Sáng ngày sau sinh nhật, Thảo Ngân thức dậy trong trạng thái vật vờ như
xác sống. Lúc soi gương, chính cô còn phải giật mình khiếp sợ với hình
ảnh phản chiếu của mình. Đầu tóc rối như tổ quạ, vài sợi tóc ướt nước
mắt dính bết vào mặt. Hai mắt sưng húp chẳng khác nào người ta úp hai
quả trứng gà vào, viền xung quanh mắt còn hơi mang sắc đỏ. Thật sự rất
dọa người! Không nói quá, nhưng thời điểm cô bước ra khỏi phòng, Bảo Nam
đi ngang qua còn phải dừng lại nhìn chằm chằm một hồi, sau đó cong mông
chạy mất dạng. Những người khác thì giả bộ như không có chuyện gì, cười
nói với cô như bình thường.
Đúng sáu giờ bốn mươi lăm phút, Hoàng
Bách đến đón cô bạn nhỏ đi học như mọi ngày. Cậu vẫn dừng xe ngay dưới
giàn hoa giấy trước cổng nhà, bấm hai hồi chuông không hơn không kém.
Hôm
nay, cậu mặc một chiếc áo khoác màu than đen, quàng khăn len màu tro
lạnh, đứng bên chiếc xe màu bạc của mình. Nhìn xa xa, rất có phong thái
của một “Liên Kiệt mặt lạnh” phiên bản nhỏ.
Liên Kiệt dắt xe đạp ra
trước, nhìn thấy em nuôi đứng đó, không khỏi lắc đầu thở dài. Thằng nhóc
này càng ngày càng cứng đầu! Tối qua, anh có khuyên thế nào, nó vẫn
sống chết không chịu nói ra sự thật đằng sau chiếc hộp rỗng đó, nhất
định muốn thực hiện kế hoạch đến cùng.
Mà lần này, em gái anh có vẻ
giận thật rồi. Từ sáng tới giờ, nó vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.
Mọi người hỏi cái gì, nó ngoài gật đầu cũng chỉ lắc đầu. Cho nó nghỉ học
một bữa ở nhà đi chơi với ông nội, nó không những không vui mừng, liền
khoác cặp sách kéo anh ra cửa.
Lại thở dài một hơi, người anh trai
nào đó đưa mắt nhìn vào trong nhà, quyết định leo lên xe, phóng đi mất
dạng. Thôi thì vì tương lai không bị người ngoài bắt nạt của em gái,
thân là anh trai như anh chấp nhận đóng vai người xấu vậy.
Thảo Ngân
mới quay vào nhà lấy khăn len không bao lâu, trở ra liền không thấy anh
trai đâu. Mà chờ đợi cô lại là người mà giờ phút này cô chỉ muốn đá cho
một cái thật mạnh.
Nhìn cô bạn nhỏ lúc này, Hoàng Bách thấy được rõ
ràng cô bé đang rất tức giận. Cô bé đứng đó, thở phì phì, trừng cậu bằng
đôi mắt sưng húp. Chắc chắn tối qua cô bé đã khóc lâu lắm. Cậu có thể
tưởng tượng được bộ dạng vừa khóc vừa nấc hết sức đáng yêu của cô bé.
Thế nhưng, toàn bộ cũng chỉ là phản kháng trong lòng mà không chịu hành
động, khiến cậu vừa buồn cười vừa đau lòng, lại càng thêm quyết tâm thực
hiện cho bằng được kế hoạch của mình.
“Lên xe đi!”
Trừng đến khi
nghe được câu này, cô gái nhỏ mặc dù rất không tình nguyện, nhưng bất
đắc dĩ vẫn chậm chạp đi đến, leo lên vị trí của mình. Bởi vì nếu không
lên, cô sẽ phải đi bộ tới trường. Mà như thế thì kiểu gì cũng sẽ muộn
học.
Xe bắt đầu chuyển bánh.
Cô gái nhỏ ngồi phía sau, ban đầu còn
khăng khăng bám vào dưới yên xe, tự nhắc nhở bản thân nhất định không
được tiếp xúc với người đã khiến mình khóc suốt tối qua. Nhưng được một
lúc, xe đến đoạn đường rẽ thì đôi tay nhỏ lại quen đường quen lối, níu
lấy áo người phía trước.
Chàng thiếu niên nào đó vì hành động này mà
bất giác mỉm cười. Với hiểu biết của cậu về cô bạn nhỏ, đặt dưới biểu
hiện này của cô bé cho thấy hai điều.
Thứ nhất, cô bé dù rất giận
nhưng vẫn chưa đến mức không màng quan tâm đến cậu nữa. Lần nào đi đến
đoạn đường này, cô bé cũng sẽ níu áo cậu lại, nhắc cậu chú ý an toàn,
giống như vừa rồi.
Thứ hai, kế hoạch của cậu có vẻ chưa đạt được hiệu quả mong muốn. Cậu cần phải cố gắng nhiều hơn.
Hôm nay, lớp học rất kì lạ. Từ lúc Hoàng Bách và Thảo Ngân đi ngoài cửa đến khi vào chỗ ngồi, rất nhiều ánh mắt đổ dồn vào họ.
Thảo
Ngân vốn luôn cúi đầu đi nên không để ý. Đến khi ngồi ngay ngắn vào vị
trí của mình, vừa ngước mắt lên, cô liền bị dọa giật mình. Ánh mắt tò mò
của mọi người giống như muốn đâm thủng vài lỗi xuyên qua người cô vậy.
Nếu như không phải đang giận Hoàng Bách, chắc chắn cô đã chạy đến trốn
sau lưng cậu rồi.
Bị cô phát hiện, những ánh mắt ấy mới dần tản đi.
Nhưng sau đó, cứ vài giây cô lại có cảm giác ớn lạnh một lần, thẳng đến
khi ra chơi cũng không dừng lại. Đáy lòng bé nhỏ uất ức không nói nên
lời. Những người này có vẻ như muốn hỏi cô điều gì, nhưng lại không lên
tiếng mà chỉ nhìn cô như thế. Cô đã làm chuyện kinh thiên động địa gì
sao? Mọi người như thế là có ý gì chứ? Cùng lắm thì mắt cô hôm nay so
với ngày thường sưng to hơn một chút thôi mà. Nhắc đến đôi mắt sưng của
mình, cô lại không thể nào không liếc người bên cạnh một cái oán giận.
Suy cho cùng thì đều là lỗi của cậu ấy.
Mà người ngồi bên cạnh này
chỉ chờ cô để ý đến mình, liền đem hộp đựng đồ ăn lấy từ trong cặp đặt
lên bàn, nhưng không đưa đến vị trí trước mặt cô bé như mọi lần.
Nắp
hộp vừa mở ra, mùi bánh bông lan cuộn thơm hương lá dứa xông đến, vờn
quanh chóp mũi cô gái nhỏ. Chỉ thấy cô cử động cánh mũi, hít một hơi
dài, sau đó lập tức quanh đầu về phía khác. Có trời mới biết cô đang
phải đấu tranh tâm lí dữ dội đến mức nào.
Ăn? Không ăn? Hai câu hỏi
này nối tiếp nhau lặp lại trong đầu cô vô số lần. Theo lí thuyết mà nói,
cô đang giận người ta thì nhất định không được ăn đồ của người ta. Vì
như thế chứng tỏ cô đã tha thứ cho người ta rồi. Thế nhưng trong hoàn
cảnh hiện tại, con sâu ham ăn trong bụng cô đang kêu gào rất có khí thế,
làm cách nào cũng không chịu ngủ yên. Cũng chỉ có thể trách cô bữa sáng
nay ăn không được bao nhiêu đã buông đũa.
Nhìn người nào đó quay mặt
vào tường, đang tự lẩm bẩm một mình, Hoàng Bách không khỏi buồn cười.
Lấy một miếng bánh, cậu chậm rãi đưa nó lên mũi, giả bộ hít nhẹ thưởng
thức. Sau đó, cậu từ tốn cắn từng miếng nhỏ, còn cố tình phát ra âm
thanh khiêu khích thính giác.
Ngay giây kế tiếp, bên cạnh cậu liền có
thể nghe thấy những tiếng hít thật mạnh cùng tiếng lẩm bẩm ngày càng
lớn phát ra từ người nào đó.
“Không ăn! Không ăn! Không ăn! …” Hai từ này lặp lại vô số lần.
“Không thể chịu được nữa!” Tiếng lòng ai đó hét lên.
Dưới
sự tra tấn khứu giác, thính giác vô cùng tàn khốc cùng với trí tưởng
tượng phong phú của bản thân, cuối cùng Thảo Ngân cũng bị con sâu tham
ăn trong bụng đánh bay lí trí.
Lần thứ n mùi bánh bay đến, cô quay
phắt lại, dùng tốc độ sét đánh đoạt lấy, ngay cả miếng bánh đã bị Hoàng
Bách ăn hơn phân nửa kia cũng không ngoại lệ. Sau đó, mặc kệ người ta có
nói bánh đó là cho cô hay không, tất cả đều chui vào bụng nhỏ bé của
cô. Tốc độ có thể so sánh với một con sói bị bỏ đói ba ngày.
Xử lí
xong xuôi đâu vào đấy, lúc này, cô bé nào đó thật thỏa mãn thở ra một
hơi, trên mặt đều là vui vẻ hưởng thụ. Bất thình lình, một bàn tay vươn
đến muốn chạm vào mặt cô nhưng nhanh chóng bị né tránh.
Chàng thiếu
niên nhìn điệu bộ co người, rụt cổ của cô bạn nhỏ, bật cười thành tiếng.
Cậu chậm rãi thu tay về vẻ không sao, còn tốt bụng nhắc nhở hai tiếng:
“Vụn bánh.”
Nghe
vậy, Thảo Ngân “Hừ…” nhẹ, dùng tay xoa mặt một vòng, vụn bánh dính trên
má liền rơi xuống. Cô lại liếc người bên cạnh lần nữa. Được rồi, cô
phải thừa nhận một điều: Cái người này làm bánh thực sự rất ngon! Thế
nhưng, không biết từ khi nào đã nhiễm tính xấu của anh trai cô. Sự việc
tối qua còn chưa tính, bây giờ cậu ấy lại còn cười nhạo cô nữa. Đáng
ghét!
Mà cả nửa buổi học về sau, người bên cạnh vẫn luôn giữ bộ mặt
gió xuân tươi mát, khiến cho đám con gái cứ chốc chốc lại bắn trái tim
màu hồng về phía góc lớp. Vì thế mà oán giận của cô bé nào đó tích tụ
ngày một nhiều, ngày một nặng. Rõ ràng cái người này thấy cô thê thảm
như vậy mới bày ra bộ mặt vui vẻ đó. Không những thế còn tranh thủ tán
tỉnh con gái nhà người ta. Ngày càng đáng ghét!
Tan học, Thảo Ngân không đợi Hoàng Bách đi cùng, không nói một lời liền chạy thẳng ra cổng trường chờ anh trai.
Hoàng
Bách đạp xe đi đến, vừa đúng lúc Liên Kiệt phóng vèo qua. Cậu thấy anh
nuôi đi với tốc độ rất nhanh, nhưng vẫn kín đáo nháy mắt với mình. Còn
cô bạn nhỏ của cậu, vì bị anh trai bỏ rơi mà tức giận đến không nói nên
lời, đứng cứng ngắc tại chỗ, trơ mắt nhìn theo bóng xe của anh trai đi
xa.
“Về nhà thôi.” Cậu đến gần, nhẹ giọng gọi.
Cô bạn nhỏ quay
đầu, híp đôi mắt trứng gà liếc cậu. Nhưng tuyệt nhiên vẫn không hé răng
nửa chữ. Ba giây trôi qua, cô bé xốc lại cặp sách một cái liền nhấc chân
bước đi.
Cậu cũng không miễn cưỡng cô bé, chỉ đạp xe chầm chậm theo
sau. Cậu biết cô bé vẫn luôn lén quan sát mình. Chỉ cần cậu đến gần hơn
một chút thì tốc độ đi của cô bé sẽ nhanh lên gấp đôi. Mà tốc độ này
đang có xu hướng ngày một nhanh hơn.
Nhận thấy tình hình ngày thêm
xấu, cậu vội nhảy xuống xe, dựng chân chống, đi nhanh đến chắn trước mặt
cô bé. Một loạt hành động được thực hiện trong nháy mắt.
“Lên xe đi! Tớ đưa cậu về.”
Cô
bé vẫn không nói gì, chỉ trừng mắt nhìn cậu một cái rồi hơi cúi người
muốn lách qua cậu để đi tiếp. Cậu vươn tay, ý định bắt cô bé nghe lời.
Nhưng cậu còn chưa chạm đến tay cô bé, đã thấy cô bé lùi lại hai bước
lớn, đem hai tay của mình giấu vào túi áo, trầm giọng.
“Không được chạm vào tớ!”
Cậu
nhìn điệu bộ bặm môi, ánh mắt lảng tránh như ghét bỏ của cô bé, lại
nhìn xuống bàn tay bị từ chối của mình, trong lòng thoáng qua một tia
mất mát. Mọi thứ dường như đang đi lệch khỏi tính toán của cậu.
Đối
diện với ánh mắt chợt lặng của Hoàng Bách, Thảo Ngân không tự chủ rũ mắt
xuống, đáy lòng mền nhũn. Sao cô lại có cảm giác mình vừa làm tổn
thương cậu ấy thế? Rõ ràng người nên cảm thấy uất ức là cô cơ mà.
“Tớ, tớ đang giận cậu đấy…” Thật lâu sau, cô yếu ớt nhăn mũi, giọng lí nhí như đang nhận lỗi.
“Ai bảo cậu không tặng quà cho tớ, còn cười nhạo tớ, còn tranh thủ tán tỉnh mấy bạn nữ trong lớp…”
Nghe
đến đây, khuôn mặt mới rồi còn lạnh băng bỗng nở nụ cười tươi sáng như
bầu trời sau cơn mưa. Cuối cùng thì cô bé ngốc nhà cậu cũng chịu nói ra
buồn bực trong lòng mình rồi. Kế hoạch của cậu coi như đã thành công.
Không đợi cô bé nói xong, cậu đã kéo cô bé lên xe.
Trước khi chia tay ở cổng nhà, cậu lấy món quà thật sự mà mình đã chuẩn bị từ lâu trong cặp ra, đưa đến trước mặt cô bạn nhỏ.
Thảo Ngân đón quà mà mặt ngẩn ra chẳng hiểu gì.
Thấy cô bạn nhỏ nhìn mình thắc mắc, Hoàng Bách chỉ cười mà không giải thích.
“Vào nhà đi!” Sau đó lên xe đi mất.
Thảo
Ngân nhìn theo bạn đến khi bóng cậu khuất sau ngã rẽ, rồi lại nhìn
xuống hộp qua trong tay. Thật lâu sau như hiểu ra điều gì, đôi môi nhỏ
chợt cong lên.
Cho đến khi nghe thấy tiếng “E hèm…” phát ra từ phía sau, cô mới thoát khỏi trạng thái bất động.
Bảo
Nam thấy cô chị nhỏ xoay người lại, còn hướng mình nhe răng cười thì hừ
mũi một cái, hai tay khoanh trước ngực, vừa đi vào nhà vừa nói:
“Chị
còn muốn đứng ngoài đó đến bao giờ? Mọi người đều đang chờ chị vào ăn
cơm đấy.” Sáng nay, bộ dạng còn như cá chết trôi, người ta nhường cho cả
quả trứng còn không thèm ăn. Thế mà chưa bao lâu, được trai tặng quà đã
vui vẻ như vậy. Thật đúng là bà chị hám trai còn ngốc nghếch. Cười cũng
ngốc nghếch!
Tớ biết trước khi nhận được món quà này, cậu chắc chắn giận tớ nhiều lắm. Hy vọng sau khi nhận được nó, cậu sẽ hết giận tớ.
Sau
này, bất kể là ai chọc giận hay làm cậu buồn, đừng giữ trong lòng. Hãy
nói cho họ biết, hoặc nói với tớ. Tớ sẽ giúp cậu một tay. Nhất định
không được để cho người khác bắt nạt, biết không?
Dũ đã muộn, nhưng vẫn chúc cô bạn nhỏ sinh nhật vui vẻ!
Gấp lại tấm thiệp với tâm trạng không nói nên lời, Thảo Ngân ghì chặt món quà ai đó tặng cô vào lòng.
Cả
nửa ngày sau đó, cô bé luôn luôn ôm một chú gà bông tròn vo màu vàng,
có thắt nơ đỏ trên đầu. Kích thước của chú gà không vượt quá một gang
tay. Bất kể là xem TV hay ăn cơm, chú gà cũng đều được mang theo. Chỉ
đơn giản vì đó là quà mà Hoàng Bách tặng cho cô, là món quà sinh nhật mà
cô thích nhất.
Xong bữa tối, cô ôm gà bông chuẩn bị về phòng học
bài, thấy Bảo Nam đang chơi điện tử với ông nội thì chợt nhớ ra điều gì,
quay sang hỏi anh trai đang rửa bát bên cạnh. Sau khi nhận được câu trả
lời, hai mắt cô trợn lớn, ôm đầu mà có cảm giác choáng váng, vội chạy
đi tìm mẹ.
“Mẹ, con cũng muốn ngủ ở phòng anh.”
“Đang yên đang lành, con lại muốn náo loạn gì đây?” Mẹ cô đang lật giở giấy tờ trên bàn, nhìn cũng không nhìn con gái một cái.
“Tại
sao em Nam được ngủ cùng anh?” Điều này làm tâm hồn nhỏ của cô bị đả
kích hết sức nặng nề. Anh trai của cô, sao có thể để thằng nhóc kia độc
chiếm làm của riêng.
“Không như thế thì con muốn thằng bé ngủ ở đâu nào?” Bà Hiền lật sang trang mới, bấm bút viết xuống.
Lời
vừa nói xong, cô gái nhỏ liền nhăn mày nghĩ ngợi. Nhà cô cũng chỉ có
bốn phòng ngủ, hai cỡ vừa, hai cỡ nhỏ. Bố mẹ cô một phòng. Hai anh em cô
hai phòng nhỏ. Phòng còn lại trước kia vốn là của chú, nay ông nội và
chú sử dụng. Tính đi tính lại cũng chỉ có thể xếp Bảo Nam vào phòng của
một trong hai anh em cô mà thôi.
“Con có thể nhường phòng cho em. Con
sang phòng anh.” Dù thế nào thì cô cũng nhất định phải bảo vệ anh trai
khỏi nanh vuốt của “Ác mộng”.
“Không được!”
“Tại sao chứ?”
Đến đây, bà Hiền mới đóng bút, gấp giấy tờ đặt sang một bên, nhìn con gái nghiêm giọng.
“Con gái lớn rồi, cứ dính lấy anh thế thì bao giờ mẹ mới có con dâu.”
“Chuyện
đó đâu có liên quan đến con. Mẹ thật không công bằng! Con mặc kệ. Con
muốn sang phòng anh. Mẹ cho con sang phòng anh đi!” Cô con gái nhỏ nhăn
mặt giậm chân, kéo tay mẹ mè nheo.
“Có về phòng học bài đi không hả? Còn nói nữa ngày mai đừng mong mẹ cho đi sắm đồ Tết.”
Cô
con gái nhỏ nghe vậy, hai mày nhíu lại không cam lòng nhìn mẹ. Sao mẹ
cô có thể nhẫn tâm như vậy chứ? Lại lấy chuyện sắm đồ Tết ra ép cô.
Qua
mấy phút mà mẹ vẫn không đổi ý, cô gái nhỏ quay đầu chạy ra ngoài tìm
bố. Bố cô đang chơi cờ tướng với bố Bảo Nam. Cô hỏi một đằng bố cô lại
nói đi một nẻo. Chú cô cũng không khác gì. Còn ông nội cô thì đang vui
vẻ chơi điện tử với “Ác mộng”. Cô đã nói mà, “Ác mộng” trở lại thì địa
vị của cô trong nhà liền rơi xuống đáy vực.
Đứng giữa nhà, ôm gà bông
trong tay, cô bé nào đó ngửa mặt lên trời thở dài, cuối cùng quyết định
mang sách vở qua phòng anh trai để có cớ ở lại.
Hai mươi hai giờ hai
mươi ba phút, bà Hiền trước khi đi ngủ mới để ý không thấy con gái ầm ĩ
nữa. Thấy lạ, bà qua phòng con gái xem xét.
Quả nhiên, cô bé không có trong phòng.
Mà
bên phòng đối diện, giữa chiếc giường đơn vốn đã không lớn của anh
trai, cô bé nào đó nằm ở vị trí chính giữa, dang tay dang chân chiếm hết
diện tích, bên cạnh là em họ đang ra sức kéo chân cô bé.
“Thảo Ngân béo, mau về phòng của chị đi! Tôi muốn đi ngủ.”
“Không về!” Liếc mắt nhìn em họ, thân hình tròn tròn lại nhích sát vào phía trong giường, trở về vị trí vừa bị xê dịch.
Không làm cách nào giành lại chỗ ngủ, Bảo Nam ném bịch bàn chân trong tay xuống, thở phì phì tức giận.
“Không về thì nằm gọn vào cho người ta ngủ với. Chị có biết mình sắp béo bằng cái giường rồi không hả?”
“Chị đây béo khỏe béo đẹp, còn hơn cái đồ cò hương.”
“Cò hương còn hơn bị thịt.”
“Bị thịt còn hơn cái que.”
“Cái que còn hơn…”
Lời
này còn chưa nói hết, cửa phòng bị kéo ra. Từ bên ngoài, mẹ Lý ló đầu
vào, cười như không cười nhìn hai đứa trẻ đang tranh cãi trên giường.
“Bị thịt, mau trở về phòng đi ngủ. Cái que, từ ngày mai mỗi bữa ăn thêm một bát.” Phân phó xong liền rời đi.
Thảo Ngân và Bảo Nam nhìn chằm chằm hướng cửa. Sau ba giây bất động, cả hai quay ra, dùng ánh mắt tóe lửa trừng nhau.
“Tại chị đấy!”
“Tại em đấy!”
“Hai đứa còn không thôi đi.”
Lúc
này, Thảo Ngân mới miễn cưỡng nhảy khỏi giường, nhưng vẫn không quên
chạy đến bên anh trai còn đang ngồi học bài mà nhỏ giọng dặn dò:
“Anh Kiệt, anh nhất định không được để Bảo Nam ôm anh đấy nhé!”
“Được
rồi, mau về phòng ngủ đi.” Liên Kiệt thuận theo em gái gật đầu một cái
nhưng ánh mắt lại liếc về phía nhóc em họ, khóe miệng khẽ nhếch.
“Anh nhất định…” Cô gái nhỏ còn chưa nói hết, đã bị mẹ lôi ra ngoài.
Không
cam lòng trở về phòng, cô gái nhỏ ôm gà bông trong ngực, thầm nhủ nhất
định ngày mai phải kể khổ với người đã tặng gà bông cho cô.
Ngoài
trời, không khí lạnh đổ bộ kéo nhiệt độ xuống thấp. Gió vờn qua khe cửa,
rít lên từng hồi không ngừng. Trong phòng, ai đó quấn chặt chăn bông
tạo thành kén sâu khổng lồ. Hơi ấm từ chăn bông bao phủ, đôi mắt của ai
đó chầm chậm khép lại, dần chìm vào giấc ngủ.