Bố Em Sẽ Nuôi Anh

Chương 12: Sắc cây dương (05)




Sau khi Ngôn Mặc Bạch đi vào, không hề có một tí dáng vẻ nào là hợp tác, mặt không chút thay đổi đi đến trước bàn làm việc của Ngôn Diệu Thiên, hai tay ôm trước ngực dựa vào bàn, ý tứ không muốn lên tiếng.

Ngôn Diệu Thiên nhìn thái độ này của con trai mình, cũng không có so đo, ngược lại biểu tình trên mặt đều là nhu hòa yêu thương. Nếu đổi lại là người khác hay bất cứ một ai, khi nào thì có thể thấy được Ngôn Diệu Thiên bị người ta bỏ qua một bên không để ý mà vẫn còn có khuôn mặt này?

Ngôn Diệu Thiên là ai?

Thương nhân đứng đầu thành phố A, trên thương trường là Diêm Vương mặt lạnh, người người muốn nịnh bợ, vô số người sợ ông như thần, ông muốn người nào chết, người đó liền không thể sống tới ngày mai.

Dám nhìn ông ta bằng sắc mặt đó, cũng chỉ có con trai ông——Ngôn Mặc Bạch.

Ngôn Diệu Thiên cầm tài liệu trong tay đưa tới trước mặt Ngôn Mặc Bạch, ôn hòa nói: “Đây là cổ phần YT Quốc Tế, con kí tên lên trên tờ giấy này đi.

Ngôn Diệu Thiên cũng không quanh co lòng vòng với con trai mình, trực tiếp nói thẳng vào vấn đề.

Ngôn Mặc Bạch không nghĩ tới lão già này vừa mở miệng thì nói đến vấn đề này, anh hơi sững sờ một chút. Trong lòng ngược lại đang rất buồn bực, vợ của mình đúng là liệu sự như thần, cô lại có thể đoán được lão già gọi anh tới là vì cổ phần YT Quốc Tế.

Thật ra thì Tư Mộ lúc đó cũng chỉ nói giỡn, cô làm sao biết được, đoán bừa mà thôi.

Trên mặt Ngôn Mặc Bạch lộ ra một nét cười khinh thường, nói: “ Toàn bộ cổ phần công ty? Quả nhiên đủ phóng khoáng! Nhưng mà con không thấy lạ gì.”

Ngôn Mặc Bạch cầm tài liệu lên lật xem vài trang, sau khi nói xong liền quăng tập tài liệu lên bàn, cũng không hề nhìn lại, ý lạnh trong mắt càng tăng.

“Con là người thừa kế duy nhất, con không thấy lạ gì, tất cả đều là của con.” Ngôn Diệu Thiên nắm chặt tay để dưới bàn, giọng nói vững vàng không nhanh không chậm, mặc dù bị chính con trai của mình đối xử lạnh lùng nhưng trên mặt ông vẫn không có một tia tức giận, nhưng dù che giấu thế nào, vẫn có thể nhìn thấy được cô đơn cùng đau lòng nơi đáy mắt ông.

Nhưng mà Ngôn Mặc Bạch lại nghiêng đầu qua một bên nên không nhìn thấy.

“Ai mà thèm cái công ty rách này?” Âm thanh của Ngôn Mặc Bạch sắc bén, ánh mắt có hơi hung ác, mặc dù người trước mặt này là cha của anh, máu chảy trong người anh là của ông ta, nhưng anh vẫn không có ý thu lại vẻ tàn ác trên người.

Ngôn Diệu Thiên giống như không nghe được lời nói của con trai, đưa cây bút máy của mình tới, để cho anh kí tên lên.

“Luật sư đã công chứng qua, bây giờ phần tài liệu này đã có hiệu lực. Cha biết rõ con ở ngoài cũng làm ăn rất khá, cha đều biết…..nhưng mà bây giờ con đã lập gia đình,

có vợ, cũng sắp có con, con không thể giống như trước kia không cố kị gì mà làm công việc đó....nghe ta, quay trở lại quản lí công ty.”

Từ đầu đến cuối thái độ của Ngôn Diệu Thiên đều rất ông hòa, cho dù nhìn thấy con trai mình nổi giận nhưng ông vẫn mang theo nét cười bao dung.

Chuyện ở bên ngoài của Ngôn Mặc Bạch, ông không dám nói là biết hết, nhưng cũng biết bảy phần, cái nghề đó nguy hiểm cỡ nào, buôn lậu súng ống đạn dược cũng không phả là đùa giỡ, ông không muốn con trai duy nhất của mình xảy ra chuyện gì? Gia nghiệp lớn như vậy, ông cố gắng xây dựng như vậy, nếu không có con trai, ông liều mạng cho ai?

Trước kia ông không quản được, nhưng giờ có con dâu giúp, đoán chừng có thể con trai sẽ nghe lời mình một chút đi!

Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng khẽ hừ, thì ra đây là tiền trảm hậu tấu!

Hừ, lời này như thế nào lại nghe quen tai? Không lẽ lão già này thông đồng cùng vợ mình?

Ngôn Mặc Bạch lạnh lùng nhìn lướt qua tài liêu để trên bàn, không nhìn tới bút của ông đưa, gỡ cây bút máy từ trên túi áo xuống, múa máy vài cái trên tài liệu, khí phách kí tên lên giấy.

Hừ, ai sẽ ngại có nhiều tiền hơn?

YT Quốc Tế có nhiều tiền như vậy, toàn bộ cổ phần, đừng nói con trai mình, ngay cả cháu chắt sau này cũng không cần lo nghĩ gì.

Quản lý công ty? Anh không có hứng thú.

“Cổ phần con lấy, nhưng không có thời gian quản lý công ty.” Ngôn Mặc Bạch kí tên xong liền quăng tài liệu tới, hừ giọng nói.

Ý tứ kia cực kỳ rõ ràng, chỉ lấy tiền bạc không làm việc, nếu đưa tiền bạc cho anh, anh sẽ không tự nhiên tiếp nhận, tiếp nhận, liền tính toán phủi tay làm ông chủ. Nếu như quan tâm, vậy ông tiếp tục quản lý công ty, giúp anh kiếm tiền!

Ngôn Diệu Thiên nhìn thấy hình dạng dầu muối không vào của con trai, có loại cảm giác vô lực nào đó.

Khi nào thì anh mới tha thứ cho ông? Mới có thái độ tốt, giống như con trai, nói chuyện hòa nhã với mình?

Nhưng mà nếu anh chịu tiếp nhận công ty, vậy thì chuyện đó để sau rồi tính! Bản thân ông vẫn còn có thể quản lí được một khoảng thời gian nữa. Cho dù là dùng hết khoáng thời gian cuối của tính mạng, còn lại một tia sức lực cuối cùng, ông cũng để co con cháu mình có tương lai không lo không nghĩ.

Ngôn Mặc Bạch không thấy ông nói gì, xoay người rời đi.

Mới vừa xuống lầu, thấy Tư Mộ đang ngòi trên ghế sô fa trong phòng khách xem sách dành cho phụ nữ mang thai lấy từ Phó gia về, anh vô cùng khó chịu đi tới, lấy quyển sách trên tay của cô, tiện tay ném lên trên ghế sô fa: “Về nhà thôi, trời cũng tối rồi.”

Tư Mội bị động tác bất ngờ này của anh làm cho giật mình, sau đó lập tức phản ứng, trừng mắt liếc anh một cái, thấy sắc mặt của anh có vẻ không được tốt, không tiện nói gì thêm, rầu rĩ tức giận, bĩu môi đứng dậy đi tới phía cửa.

Lúc này chính mình bỏ mặc người khác, bây giờ lại bị vợ mình không để ý, bất bình trong lòng dâng lên. Bước nhanh đuổi theo, dang tay ôm hông cô kéo vào người, giọng nói có hơi hung dữ, “Em còn muốn tạo phản? Dám bỏ mặc anh.”

Tư Mộ đẩy tay của anh ra: “Anh cách xa em ra một chút, Anh tức giận nặng như vậy, em sợ con trai cũng sẽ bị dính tính tình của anh, sau này trưởng thành không được tốt.”

Ngôn Mặc Bạch bị cô đẩy ra, lại đi lên om, một cánh tay nắm được cằm cô, cười: “Hắc, vậy anh nên gần em nhiều hơn chút nữa rồi. Con trai không giống anh thì giống ai? Giống người đàn ông khác, vậy chuyện liền lớn!”

Tư Mộ bị anh bóp cằm có hơi tức giận, nghiêng đầu há miệng cắn tay anh.

“A--------” Ngôn Mặc Bạch khoa trương la to, nhưng mà cũng không có rút tay ra, cánh tay đnag ôm eo cô cũng siết chặt hơn, đem cô áp sát vào trước người mình. Miệng ghé vào bên tai cô khẽ cắn một hơi, nói ra lời mập mờ: “Vợ, nếu như em cắn mất tay của anh, vậy mấy tháng còn lại này, em cho anh mượn tay của em?”

Lúc đầu Tư Mộ chưa kịp phán ứng, nghi hoặc nhìn anh, không hiểu lời nói của anh có ý gì, cũng không hiểu tại sao nói mấy tháng còn lại anh muốn dùng tay để làm gì. Cho đến khi bên tai truyền tới một câu nói, Tư Mộ mới hiểu được, lập tức kéo tay của anh ra, hứ hai cái, mặt đã đỏ rồi.

“Cút! Không phải anh còn có một cái tay đó sao?” Sau khi đỏ mặt liền mắng, lại tự trách mình không có tiền đồ, cư nhiên mới bị anh đùa giỡn một chút như vậy mà đã đỏ mặt rồi. Cảm giác đẳng cấp lưu manh của mình ngày càng giảm, thường xuyên bị hai ba câu nói của anh làm cho mặt đỏ bừng. Nhớ ngày đó là mình muốn giở trò lưu manh hạ gục anh!

Ngôn Mặc Bạch cười, cúi đầu hôn cô: “Anh muốn giữ lại một tay để còn cởi quần áo em nữa!”

Tư Mộ nghiến răng nhéo anh một cái: “Không phải nói là về nhà sao? Còn giỡn nữa!” Sau đó cách xa anh, giống như muốn trốn chạy nhanh ra ngoài cửa chính.

Vừa mới về đến nhà, cô liền ôm mặt thở ra hơi thân thiết.

Mới rời khỏi nhà hai ngày một đêm, đã cảm thấy như trải qua một thế kỉ vậy, nhớ đến hương vị gia đình, ở nhà vẫn là tốt nhất.

Mấy ngày tiếp theo, Tư Mộ đều chạy tới chạy lui giữa hai nhà họ Ngôn và nhà họ Phó, những lúc Ngôn Mặc Bạch bận sẽ có Tiểu Cửu lái xe đưa cô đi, cuối cùng thì Tư Mộ cũng cảm thấy phiền, ăn một bữa cơm mà phải đi xa như vậy, đáng sợ nhất là mỗi ngày bọn họ đều làm một bàn lớn đồ ăn, họ không chê lãng phí, cô nhìn thấy cũng muốn nôn.

Vì vậy buổi tối lúc ngủ, nằm ở trong ngực anh nói: “Chồng à, chúng ta vẫn nên ăn cơm ở nhà mình đi!”

Ngôn Mặc Bạch cau mày: “Không được, bây giờ em đang có thai, không thể làm việc!”

Nấu cơm cũng gọi là làm việc?

Được rồi!

“Vậy chúng ta thuê người làm đi!” Tư Mộ đề nghị.  

“Anh không thích có người ngoài sống trong nhà mình.” Ngôn Mặc Bạch cau mày cự tuyệt lần nữa, sau đó nhéo mũi người trong ngực: “Hơn nữa dạ dày của em được nuôi mấy tháng, nuôi được như vậy, cơm của người khác làm, sợ là em sẽ ăn không trôi?”

Tư Mộ hừ hừ, trong lòng cắn một cái: “Rõ ràng là dạ dày của anh mới kén ăn, còn nói em! Dù sao em cũng không muốn đi, mỗi ngày chạy tới chạy lui, em thấy mệt. Hơn nữa mỗi lần đều làm cả một bàn đầy thức ăn, vừa tốn sức lại lãng phí tiền bạc, chúng ta ăn một bữa cũng không hết bao nhiêu. Chúng ta qua bên để kia ăn cơm, hay là làm khổ người khác. Vẫn là nên ăn cơm ở nhà thôi. Tìm một người giúp việc theo thời gian, chỉ tới đây nấu cơm thôi, thời gian cũng không lâu.”

“Vậy thì em tự đi nói với cha mẹ.” Cô nói cũng có lí, nhưng anh cũng không dám đi nói với cha mẹ vợ, ngộ nhỡ bọn họ trách tội anh ngược đãi con gái bọn họ thì sao?

Tư Mộ gật đầu: “Vậy chúng ta mỗi người phụ trách một bên, em nói với cha mẹ bên kia, bên này thì để anh nói với cha.”

Tư Mộ cũng không dám chủ động nói chuyện với Ngôn Diệu Thiên, chỉ sợ tới lúc đó ông nói cô không biết điều, bọn họ làm như vậy, cũng là vì muốn tốt cho cô, muốn đứa con trong bụng cô được khỏe mạnh.

Nhà họ Phó bên kia, cũng không biết Tư Mộ nói với bọn họ như thế nào, nhưng họ đã đồng ý. Mà Ngôn Mặc Bạch lại chưa có nói qua với Ngôn Diệu Thiên, đợi đến giờ cơm, dì Ngô vẫn chưa thấy bọn họ tới, gọi điện đến hỏi, Tư Mộ vội vàng nói đã ăn rồi. Vừa nghĩ tới hôm nay bà Ngô chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, cô lại cảm thấy đau lòng.

Hỏi mới biết Ngôn Mặc Bạch vẫn chưa nói cho bà Ngô. Tên khốn kiếp này, không phải đã nói mỗi người phụ trách một bên sao? Anh nghe xong, liền phủi tay quên rồi.

Thật ra là Ngôn Mặc Bạch nghĩ bọn họ không qua, bên kia cũng sẽ không có ai dám nói gì, hơn nữa anh cũng không muốn gọi điện thoại cho Ngôn Diệu Thiên, vì vậy liền im lặng không nói câu nào.

Tìm người giúp việc theo thời gian thì dễ, nhưng ngược lại đúng như lời Ngôn Mặc Bạch nói, thuận theo tìm tới, tay nghề không tốt, một tuần Tư Mộ đã đổi bảy lần, cuối cùng thừa nhận lời nói của Ngôn Mặc Bạch, quả nhiên dạ dày của mình được nuôi sinh ra kén ăn rồi.

Cuối cùng cũng không dám tùy tiện tìm nữa, tính toán khi thì để cho bên kia đưa cơm qua, khi thì tự mình xuống bếp nấu, chỉ là mỗi lần xuống bếp, Ngôn Mặc Bạch còn khẩn trương hơn so với cô, nhiều lần còn muốn cướp đi cái muôi, tự mình ra tay.

Cuối cùng Ngôn Diệu Thiên biết chuyện, quyết định đưa bà Ngô sang, mỗi ngày đến giờ cơm thì qua đây nấu.

Gần đây tình trạng nôn nghén của Tư Mộ tăng lên nhiều, đối với mùi dầu khói cũng không có thích, cho nên dì Ngô tới đây nấu cơm, cô cũng không có phản đối, còn vui vẻ tiếp nhận, nhưng mà có một yêu cầu, cô muốn ăn cái gì thì làm cái đó, đừng có cái gì cũng làm, quá lãng phí.

Bà Ngô vốn được thuê để đặc biệt chăm sóc cho Tư Mộ, bị đưa qua đây, đương nhiên là không hề oán hận gì, hơn nữa khi Tư Mộ nói lên yêu cầu, bà cũng vui lòng tiếp nhận. Bà cũng cảm thấy quá lãng phí, hơn nữa làm nhiều như vậy cũng rất mệt. Trước đó khi còn ở nhà họ Ngôn, Ngôn Diệu Thiên đã dặn như thế, bà cũng không dám vi phạm yêu cầu của chủ nhân, cũng chỉ có thể làm theo như vậy vừa phí sức mà chẳng có kết quả tốt. Bây giờ nghe xong, bà nhẹ nhõm vui mừng, mỗi ngày không cần làm gì cứ tới đây nấu hai ba món ăn là được.

Sau khi Tư Mộ trở về từ căn biệt thự ở giữa núi, qua một tuần, lại đi làm kiểm tra, lấy được kết quả kiểm tra, đúng như lời Edward nói, tất cả đều bình thường phát triển theo hướng tốt, đến lúc đó con cô cũng giống những đứa bé khác, khỏe mạnh ra đời.

Sau khi Tư Mộ lấy được tin tức chính xác, rốt cuộc cũng hoàn toàn yên tâm. Tảng đá lớn trong lòng được gỡ bỏ, tâm tình cũng tốt lên.

Mấy ngày gần đây, Tư Mộ ăn ngon ngủ ngon, lúc trước gầy đi, bây giờ đã đầy đặn hơn, trên mặt càng thêm tươi sáng, da cũng trong trắng phiếm hồng, đặc biệt rất có tinh thần.

Buổi sáng hôm nay, Ngôn Mặc Bạch tỉnh lại, thấy lông mi của người trong ngực cong cong dài dài giống như cánh bướm, vừa đẹp vừa đáng yêu, liền cúi đầu xuống hôn một cái lên mặt cô, khi tia ánh sáng mặt trời đầu tiên chiếu vào phòng, vừa vặn chiếu vào trên khuôn mặt Tư Mộ, dưới ánh sáng vàng ấm, khuôn mặt của vợ mình như hoa đào, trong trắng phiếm hồng. Không giống như gốm sứ, mà trơn mềm giống như trứng gà sau khi bóc vỏ, dưới ánh mặt trời, lại giống như trong suốt, trong nháy mắt có thể bị tan vỡ.

Ngôn Mặc Bạch hôn trán cô, mặt mày, lỗ mũi, khóe miệng, cuối cùng là hôn lên đôi môi phớt hồng của của cô. 

Tay Ngôn Mặc Bạch để trên người cô kiểm tra một hồi, phát hiện vợ của mình không chỉ có da mặt trở nên đẹp hơn mà trên người cũng có thịt hơn, cảm giác rất tốt.

Cúi đầu chui vào trong chăn, một tay vén áo cô lên, cúi đầu thưởng thức.

Tư Mộ cuối cùng bị anh đánh thức, ôm cái đầu đang để trước ngực mình, đẩy anh ra: “Ai nha phiền chết rồi, mới sáng sớm, có để cho người ta ngủ hay không——?”

Ngôn Mặc Bạch cầm tay cô đang ôm mặt mình, gặm một cái, giọng nói mang theo hưng phần: “Vợ ơi, biết không, gần đây người em cũng mập hơn rồi.”

Tư Mộ sợ hết hồn, che mặt kêu lên: “Là do dì Ngô, mỗi ngày đều làm nhiều món ăn ngon như vậy, làm hại em cũng trở nên mập hơn rồi ô ô ô——” 

Tay Ngôn Mặc Bạch đặt ở trước ngực cô, nhẹ nhàng vuốt ve hai cái, yêu thích không buông tay: “Vợ, nơi này cũng lớn hơn một ít——”

Tư Mộ nắm lấy tay anh hất qua một bên: “Ngực phát triển thì tốt, nhưng sao mấy chỗ khác cũng như vậy?”

“Trước kia em gầy quá, giờ có thịt một chút, cảm giác thích hơn, ôm cũng thoải mái——”

“Nhưng mà béo lên mặc đồ rất xấu.”

Ngôn Mặc Bạch cười bất đắc dĩ, bây giờ lo lắng vấn đề này, vậy đến lúc bụng cô lớn hơn nữa, ngay cả những bộ đồ bình thường kia cũng không mặc được, mỗi ngày đều mặc bộ đồ bầu rộng rãi, không phải sẽ dọa cho cô muốn khóc?

Cho nên mới nói, sinh con có cái gì tốt? Cũng không cần phải có đứa bé!

“Vợ như thế nào cũng đều đẹp, em mập một chút, anh thích hơn——” Ngôn Mặc Bạch cúi đầu xuống hôn một cái trước ngực cô, sau đó phun ra hơi thở đầy ái muội: “Vợ ơi, em mang thai cũng đã hơn ba tháng?”

“Ừ, thế nào?” Tư Mộ đang vì mình béo lên mà buồn rầu không thôi, hoàn toàn không có chú ý đến lời nói của anh.

“Không phải bác sĩ nói, sau ba tháng là có thể làm chuyện đó rồi hả?” Ngôn Mặc Bạch nói xong, không để ý đến cô có đồng ý hay chưa, tay trực tiếp đi chuyển xuống phía dưới tìm kiếm: “Vợ à, nơi này của em, cũng đang tràn đầy khát vọng kìa.” Chạm đến phía dưới, một mảng ẩm ướt.

Lúc này Tư Mộ mới kịp phản ứng, vừa xấu hổ đưa tay kéo anh: “Ngôn Mặc Bạch, anh không nên làm loạn! Nhanh rời giường đi, chúng ta hôm nay đi dạo phố, anh đã nói hôm nay sẽ đi dạo phố với em, mua đồ cho cục cưng…..đã dậy rồi, đừng làm loạn…..”

Người này bị cấm dục đã lâu vừa được nếm một chút ngon ngọt, được ăn mĩ vị, làm sao có thể dễ dàng buông tha? Vừa tiếp tục, âm thanh mang theo hơi thở trầm đục truyền ra từ trong chăn: “Bây giờ vẫn còn sớm, trước hết để cho gia thoải mái đã.”

“Ngôn Mặc Bạch……Mặc Bạch…...chồng…..” Tư Mộ làm nũng lấy lòng, thế nhưng những thứ này đối với Ngôn Mặc Bạch cũng không là gì, nhưng một tiếng “chồng” cuối cùng lại kêu hết sức mất hồn, càng thêm kích thích Ngôn Mặc Bạch, động tác càng nhanh hơn.

“Anh đã đồng ý với em, lại còn nói chuyện không giữ lời..….Ngôn Mặc Bạch cái người này, anh là tên lừa gạt……” Tư Mộ dưới sự trêu chọc của anh hiển nhiên cũng đã động tình, nhưng cô vẫn mạnh miệng, mặc dù thân thể cực kì vui sướng, nhưng trong lòng lại không thoải mái, vì vậy liền mang theo giọng nghẹn ngào lên án anh.

Ngôn Mặc Bạch đã sớm nhiệt huyết sôi trào, nhưng vẫn nhẫn nhịn dỗ dành cô, hôn nhẹ lên trán, dụ dỗ tâm can bảo bối của mình: “Được rồi không khóc, chồng nhất định sẽ đi dạo phố với em……coi như dù không đi dạo phố mua đồ cho cục cưng thì anh cũng sẽ gọi điện tới cửa hàng cho người mang đồ qua đây……ngoan nào bảo bối, đừng kẹp chặt quá……”

“Cút ngay, đưa đồ tới so với dẫn chúng ta đi mua đồ, có thể giống nhau sao? Cái người này thật không hiểu gì hết……con trai sau khi sinh nhất định sẽ không thích anh!” Tư Mộ vừa khóc vừa mắng anh, nhưng thân thể rõ ràng đã bắt đầu tiếp nhận anh.

Ngôn Mặc Bạch mặc kệ cô mắng thế nào, bản thân mình thoải mái hơn nữa vợ mình cũng hưởng thụ là được, anh đã nhịn lâu lắm rồi, cuối cùng cũng được khai trai, trong đầu đều là một mảng ánh sáng trắng bóng, linh hồn cũng đã sảng khoái bay lên.

“Anh, đừng, dùng sức như vậy——” Tư Mộ sợ sẽ ảnh hưởng đến đứa bé, âm thanh run rẩy nhắc nhở.

“Ừ——bảo bối, anh sẽ nhẹ một chút.”

Chờ tới khi hai người kết thúc, đã tới thời gian ăn cơm trưa, mà Tư Mộ cũng đã mệt ngủ thiếp đi.

Mặc dù Ngôn Mặc Bạch đã hết sức nhẹ nhàng, nhưng thời gian kéo dài lâu như vậy, Tư Mộ vẫn không chịu nổi.

Ngôn Mặc Bạch vẫn cảm thấy không thỏa mãn gặm cắn môi cô, nhìn chằm chằm bụng cô, giống như là đang nhìn chằm vào cục cưng ở trong bụng cô, con mắt lộ ra vẻ hung dữ, ở trong lòng cảnh cáo: Nhóc con nhanh ra ngoài cho lão tử! Vì con mà lão tử không được thoải mái!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.