đêm chăm chăm nhìn họ như nhìn con mồi.

Diệp Chanh cảm thấy có gì đó không đúng, mới quay đầu lại… Nhưng lại không phát hiện được điều gì.

Lúc này, một họng súng không hay biết đã đưa đến……….

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.