Bố Em Sẽ Nuôi Anh

Chương 19: Quả lựu đỏ (02)




Tuy còn chưa có văn kiện điều động rõ ràng thế nhưng những người nên biết thì đều đã biết. Diệp Thừa Dân và Lý Thừa Uyên cho ra phân công trực ban trong tết, bọn họ rất nể mặt Vương Tử Quân, cho hắn thời gian nghỉ ngơi, cũng không sắp xếp gì cả.

Lúc này Vương Quang Vinh đã dời nhà đến thủ đô, tất nhiên Vương Tử Quân cũng phải đón tết ở thủ đô. Thời gian đầu năm của Vương Tử Quân căn bản không quá thoải mái, có đủ người ở Sơn Nam và Nam Giang chạy đến thủ đô biếu nhiều món đặc sản.

Đối với những món quà đặc sản không quá quý hiếm cũng như thể hiện tâm ý này, Vương Tử Quân căn bản không thể từ chối. Dù sao hắn cũng không phải một vị thần giữa nhân gian, hắn nhất định phải làm tốt công tác nhân tình.

Mùng hai Vương Tử Quân đến chúc tết Lâm Trạch Viễn đi về nhà, vừa vào cửa hắn đã thấy nhị thúc Vương Giải Phóng và em họ Vương Tử Hoa đang trò chuyện với mẹ trong nhà.

Tất nhiên người nói chuyện chủ yếu là Vương Giải Phóng, Vương Tử Hoa chỉ ngồi bên cạnh nở nụ cười. Khi thấy Vương Tử Quân đi vào thì Vương Giải Phóng cười nói: - Tử Quân, vừa rồi nghe mẹ nói nhiều về cháu. Cháu đến đây, hai chú cháu ta cùng tâm sự.

Vương Tử Hoa khéo léo nhường vị trí, sau đó rót nước giúp cho Vương Tử Quân.

Vương Tử Quân khẽ gật đầu với Vương Tử Hoa, sau đó hắn cười nói với Vương Giải Phóng: - Nhị thúc, chú đến khi nào thế?

- Chú và em vừa mới đến. Vương Giải Phóng đối mặt với Vương Tử Quân cũng có chút áp lực. Tuy bây giờ lão cũng là thường ủy tỉnh ủy ở Chiết Giang, thế nhưng lão biết rõ sự chênh lệch giữa mình và cháu trai là như thế nào.

Hơn nữa chức vụ mới của Vương Tử Quân lại nhét hai vị trí phó bí thư tỉnh ủy và phó chủ tịch thường vụ tỉnh vào trong túi, điều này nói rõ Vương Tử Quân là người kế vị tiếp theo. Biết đâu sau vài năm nữa thì Vương Tử Quân sẽ tiến lên vị trí cao vời khác.

Vương Tử Quân căn bản không có ấn tượng quá tốt về chú của mình, thế cho nên khi trò chuyện cũng là câu được câu không. Khi bọn họ đang trò chuyện với nhau, chợt nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Triệu Tuyết Hoa vừa mới định đứng lên thì Vương Tử Hoa đã nhanh chân mở cửa phòng, nhưng hai người đứng bên ngoài là ai thì dù là Vương Tử Quân hay Vương Giải Phóng cũng không thể nhận ra được.

Một cặp nam nữa đứng bên ngoài, người đàn ông hơn bốn mươi tuổi với nụ cười sáng lạn trên mặt, người này mặc tây trang làm cho toàn thân tỏ ra cực kỳ nhẹ nhàng khoan khoái. Nhưng nếu so với người phụ nữ bên cạnh thì người này lại kém vài phần, cô nàng mặc áo lông màu hồng, chẳng những không mập mạp ra vì áo lông dày, hơn nữa còn phụ trợ cho dáng người lồi lõm hấp dẫn của nàng.

Khi nhìn thấy người phụ nữ kia thì Vương Tử Hoa có chút ngẩn ngơ, khi hắn định lên tiếng thì người phụ nữ đã dùng giọng phổ thông mềm mại nói: - Xin hỏi đây có phải là nhà của bí thư Vương không?

"Bí thư Vương?" Lúc này trong nhà thật sự có không ít bí thư Vương, nhưng Vương Tử Hoa cũng không cho rằng người đến tìm gặp mình hoặc bố mình, có lẽ bọn họ đến tìm bác trai.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy thì Vương Tử Hoa trầm giọng nói: - Bác trai của tôi hôm nay không có ở nhà.

- Chào anh, tôi là nhân viên công tác của thuộc văn phòng tỉnh ủy Mật Đông công tác trong khu thường trú của tỉnh ở thủ đô, hôm nay tôi đến là để chúc tết bí thư Vương Tử Quân. Cô gái kia biết Vương Tử Hoa hiểu lầm nên tranh thủ thời gian giải thích.

Vương Tử Hoa căn bản biết rõ sự kiện Vương Tử Quân sắp tiến lên nhận vị trí thứ ba của tỉnh Mật Đông, khi nghe đám người kia nói mình là nhân viên công tác của khu thường trú tỉnh Mật Đông thì hiểu ra vấn đề, biết bọn họ đến đây làm gì. Nhưng hắn bây giờ còn chưa biết thái độ của Vương Tử Quân, thế nên có chút do dự.

Vương Tử Quân nghe được đoạn đối thoại của Vương Tử Hoa và hai người bên ngoài, tuy hắn cảm thấy bất ngờ vì người của khu thường trú tỉnh Mật Đông đến nhà mình vào lúc này, thế nhưng dù thế nào thì người đến cũng là khách. Không thể đánh lên mặt người cười, hắn không thể như vậy được.

Khu thường trú ở thủ đô là chốn rồng rắn lẫn lộn, còn có một chức năng chính là nơi tập kết các loại tin tức, nếu làm tốt có thể lợi dụng tư nguyên, nếu không tốt chỉ là bài trí mà thôi.

- Tử Hoa, mời khách vào nhà ngồi đi. Khi hai người kia đi đến thì Vương Tử Quân đứng lên, hắn nở nụ cười bình thản mời bọn họ vào trong nhà.

Người đàn ông trung niên với vẻ mặt nghiêm túc lại càng thêm an phận, khi vừa thấy Vương Tử Quân thì không ngồi xuống mà dùng giọng cung kính nói: - Bí thư Vương, tôi là Trương Hữu Trí, phó thư ký trưởng văn phòng tỉnh ủy Mật Đông, là chủ nhiệm khu thường trú tỉnh Mật Đông ở thủ đô, vị này chính là Mễ Phương. Chúng tôi cố ý đến chúc tết ngài, chúc ngài năm mới vạn sự như ý.

Vương Tử Quân nghe lời nói của người đàn ông trung niên, hắn nhìn thoáng qua người này, đối phương đến căn bản không nhắc đến chuyện mình nhận chức, chỉ cung kính chúc tết, rất đúng mực, căn bản là nắm bắt rất khá.

Trước kia Vương Tử Quân về thủ đô họp cũng từng gặp mặt cán bộ tỉnh Mật Đông, nhưng khi đó hai bên gặp mặt chỉ nói vài lời hời hợt mang tính xã giao, căn bản không có ý xâm nhập trao đổi. Nhìn từ phương diện nào đó thì hai người này chính là những người cán bộ tỉnh Mật Đông mà Vương Tử Quân tiếp xúc đầu tiên.

Vương Tử Quân cười cười nói: - Chủ nhiệm Hữu Trí, đồng chí Mễ Phương, cám ơn các anh chị đã đến thăm tôi, tôi cũng chúc hai anh chị năm mới vui vẻ, an khang hạnh phúc.

Trương Hữu Trí và Mễ Phương đi vào nhà Vương Tử Quân một lát, uống một ly trà, nói vài câu chúc mừng, sau đó biết điều rời đi.

Chỉ là khi rời đi thì Trương Hữu Trí có mời Vương Tử Quân đến chỉ đạo công tác của khu thường trú Mật Đông ở thủ đô, căn bản không nói gì thêm.

Mễ Phương cơ bản không nói gì cả, chỉ là khi bắt tay chia tay với Vương Tử Quân, bàn tay của nàng rất mềm mại, rất không phụ lòng cơ thể yểu điệu nóng bỏng.

- Bí thư Vương, kính xin ngài tiến hành phê bình chỉ đạo nhiều hơn với công tác của khu thường trú. Đây là câu nói hát đệm của Mễ Phương sau khi Trương Hữu Trí lên tiếng.

Sau khi tiễn hai người này ra cửa thì Vương Tử Quân đi vào phòng khách. Vương Giải Phóng chờ Vương Tử Quân ngồi xuống rồi nói: - Tôi nghe nói tỉnh Mật Đông có rất nhiều mỏ khoáng, cháu đi đến Mật Đông nên chú ý một chút.

Vương Tử Quân cho dù có quan hệ khá nhạt với Vương Giải Phóng thì cũng có vài phần máu mủ thân tình, biết rõ lời dặn của Nhị thúc là lời vàng ngọc, thế nên hắn gật đầu nói: - Nhị thúc yên tâm, cháu nhớ kỹ rồi.

Vương Giải Phóng thấy Vương Tử Quân khiêm tốn như vậy thì có chút hưởng thụ, đồng thời cảm thấy có vài phần không đúng. Dựa vào ánh mắt, sự nhạy bén và tâm cơ của Vương Tử Quân, sao không hiểu rõ tình hình của tỉnh Mật Đông cho được?

Buổi sáng Vương Quang Vinh cũng không quay về, vì vậy Vương Tử Quân và Vương Giải Phóng và Vương Tử Hoa ăn một bữa cơm gia đình. Buổi chiều Vương Giải Phóng đưa Vương Tử Hoa rời đi, sau đó hẹn ngày mai cả nhà dùng cơm ở khu thường trú tỉnh Chiết Giang.

Sau khi hai cha con Vương Giải Phóng đi chưa bao lâu thì Mạc Tiểu Bắc đưa Tiểu Bảo Nhi từ nhà Mạc gia quay về. Triệu Tuyết Hoa càng ngày càng yêu thương Tiểu Bảo Nhi, lúc này thấy Tiểu Bảo Nhi đi về thì kéo cháu ra ngoài chơi.

- Vợ, chiều nay có chuyện gì cần làm không? Vương Tử Quân ngồi xuống ghế sa lông cười hỏi Mạc Tiểu Bắc.

Mạc Tiểu Bắc khẽ cười, cũng không nói chuyện, chỉ ngồi bên cạnh Vương Tử Quân, bộ dạng ung dung bình tĩnh.

Vương Tử Quân định ở nhà với Mạc Tiểu Bắc, nhưng khi nhìn bộ dạng của nàng, hắn chợt sinh ra ý nghĩ muốn đưa nàng đi dạo. Tuy Mạc Tiểu Bắc giống như luôn ở bên cạnh hắn, thế nhưng thực tế hắn cũng không có quá nhiều thời gian với nàng. Dù sao thì hắn có công tác của mình, còn có sự hiện hữu của Lâm Dĩnh Nhi và những người khác, bọn họ căn bản đều chia xẻ bớt thời gian với Mạc Tiểu Bắc.

Khoảng thời gian tết nhất này giống như nhóm người Tần Hồng Cẩm có giao ước với nhau, bọn họ đều né tránh Vương Tử Quân. Trước nay Y Phong ở cùng với Tần Hồng Cẩm, bây giờ Y Phong và Tiểu Điềm Đậu đi ra nước ngoài, Trương Lộ Giai thì đi du lịch, còn Lâm Dĩnh Nhi lại theo vợ chồng Lâm Trạch Viễn về quê.

Tuy Vương Tử Quân tin tưởng bọn họ làm vậy cũng không có giao ước gì, thế nhưng mục đích là gì thì quá rõ ràng. Hắn thầm cảm khái, đồng thời nói với Mạc Tiểu Bắc: - Nghe nói những ngày qua thủ đô rất náo nhiệt, chúng ta đi dạo chơi xem thế nào.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.