Bố Em Sẽ Nuôi Anh

Chương 18: Quả lựu đỏ (01)




- Chào bí thư Lâm. Vương Tử Quân cố gắng làm cho giọng điệu của mình bình tĩnh hơn một chút, hắn trầm giọng chào hỏi Lâm Trạch Viễn.

- Tử Quân, cậu công tác rất tốt ở Nam Giang, bây giờ hầu như tất cả các lãnh đạo đều khen thưởng khả năng nhìn xa trông rộng của cậu. Những ngày qua các chuyên gia trong và ngoài nước cùng nhau phân tích tình hình, nếu như không phải cậu ở Nam Giang phong tỏa nguồn bệnh, với lưu lượng người đi lại trong nước, chỉ sợ hậu quả bây giờ là khó tưởng. Lâm Trạch Viễn vừa nghe máy thì đã dùng giọng cảm thán nói.

Nhưng lời cảm thán này có pha lẫn niềm vui, mặc dù không có danh phận nhưng Vương Tử Quân là rẻ hiền trong mắt lão, thế nên lão cực kỳ chú ý đến tình huống của Vương Tử Quân.

Nói thật trước kia khi thấy Vương Tử Quân tham dự vào trong sự việc không nằm trong phạm vi quyền lực, hơn nữa còn có không ít người đề xuất nghi vấn và ý kiến với công tác của Nam Giang, Lâm Trạch Viễn căn bản có cái nhìn không hay với Vương Tử Quân. Lão căm tức cảm thấy Vương Tử Quân vẫn còn trẻ, còn phải học hỏi thêm nhiều kinh nghiệm.

Nhưng bây giờ tất cả nghi vấn biến thành tán thưởng, hơn nữa những phân tích của các chuyên gia trong và ngoài nước về phương diện khống chế dịch bệnh cdangf làm cho đám lãnh đạo trung ương lạnh cả người. Hầu như tất cả đều cảm thấy may mắn vì Nam Giang kịp cho ra phản ứng, may mà nhờ cán bộ Nam Giang có bản lĩnh nên một kết cục khủng khiếp không diễn ra.

- Chú Lâm, cháu chỉ làm những việc nằm trong khả năng của mình, hơn nữa cháu làm như vậy cũng là mèo mù gặp cá rán... Vương Tử Quân khiêm tốn nói với Lâm Trạch Viễn.

Vương Tử Quân hiểu rất rõ Lâm Trạch Viễn, hắn thấy Lâm Trạch Viễn là một cây đại thụ đứng ngạo nghễ, một nửa trên đất một nửa trên tường, lại có một nửa bay trên không trung. Thế nhưng một người như Lâm Trạch Viễn lại luôn tỏ ra an phận và cực kỳ khiêm tốn. Trước mặt một người như vậy hắn sao có thể kiêu ngạo được? Dù thế nào thì hắn cũng phải che giấu và ném đi chút cảm giác kiêu ngạo không hay của mình.

Lâm Trạch Viễn lần này ngược lại không tán thưởng sự khiêm tốn của Vương Tử Quân, lão cười cười nói: - Tiểu tử cậu đừng giả vờ với tôi, tuy khi nên khiêm tốn thì không thể kiêu ngạo, thế nhưng cậu lại phải kiêu ngạo vì sự kiện này.

- Có một số việc khi chúng ta cần dùng tâm thì nhất định phải dùng tâm, cho dù chỉ có một phần trăm khả năng thì cũng phải cố gắng dùng một trăm phần trăm công sức và lực lượng để thực hiện. Lâm Trạch Viễn rất vui vẻ, thế là nói chuyện với Vương Tử Quân nhiều hơn một chút. Mười phút sau đó chủ yếu là Lâm Trạch Viễn lên tiếng. Sau khi nghe Vương Tử Quân báo cáo vài vấn đề thì Lâm Trạch Viễn mới thay đổi chủ đề: - Tử Quân, tôi cho cậu một tin tức, cậu cần chuẩn bị tốt tâm lý, năm sau cậu sẽ rời khỏi Nam Giang.

Mặc dù Vương Tử Quân có chuẩn bị tâm lý thế nhưng sau khi nghe quyết định này thì cũng không nhịn được phải hỏi một câu: - Chú Lâm, có phải là vị trí trước đó không?

- Không phải, tôi còn định cho cậu rèn luyện thêm hai năm, thế nhưng lãnh đạo đã tán thành năng lực của cậu. Bọn họ cho rằng nếu cho cậu ở trên vị trí kia thì căn bản là quá niên hạn, còn không bằng cho cậu đi đến đúng chỗ, chính thức thể hiện mình là nhân tài. Lâm Trạch Viễn chợt dừng lại rồi nói tiếp: - Có vài vị đồng chí trực tiếp đề nghị cho cậu tiến lên làm chủ tịch tỉnh, nhưng tôi chối bỏ điều này. Tuy niên hạn nhận chức của cậu đã đủ, thế nhưng bước chân đi quá lớn sẽ dễ mất trọng tâm, căn bản không có lợi cho cậu. Ý của tôi là cậu cần tôi luyện trước, sau đó tiến lên một bước thì thuận tiện hơn.

- Sang năm sẽ có văn kiện bổ nhiệm, sẽ là phó bí thư kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông. Vị trí này không dễ làm, cậu nên chuẩn bị tâm lý cho tốt.

Phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh, sau khi nghe xong vị trí mới của mình mà Vương Tử Quân không khỏi sững sờ. Dựa theo những cải cách của trung ương về vị trí phó bí thư tỉnh ủy, rất nhiều nơi có hai vị trí phó bí thư tỉnh ủy, một do chủ tịch tỉnh kiêm nhiệm, hai là của phó bí thư chuyên trách. Nhưng bây giờ lại có hai vị trí cấp phó quan trọng nhảy lên người mình, điều này làm cho hắn cảm thấy cực kỳ vinh hạnh.

- Chủ tịch tỉnh Mật Đông là một cán bộ lão thành có kinh nghiệm công tác cực kỳ phong phú, sau khi đến Mật Đông thì cậu dù là công tác hay sinh hoạt cũng phải học tập đồng chí của mình nhiều hơn, có biết không? Lâm Trạch Viễn dặn dò hai câu thì cúp điện thoại. Lúc này Vương Tử Quân còn khiếp sợ vì vị trí của mình, mãi đến khi những tiếng tút tút vang lên bên tai được nửa phút thì hắn mới tỉnh táo lại và cúp điện thoại.

Vị trí phó bí thư tỉnh ủy kiêm phó chủ tịch thường vụ tỉnh Mật Đông căn bản là cực kỳ có ý nghĩa, vì tuổi thọ của vị chủ tịch tỉnh kia là không nhỏ, nếu như không có tình huống không may, như vậy chỉ sau một thời gian ngắn Vương Tử Quân sẽ tiến lên làm lãnh đạo số hai tỉnh Mật Đông.

Vương Tử Quân nghĩ đến những lời căn dặn đầy ý nghĩa của Lâm Trạch Viễn mà không nhịn được phải nở nụ cười. Khi hắn chuẩn bị rời khỏi phòng làm việc của mình, Trình Viên Lệ gọi điện thoại đến. Trình Viên Lệ ở đầu dây bên kia báo cáo công tác về việc tiếp đón người của bộ y tế, sau đó không khỏi dùng giọng hưng phấn nói: - Trưởng phòng Vương, tôi có khả năng được điều động.

Vương Tử Quân thật sự không ngờ Trình Viên Lệ sẽ được điều động, chẳng lẽ nàng sẽ tiếp nhận vị trí trưởng phòng tổ chức của mình? Khi hắn đang suy tư thì Trình Viên Lệ nói: - Vừa rồi bí thư Diệp mới tiết lộ với tôi một câu, nói là tuyến trên thấy tôi có năng lực mạnh ở công tác y tế, thế nên chuẩn bị điều động tôi lên nhận công tác ở bộ y tế.

Thân phận của Diệp Thừa Dân là quá rõ ràng, lão căn bản linh thông tin tức còn hơn những vị bí thư tỉnh ủy bình thường khác. Hơn nữa sự việc có liên quan đến phương diện điều động nhân sự, Diệp Thừa Dân sẽ không bao giờ nói bừa. Hôm nay lão chính thức tiết lộ điều này, đã khẳng định Trình Viên Lệ sẽ tiến lên công tác ở bộ y tế rồi.

Những ngày qua Vương Tử Quân làm tổ trưởng tổ phòng chống dịch, hắn căn bản cũng hiểu khá nhiều tình huống của bộ y tế trong nước. Bây giờ bộ trưởng bộ y tế sắp về hưu, lúc này điều động Trình Viên Lệ tiến lên, ý nghĩa của nó là gì không cần nói cũng biết.

Hơn nữa bây giờ Trình Viên Lệ còn có thành tích phòng chống dịch cực kỳ chói mắt.

Trong đầu lóe lên ý nghĩ như vậy, Vương Tử Quân cười nói: - Đồng chí Viên Lệ, chúc mừng chúc mừng, khi nào chị có rảnh thì đến nhà tôi dùng cơm.

- Trưởng phòng Tử Quân anh cũng đừng nên quá khách khí, nếu nói ra thì tôi phải là người mời cơm lãnh đạo. Trình Viên Lệ tuy sắp tiến lên một bước nhưng căn bản càng khiêm tốn với Vương Tử Quân, vì nàng biết rõ mình sở dĩ có cơ hội thế này là vì đi gần bên cạnh Vương Tử Quân.

Lúc này tình hình dịch bệnh ở bên ngoài nước đang rất nguy hiểm thế nhưng cũng không quá ảnh hưởng đến bầu không khí trong nước. Ngoài việc nhấn mạnh nhân dân không nên đi lại quá nhiều, phần lớn người đi làm đã và đang trên đường về nhà đón tết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.