Bố Em Sẽ Nuôi Anh

Chương 2: Màu cam kiên cường (1)




Giờ phút này, mọi người ở trong phòng đều tập trung mắt nhìn Hiên Mộc, nhất là hai người thủ hạ được Vân Nam mang theo. Quả thật ánh mắt nhìn như muốn thiêu đốt thành một cái lỗ lớn trên người Hiên Mộc. Từ đầu tới cuối, Hiên Mộc chỉ cười nhạt, cũng không nổi giận. Cặp mắt trong suốt như tuyết ngọc nhìn người kia chăm chú một hồi lâu, rồi sau đó khẽ mĩm cười nói:

“Cô Liễu thật thích nói chơi.”

Vẻ mặt thản nhiên như vậy thật đúng là chọc giận tới Liễu Miên, chỉ nghe cô nàng không cam lòng nói:

“Ai nói là tôi đang nói đùa? Tôi nói thật. Thế nào, lẽ nào Ngọc Ảnh anh thấy rằng ở chung cùng một chổ với người đàn bà như tôi mất mặt lắm à?”

Nghe vậy, Hiên Mộc cười nhạt, lông mày khóe mắt đều lộ ra một vẻ ấm áp, rồi nghe anh nói :

“Cô Liễu, cô xinh đẹp vô cùng, chỉ là Hiên đã có người trung ý hơn nữa đời người rồi. Cho nên trái lại, không thể nào thưởng thức được vẻ đẹp của cô Liễu. Nếu đã như thế, mối tình này xin lưu lại cho những người khác.”

Rõ ràng thấy mặt mày Liễu Miên biến sắc mấy lần khi nghe những lời nói của mình, thế nhưng anh vẫn thản nhiên, làm như không thấy, cầm lên một ly rượu, từ từ đi đến trước mặt của Liễu Miên, ánh mắt trong suốt nói :

“ Hiên kính cô Liễu một ly tạ tội. ”

“ Liễu tiểu thư, nếu đã nhìn trúng người nào thì cứ việc nói thẳng, cần gì phải mượn tôi làm cái bia để dò xét? Cô nên biết rằng phần lớn đàn ông rất ghét đàn bà tâm kế mưu mô. Ngược lại, đàn bà dịu dàng thẳng thắn, dám yêu dám hận mới đúng là đáng yêu. ”

Giọng nói của anh rất nhỏ, chỉ có thể để cho hai người bọn họ nghe mà thôi. Nhưng cái động tác này lại trở thành rất mờ ám đối với những người đứng xung quanh. Hiên Hiên nói xong thì lập tức trở về chỗ ngồi của mình, mà tim của Liễu Miên lại đập nhanh lỡ một nhịp. Cô mơ hồ lo lắng nhìn Vân Nam mong đợi. Ai ngờ anh lại xem như là một trò đùa, trong mắt không có một chút bóng dáng của cô phảng phất trong đó. Vì vậy sự lo lắng lúc ban đầu kia dần dần biến thành không cam lòng.

Liễu Miên cắn chặt hàm răng, hốc mắt có chút ửng hồng. Vân Nam, Vân Nam, rốt cuộc em phải cố gắng như thế nào mới có thể lọt vào mắt của anh? Thấy cuộc đàm phán không thành công, Liễu Miên cắn chặt môi, nhất quyết không nhượng bộ. Bộ dạng nhe nanh múa vuốt có vài phần giống Trần Lê, có chút buồn cười. Sau đó, anh làm như không có chuyện gì, nhìn Vân Nam và Liễu Miên đấu trí.

Nhìn bên ngoài Liễu Miên cường thế, thật ra cặp mắt đang bừng cháy như những vì sao, thì Hiên Mộc lắc đầu thở dài. Không còn nghi ngờ gì nữa, đàm phán đã bị thất bại, hai bên đã không đạt được thỏa thuận chung nào. Trên đường trở lại xe, Vân Nam lẳng lặng nhìn Hiên Mộc một lúc lâu rồi mới mở miệng nói :

“ Tôi hiểu được lần giao dịch súng ống lần này sẽ ảnh hưởng đến “ Sát ”. Nhưng kỳ cục ở chỗ là tại sao Hiên Mộc cậu không có một chút lo lắng nào? ”

Hiên Mộc nghe vậy, cặp mắt xanh như ngọc lẳng lặng nhìn Vân Nam một cái, ý tứ sâu xa, nói :

“ Chuyện này có thành hay không là phải xem biểu hiện của Vân chủ cậu đó. ”

Nhìn anh? Nhưng anh có thể làm được chuyện gì? Vẻ mặt Vân Nam không hiểu, Hiên Mộc cũng không nói thẳng, chỉ là trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm một chút. Như thế xem ra, đây vốn là vấn đề khó khăn nhưng bây giờ đã không cần để ý quá nhiều. Hơn nữa, anh không tin người đàn bà như Liễu Miên lại có thể nhịn không hành động.

Lúc Hiên Mộc trở lại khách sạn, Trần Lê đang mĩm cười nhìn anh, nhưng không biết vì sao, anh lại có cảm giác nụ cười của cô có vài phần miễn cưỡng, trong lòng không được thoải mái. Anh bước nhanh đến bên cạnh cô, ôm cô nói :

“ Làm sao vậy? Thân thể không được thoải mái à? ”

“ Không có, làm sao có thể. ” Trần Lê không nói lời nào, chỉ là xoay người về hướng của Hiên Mộc, dựa sát vào một chút. Trong lòng có cảm giác hạnh phúc, thật ra thì chỉ cần người đàn ông này vẫn còn ở bên cạnh mình, vậy tất cả những chuyện đã xảy ra đều không quan trọng, cô sẽ tiêu hủy tất cả những lá thư cùng những thứ bẩn thỉu đã nhận được ngày hôm nay. Hiên Mộc chỉ là Hiên Mộc của một mình cô mà thôi.

Tần Mặc Nhiên đợi cho bóng đêm buông xuống rồi mới tiến vào nhà họ Ân. Theo như sự quan sát kỹ lưỡng của mình lúc ban ngày, cùng với tin tức hồi báo của người phụ trách theo dõi, anh sớm biết buổi tối Tô Ca sẽ nghĩ ngơi ở đó. Ánh trăng sáng tỏ, thân là một lão Đại xã hội đen thế mà lúc nào lại bò trên tường như con thằn lằn, đi vào phòng cô gái mà mình yêu thích bằng đường cửa sổ, giống như nhiều năm trước, gõ nhẹ lên cửa sổ của cô ba cái. Khi đó, cô sẽ như con chim nhỏ lật đật chạy tới, lôi kéo anh lanh chanh lách chách nói :

“ Tần Mặc Nhiên, sao hôm nay cậu lại tới trễ như thế. ”

Nhớ tới nét mặt khẩn trương giống sẳn sàng chuẩn bị khăn gói cùng người yêu bỏ trốn của cô năm đó, gương mặt lâu nay lạnh lùng của anh không kìm chế được mà nở một nụ cười. Khi đó, lúc nào anh cũng chê cười cô ngu ngốc, lại lắm lời. Vậy mà trên thực tế, anh thật thích cô như vậy, thích một cách công khai, sẳn lòng nghe theo cô mọi chuyện, xem cô như là công chúa cưng chìu trong tay. Nhưng cho đến khi chuyện kia xảy ra…

Nhắm mắt lại, che giấu những chuyện trong qua khứ. Lúc mở mắt ra, trong mắt Tần Mặc Nhiên chỉ còn lại duy nhất sự bình tĩnh và cường thế. Thật là không có nghĩ tới, sau nhiều năm như vậy, mình lại như một thằng nhóc gõ cửa sổ của người yêu. Gõ ba cái, nhưng bên trong lại không có động tĩnh nào. Đang lúc Tần Mặc Nhiên cho là người bên trong đã ngủ say, suy tính có nên cạy cửa sổ ra hay không, thì thấy một bóng người gầy gầy đi tới bên cửa sổ, “ soạt ” một cái mở cửa ra, sau đó chau mày gần như khiêu khích nhìn anh.

Cặp mắt thường ngày xanh biếc như ngọc lưu ly bây giờ lại đen thẩm như nòng súng hướng về phía cô, tự dưng khiến lòng người kinh sợ. Ánh mắt của Tần Mặc Nhiên như phóng ra lửa, màu mắt của con ngươi thâm trầm, giọng nói lạnh lẽo mang theo sấm chớp gầm trời lửa giận :

“ Tại sao cậu lại ở đây? ”

Cặp mắt tuấn tú của người thiếu niên kia hơi nheo lại, tùy ý đáp trả :

“ Anh không biết sao? Tối nào Bạch Luyện cũng ngủ chung với tôi. ”

Sau đó, ánh mắt của cậu ấy từ từ thay đổi sắc bén, trong giọng nói nồng đặc mùi thuốc súng vang lên :

“ Ngược lại, đêm hôm khuya khoắt anh không đi ngủ, lại bò lên đầu tường nhà người ta, anh muốn cái gì chứ? ”

Nghe vậy, Tần Mặc Nhiên cười một cách châm biếm, cặp mắt thâm sâu như đáy vực thẩm lộ ra vẻ tàn nhẫn khiến người không rét mà run, chỉ nghe anh nói :

“ Tránh ra, tôi muốn gặp cô ấy. ”

Trăn Sinh làm như không nghe thấy, thân thể giống như tảng đá đứng yên ở bên đó, không nhúc nhích. Con mắt tinh anh của Tần Mặc Nhiên hơi trầm xuống, bên trong còn có loại cảm xúc coi như là nguy hiểm đang lan tràn.

“ Trăn Sinh, cậu tránh ra cho tôi. ”

Vào lúc hai người đang giằng co không ai nhường ai, thì một loạt âm thanh trong suốt vang lên, tiếp theo không biết tự lúc nào, một bóng người mảnh mai lắc mình đi vào. Trăn Sinh kinh ngạc liếc nhìn Tô Ca. Ánh mắt kiên định của người tới sau khiến người kia không cam lòng cũng đành lui ra. Chỉ còn lại một nam một nữ trực tiếp nhìn nhau.

Cặp mắt Tô Ca trong suốt, cô nhìn Tần Mặc Nhiên từng chữ một nói :

“ Tần Mặc Nhiên, về sau anh đừng tới tìm em nữa. ”

Tần Mặc Nhiên làm như hoàn toàn không nghe thấy, hai mắt sáng như sao chăm chú nhìn khuôn mặt của Tô Ca, không bỏ sót bất kỳ biểu tình nào. Tô Ca cũng không nói nhiều, hai mắt đen láy nhìn chằm chằm Tần Mặc Nhiên, kiên trì không nói tiếng nào.

“ Tại sao? ” Cơ hồ trong mắt Tần Mặc Nhiên sắp bốc lửa.

“ Tại sao? ” Tô Ca thấp giọng, lặp lại một lần nữa, sau đó ngẩng đầu lên, nhướng mày nhìn Tần Mặc Nhiên nói :

“ Tần Mặc Nhiên, em đã nhớ ra, chúng ta đã sớm quen biết, đúng không? Mười năm trước… ”

Nói đến đây, cô đột nhiên quay đầu đi, âm thanh gần như thổn thức nói :

“ Em thật là ngốc, ngay từ ban đầu nghe anh gọi “ Tiểu Cách Cách ”, em nên sớm nhận ra là anh. Nhưng đầu óc của em thật không có tiền đồ, em sợ đau, nên đem tất cả niêm phong lại để cất giữ. Mà bầy giờ… em lại có thể nhớ lại được, không phải rất thần kỳ sao?

Nhìn nụ cười có vài phần tố chất thần kinh của Tô Ca, khóe môi của Tần Mặc Nhiên tràn đầy khổ sở. Thì ra là cô nhớ lại chuyện xưa nên mới đột nhiên ghét anh như vậy sao? Nhưng anh biết nói làm sao với cô đây? Không lẽ nói rằng tất cả chỉ là hiểu lầm? Không lẽ nói rằng anh bất đắc dĩ mới lựa chọn cách tàn nhẫn đó mà đẩy cô ra? Nhưng chuyện này có thể nói ra sao? Đừng nói là trước đó cô đã không tin, chỉ bằng vào thân phận hiện tại của anh vẫn còn là một bí ẩn, làm sao anh có thể đem những chuyện này nói ra miệng?

Thấy vừa rồi cái người nào cường thế ngang ngược, giờ lại rút lui không ít, không thèm đáp trả, Tô Ca không nhịn được mà trên mặt lộ ra nụ cười lạnh lùng :

“ Tần Mặc Nhiên, anh có biết tại sao em lại quên đi cái quá khứ này không? Khi con người quá đau khổ, họ sẽ quyết định làm chuyện gì đó để không còn bị tổn thương nữa, tự bắt mình quên sạch hết những sự việc hay là con người có liên quan. Sau những chuyện cũ như thế, có một ngày sáng sớm thức dậy, em phát hiện mình đã hoàn toàn quên hết một số chuyện. Mặc dù không biết mình quên chuyện gì, nhưng cả người lại cảm thấy nhẹ nhõm. Vậy mà hôm nay Tần Mặc Nhiên anh lại xông vào cuộc sống của em, anh lại muốn em phải quên anh một lần nữa sao? ”

Anh lại muốn em quên anh một lần nữa sao? Chỉ với một lời nói này mà khiến tim của Tần Mặc Nhiên cảm giác đau đớn không thôi. Rốt cuộc là phải khổ sở đến mức nào thì mới có thể lựa chọn quên đi tất cả những gì đã xảy ra? Thậm chí tiêu diệt tất cả sự tồn tại của chính bản thân mình. Bỗng nhiên Tần Mặc Nhiên cảm giác sức lực của mình tan biến đâu mất tiêu.

“ Cho nên Tần Mặc Nhiên, anh trở về đi. Mặc kệ bây giờ anh yêu em cũng được, áy náy cũng tốt, hay có cảm thấy có hứng thú chơi tiếp với em cũng không sao, tóm lại, em sẽ không tin anh nữa đâu . ”

Tô Ca nói xong, dứt khoát một cách khác thường đóng cửa sổ lại. Nếu biết cuối cùng sẽ bị đau thương một lần nữa, cần gì phải lưu luyến những gì vốn không thuộc về mình? Mình vốn là không thể điều khiển người đàn ông này. Đã như vậy thì không bằng sớm buông tay! Kiêu ngạo của người nào không phải kiêu ngạo? Tình yêu của người nào mới không phải tình yêu đây? Xin lỗi, cô làm không được. Đời người ngu ngốc như vậy một lần là đủ rồi.

Tô Ca xoay người trở lại bên giường thì Trăn Sinh vẫn còn thức, chỉ là đôi mắt mở to, ngây thơ vô tội nhìn cô. Không nói tiếng nào, Tô Ca mỉm cười giở chăn ra, nằm xuống bên cạnh. Nhưng cho dù cô nhắm mắt, ra lệnh cho mình chìm vào giấc ngủ nhanh một chút, cô lại không có chút buồn ngủ nào. Không biết người đàn ông kia có còn ở ngoài cửa sổ hay không? Chắc không rồi! Có lẽ anh đã sớm rời khỏi. Tự phụ như anh, bị mình trực tiếp cự tuyệt như thế, làm sao anh có thể trở lại?

Chấm dứt đi thôi, không phải đây mới thật sự là kết quả sao? Tô Ca nhắm mắt tự nhủ, từ nay về sau, cuộc sống của tôi và người đàn kia không có bất cứ quan hệ nào.

“ Bạch Luyện… Chị đang khóc sao? ”

Ở trong chăn, Tô Ca lắc đầu nói :

“ Làm gì có. Trăn Sinh, ngủ sớm một chút đi. ”

“ Nhưng… ” Trăn Sinh muốn nói cái đó nhưng lại thôi. Tô Ca thấy thế thì cười nói :

“ Trăn Sinh, cậu muốn nghe tôi kể chuyện xưa không? ”

Người thiếu niên nhu thuận gật đầu. Tô ca nở một nụ cười, giọng nói bình thản như nước trôi vang lên :

“ Nghĩ lại thì thật ra đây cũng không phải là một câu chuyện dễ nghe gì. Chỉ là lúc trước có một cô bé rất ngu ngốc, cô yêu thích sâu đậm một cậu bé, ngày ngày lẻo đẻo theo lưng cậu bé đó. Cho đến một ngày, cậu bé đó cũng nói là mình thích cô bé, thế là hai người luôn ở chung với nhau. Sau khi cậu bé kia chơi chán thì gạt cô bé đó qua một bên. Cô bé không để ý cái gì là tự tôn kiêu ngạo, đi cầu xin cậu bé kia. Kết quả lại bị cậu bé lạnh lùng đẩy ra. Sau đó, cậu bé biến mất, rồi vì vậy mà cô bé quên mất cậu bé kia.

Không phải chỉ là câu chuyện xưa rất đơn giản buồn chán hay sao? Đơn giản tới mức thuận nước đẩy thuyền. Thế nhưng mỗi lần Tô Ca nhớ tới thái độ che chở nuông chìu đủ điều của Tần Mặc Nhiên đối với cô, rồi rốt cuộc lại ôm ấp gắn bó như keo sơn với nữ sinh khác trước mặt mình…

Nữ sinh kia rất đẹp, mười ngón tay thon dài cơ hồ muốn đâm trúng mặt của cô mà nói :

"Bằng vào bản mặt của cô mà muốn dây dưa với Tần Mặc Nhiên? Tốt nhất cô nên trở về soi gương xem bản mặt của mình khó coi tới cở nào đi."

Những lời nói tàn nhẫn như vậy quả thật là khắc ghi sâu sắc trong lòng của cô. Không tin nên tự mình chạy đến trước mặt anh, muốn nghe chính miệng anh nói, nhưng lúc ấy, có biết anh trả lời cô như thế nào không? Cặp mắt thường ngày cưng chìu khi đó lại tràn đầy vẻ chán ghét.

“ Không cần đi theo tôi nữa. Tất cả chỉ là trò đùa mà thôi. Em đã không chơi nổi nữa rồi, cũng nên rút lui sớm một chút. ”

Thì ra những hồi ức mà cô trân quý như báu vật chỉ là trò chơi trêu đùa trong lòng anh thôi sao? Tô Ca không cam lòng. Mười sáu tuổi, làm sao cô có thể can tâm bỏ cuộc một cách dễ dàng như vậy? Đến nước này, cô vẫn còn kéo tay anh hỏi :

“ Rốt cuộc là anh đang chơi trò gì vậy? ”

Vẻ mặt thiếu niên anh tuấn không còn kiên nhẫn nói :

“ Lộ Lộ có thể cho tôi thứ quan trọng nhất trên cơ thể cô ấy, còn cô thì sao? Đi cùng với cô cũng chỉ có thể dắt tay, thậm chí thỉnh thoảng hôn trộm cô một cái còn khó khăn hơn cả chuyện giết heo. Như vậy mà cô nói là yêu tôi sao? ”

Tô Ca đột nhiên buông tay ra. Khi đó, mình được dạy bảo là phải yêu quý bản thân, chẳng lẽ như vậy cũng là sai hay sao? Vậy mà anh vẫn nói là anh nghĩ cô không yêu anh? Khi đó cô kiêu ngạo nhưng lại yếu ớt và nhạy cảm, không chịu nổi anh bất ngờ xa lánh, nhưng cũng không dám không nghe lời người lớn. Nhưng có một lần cô nhìn thấy Tần Mặc Nhiên và nữ sinh kia âu yếm trước mặt của mình thì trong lòng đau đớn si khờ.

Thế nhưng lúc ấy cô lại cảm thấy tất cả đều không sao. Chỉ cần anh có thể quay về bên cạnh mình, chỉ cần có thể hưởng thụ sự nuông chìu trong cặp mắt đen thăm thẳm của anh, cô có thể làm bất cứ điều gì. Cô viết một lá thư, len lén đặt trong hộc bàn của anh. Trong thư cô viết, ở trong một phòng trọ nhỏ gần trường học, cởi hết quần áo, ngồi trên giường chờ anh. Trong lòng thấp thõm, tim đập nhanh không thể tưởng tượng được, giống như sẽ từ trong miệng nhảy ra bên ngoài bất cứ lúc nào.

Vậy mà cô vẫn chờ là chờ, cuối cùng thì có tiếng cửa từ từ mở ra, cô ngẩng đầu lên nhìn, người tới không phải là Tần Mặc Nhiên, mà là một đám nữ sinh lâu nay ganh tị với cô, còn có một vài nam sinh đã từng thổ lộ tình cảm với mình. Ánh mắt của đám nữ sinh thì nhạo báng, mà nam sinh thì khinh miệt.

Khiến cho Tô Ca có cảm giác hành động của mình, nguyên cả con người của mình, chính là một trò cười cho thiên hạ.

Cái ngày đó, cô đã hoàn toàn quên mất làm sao mình có thể về đến nhà, tự giam mình trong phòng ngủ một ngày. Khi cô tỉnh lại thì người đàn ông Tần Mặc Nhiên kia đã không còn xuất hiện trong cuộc sống của cô nữa. Đau lòng! Nhưng nỗi đau ngày đó theo năm tháng đã trở thành tê liệt.

Sau khi chuyển trường, có bạn bè mới, cố gắng học tập, tham gia thi tốt nghiệp trung học. Chuyện cũ trôi qua, thời gian vô tình, cô đã không còn nhớ từ bao giờ cô đã quên mất anh. Cho đến chuyến đi Đại Lý kia, lại gặp nhau một lần nữa.

Tô Ca nhìn cặp mắt tràn đầy lo lắng của Trăn Sinh, miễn cưỡng nhếch môi cười nói :

“ Chị không sao, thật mà! Chuyện nên quên, chị đã quên mất rồi. ”

Một đêm này, mặc kệ là ai đúng, đều là một đêm không ngủ. Tô Ca mơ màng chìm vào giấc ngủ, đến khi cô giật mình tỉnh lại thì Trăn Sinh vẫn còn ngủ say. Nhẹ nhàng đắp chăn lại cậu ấy, cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, mở cửa ra. Không khí tươi mát của buổi sáng đập vào mặt, nhất thời khiến cho tâm tình người ta khoan khoái.

Chúa tôi!

Tô Ca nhướng mày, phát hiện có một đống máu lưu lại trên bệ cửa sổ. Tần Mặc Nhiên anh… Không lẽ là anh đang bị thương? Nhưng cô lại không có một chút lo lắng. Người đàn ông kia sẽ không đặt mình vào trong thế bị động, có thể, chỉ là chịu không nổi chuyện mình ngang bướng đập gãy mũi của anh ta thôi. Tô Ca nghĩ như thế.

Sáng sớm Hiên Mộc tỉnh lại thì thấy Trần Lê đã dậy trước anh. Bữa sáng cũng đã mua rồi, đặt ở trên bàn. Giờ phút này, cô đang ngồi thẩn thờ trên ghế sa lon.

“ A Lê, sao không ngủ thêm chút nữa, chẳng lẽ tối hôm qua biểu hiện của anh không tốt? ”

Anh cũng không quên tối hôm qua mình đã ra sức như thế nào. Trần Lê liếc nhẹ anh một cái rồi nói :

“ Ngủ không được, cho nên phải rời giường. ”

Hiên Mộc nghe vậy, hôn lên mặt cô môt cái, sau đó chuẩn bị đi đánh răng. Anh vừa mới chuẩn bị quay đi thì Trần Lê gọi anh từ phía sau :

"Hiên mộc."

Hiên mộc quay đầu lại hỏi: "Chuyện gì vậy?"

Trần Lê dịu dàng cười đáp :

“ Hiên Mộc, em có thai. ”

"Bịch" một tiếng, cái bàn chãi đánh răng rơi xuống từ trong tay Hiên Mộc, anh lại ngẩng đầu lên nhìn Trần Lê, sắc mặt mừng rỡ như điên cũng không thể hình dung biểu tình của anh ngay lúc này! Anh chợt nhào tới ôm cô xoay mấy vòng, sau đó mới nhớ ra, bỏ cô xuống, nhìn tới nhìn lui quan sát cô một hồi. Sau đó lại khẩn trương ôm Trần Lê nói :

“ Mới vừa rồi có làm em bị thương không? ”

Trần Lê nhìn bộ dạng khẩn trương của người đàn ông trước mặt, có chút buồn cười. Vừa rồi anh không có dùng sức, bất quá bởi vì những lời nói này mà trong lòng cảm thấy ngọt ngào. Tựa đầu trên vai người đàn ông, cô nói :

“ Không sao, mới bốn tuần lễ thôi, không bị thương đâu. Hiên Mộc, khi nào chúng ta mới có thể rời khỏi nơi này? ”

Cô thật là không muốn đợi ở chỗ này nữa. Nghe vậy, Hiên Mộc trấn an cô :

“ Mau thôi, đợi chuyện bên Hongkong kết thúc, anh sẽ dẫn em đi liền. ”

Chỉ vậy thôi à, Trần Lê gật đầu, mặc dù trong lòng có chút lo lắng nhưng không có nói toạc ra. Cô phải tin tưởng anh.

Buổi sáng nhìn thấy Tần Mặc Nhiên, toàn thân anh tỏa ra một luồng khí lạnh chớ tới gần, khiến Hiên Mộc bị dọa muốn nhảy dựng lên. Rốt cuộc là ai đã chọc giận tới vị Diêm La này rồi hả? Theo bản năng, Hiên Mộc lựa chọn đứng cách xa xa Tần Mặc Nhiên một chút, rồi lên tiếng nói:

"Mặc, lão Các bên kia truyền tin đến, nói là sự tình ở Hongkong sắp xong rồi thì mau quay về. Thế lực ngầm của Vân Nam bên kia đã bắt đầu rục rịch.”

"Biết rồi, mấy ngày nữa sẽ trở về.” Tần Mặc Nhiên lên tiếng trả lời. Sau đó đột nhiên quay lại nói với Hiên Mộc:

"Đi chọn vài người có chút bản lĩnh, tối nay theo tôi.”

“Cậu muốn làm gì?”

“Cướp người!”

Chắc chắn bây giờ muốn cho Tô Ca cùng đi với mình thì chỉ là chuyện nằm mơ. Đã như vậy thì chỉ có thể cột cô sát vào mình, rồi hóa giải trái tim của cô sau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.