Bó Hoa Của Narcissus

Chương 25: + 26




“Nhất định là ba nhân lúc con đi tắm, đến bắt máy của cô rồi.” Tiểu Cảnh Thời bĩu môi nói, “Hừ, vừa rồi con hỏi, ba còn không chịu nói nữa!”

Minh Ngữ Đồng nhìn thấy dáng vẻ Tiểu Cảnh Thời đang mặc áo ngủ, cả người mềm mại sạch sẽ, cô vui mừng nói: “Con đang mặc áo ngủ cô mua cho con sao?”

“Đồng Đồng cô phát hiện rồi à?” Tiểu Cảnh Thời vô cùng vui mừng, “Lần trước ở nhà cô, con vẫn chưa thay quần áo, còn đang mặc áo ngủ thì bị ba con bế đi. Nhưng cũng may, như vậy áo ngủ cô mua cho con, con có thể mặc được mãi! Mấy ngày nay con đều mặc bộ đồ ngủ này đó. Ban ngày thím Hoắc giặt nó đi, buổi tối về sẽ khô, con có thể mặc nó mỗi ngày.”

Làm gì đến nỗi phải mặc mãi một chiếc áo ngủ chứ? Cậu nhóc này, muốn cái gì mà chẳng có?

Nhưng đối với bộ đồ ngủ mà cô tặng cậu nhóc lại xem trọng như vậy, trong lòng Minh Ngữ Đồng vừa chua xót vừa ấm áp. Cậu nhóc này, sao lại ấm áp như vậy chứ?

“Đừng mặc mãi một bộ.” Minh Ngữ Đồng nói.

“Nhưng con thích mặc đồ mà Đồng Đồng mua cho con.” Tiểu Cảnh Thời ngửi ngửi bộ đồ ngủ, có hương thơm của nước giặt, còn có hương thơm từ sữa tắm trên người cậu.

Nhưng Tiểu Cảnh Thời cảm thấy, cậu có thể từ bộ đồ ngủ này ngửi thấy mùi hương của mẹ. Hình như, cũng giống như mùi hương trên người Đồng Đồng vậy.

“Vậy cô sẽ mua thêm vài bộ cho con.” Minh Ngữ Đồng nói.

“Vâng ạ!” Tiểu Cảnh Thời vô cùng vui mừng, “Nếu Đồng Đồng có thể đến ở cùng con thì tốt biết mấy!”

Trong lòng Minh Ngữ Đồng thầm nghĩ, sao có thể chứ? Cô muốn ở cùng Tiểu Cảnh Thời, nhưng không muốn ở cùng Phó Dẫn Tu.

“Phải rồi, suýt nữa thì quên nói đến chính sự.” Tiểu Cảnh Thời tự vỗ vào đầu mình, “Đồng Đồng, ngày mai là ngày phụ huynh lớp một chúng con đến tham quan trường, cô có thể đến không?”

Minh Ngữ Đồng chớp chớp mắt, chần chừ hỏi: “Ba con không đi được sao?”

“Ừm!” Tiểu Cảnh Thời không chút do dự gật đầu, xụ mặt xuống, thất vọng nói, “Ba bận công việc, không đi được. Trước đây lúc ở nước M cũng vậy, ba lúc nào cũng bận. Từ lúc con đi nhà trẻ, bất luận hoạt động gì, ba con đều không thể đến. Những bạn khác đều có ít nhất hoặc là ba hoặc là mẹ đến, nhưng con luôn chẳng có ai cả.”

“Có lúc Giáp ba hoặc Giáp bốn một trong hai người đến. Nhưng bọn họ rất nghiêm túc, cũng không cùng con chơi trò chơi, chỉ im lặng đứng sau lưng con, gây áp lực rất lớn cho mọi người xung quanh, những bạn khác cũng không muốn chơi chung với con nữa. Khó khăn lắm mới trở về, lên tiểu học, lần này là lần đầu tiên phụ huynh đến tham quan, con không muốn giống như trước đây nữa.”

“Con ở trường đã làm quen với rất nhiều bạn, con không muốn các bạn ấy giống như lúc con còn ở nước M, nhìn thấy Giáp ba và Giáp bốn, liền bắt đầu sợ con, xa lánh con, không làm bạn với con nữa.” Tiểu Cảnh Thời cúi đầu, “Con biết, các bạn ấy cho rằng gia đình con là xã hội đen. Nhưng không phải thế. Nói là tổ chức thì cũng không sai, nhưng nhà con không phải xã hội đen!”

“Lần này, con không muốn ba lại phái Giáp ba và Giáp bốn đến nữa.” Tiểu Cảnh Thời nói.

Cậu nhóc cúi đầu, Minh Ngữ Đồng cũng không nhìn rõ biểu cảm của cậu, chỉ nhìn thấy vai của Tiểu Cảnh Thời run run, hình như đang khóc. Sau đó, thấy cậu giơ tay lên, dụi dụi mắt. Lúc nhìn lại vào ống kính, Minh Ngữ Đồng liền thấy hốc mắt của Tiểu Cảnh Thời đỏ bừng, trên mặt còn đọng lại nước mắt.

Vốn dĩ mấy chiêu này của Tiểu Cảnh Thời không thể lừa Minh Ngữ Đồng được. Nhưng Minh Ngữ Đồng vẫn rất quan tâm. Cô quá để tâm Tiểu Cảnh Thời, mỗi một câu nói mỗi một hành động, mỗi niềm vui mỗi nỗi buồn của Tiểu Cảnh Thời, đều trực tiếp tác động đến thần kinh của cô. Cô quên mất, những đứa trẻ học ở Tắc Hạ Học Phủ, có ai lại không có gia thế hiển hách, hoặc gia thế đặc biệt đâu chứ? Đến cả con cái của các gia đình nổi tiếng cũng học ở đó, Tiểu Cảnh Thời sao có thể bị xa lánh chứ?

Thế nên Tiểu Cảnh Thời vừa bày ra dáng vẻ khóc lóc, trái tim Minh Ngữ Đồng liền loạn lên, cũng chẳng thèm để ý đến bản thân vẫn đang bị bệnh.

“Cô đi!” Minh Ngữ Đồng liền nói, “Ngày mai mấy giờ?”

Mắt Tiểu Cảnh Thời lập tức sáng lấp lánh, vui mừng hỏi: “Thật sao? Đồng Đồng, cô thật sự đồng ý đi sao?”

“Ừm.” Minh Ngữ Đồng gật đầu, “Ngày mai cô sẽ đến trường con tham gia hoạt động.”

“Thật tốt quá!” Tiểu Cảnh Thời hưng phấn nhảy cẫng lên, “Cuối cùng không cần Giáp ba và Giáp bốn đến nữa rồi, các bạn học cũng không phải sợ con nữa rồi.”

Tiểu Cảnh Thời vui, Minh Ngữ Đồng liền vui theo, “Vậy con nói cho cô biết, ngày mai mấy giờ nào?”

“10 giờ sáng mai.” Tiểu Cảnh Thời nói, “Một tiếng trước đó, bọn con sẽ dọn dẹp phòng học, đợi phụ huynh đến. Sau đó phụ huynh tham quan chúng con lên lớp, thời gian khoảng một tiếng. Một tiếng còn lại sẽ cùng bọn con tham gia trò chơi vận động, tổng là hai tiếng đồng hồ.”

Minh Ngữ Đồng ghi nhớ, “Được, vậy ngày mai cô sẽ đến đúng giờ.”

“Đồng Đồng, cô thật tốt quá!” Tiểu Cảnh Thời tiến đến gần, chu mỏ, hôn lên màn hình.

Minh Ngữ Đồng cũng cách màn hình hôn cậu nhóc, “Vậy ngủ sớm đi.”

“Vâng! Đồng Đồng ngủ ngon!” Tiểu Cảnh Thời lại giơ tay tặng Minh Ngữ Đồng một nụ hôn gió, rồi mới tắt cuộc gọi.

Cậu đặt điện thoại sang một bên, quỳ lên giường của mình, dáng người nghiêm túc xoay về cửa sổ, mười ngón tay chắp lại, lẩm bẩm: “Thượng đế ơi, phật tổ ơi, hai vị nhất định phải tha thứ cho câu nói dối nhỏ vừa rồi của con với Đồng Đồng. Con chỉ... Đó là câu nói dối thành ý, tất cả đều vì muốn ba mẹ con làm lành. Các vị tuyệt đối đừng trách phạt con! Con vẫn là cậu bé ngoan, Noel không thể thiếu quà nhé!” Tiểu Cảnh Thời lẩm bẩm xong, vô cùng hài lòng nằm xuống ngủ.

***

Minh Ngữ Đồng sáng sớm đã thức dậy, gọi điện cho Minh Ngữ Tiền, bảo anh giúp cô xử lý công việc buổi sáng, buổi chiều cô mới đến công ty.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.