Bồ Đề Kiếp

Chương 9




Sau thời gian dầm mưa , nó đã được hắn đưa về nhà , không phải nhà nó đâu nha mà về nhà hắn . Hắn bảo các cô làm việc lên thay đồ cho nó và hắn cũng nên thay bộ khác chứ . Dầm mưa suốt rồi mà không lẽ định mặc bộ quần áo này suốt cho ốm à . Hắn mang trên người chiếc áo phông xám ngắn , chiếc quần âu dài đen rộng tôn lên vóc dáng cao chuẩn của một thằng con trai , mái tóc xanh đen với đôi mắt xám khói nói lên vẻ lạnh lùng . Hắn xỏ tay vào túi quần mà bước lên từng bậc thang rồi vào phòng mình , vừa mở cánh cửa phòng ra hắn đã thấy được khuôn mặt thiên thần của ai kia đang nằm ngủ trên chiếc giường nệm trắng , mái tóc dài hung đỏ mượt rải trên gối trắng , đôi mắt tím buồn thường ngày đã khép hờ với chiếc áo sơmi trắng của hắn dài quá hông cùng chiếc quần đùi nâu của hắn dài đến đầu gối của nó . Hắn tiến gần đến giường mà khẽ vuốt ve khuôn mặt của nó .

" Thật ra em có bao nhiêu bí mật mà tôi chưa biết !"- hắn cúi xuống khẽ hôn vào trán nó một nụ hôn chứa đầy tình yêu thương của mình . Hắn thật sự muốn biết cái người tên Thành nó nói là ai ? Tại sao anh ta lại làm nó đau khổ đến như vậy ?

" Còn nhiều lắm !"- nó khẽ mở đôi mắt tím buồn và đầy bí ẩn của mình ra . Bốn con mắt chạm nhau mà không phải cố ý . Nó có đúng là đang trả lời hắn không ? Hay nó quyết định nói ra những điều buồn phiền đó cho hắn .

" Có thật em sẽ nói cho tôi biết !"- hắn vẫn nhìn thẳng vào đôi mắt đó mà kiên định và cũng biết rằng đôi má nó đỏ ửng . Có phải nó đang ngại ngùng không ? Nhưng thế này trông nó dễ thương hơn nhiều đấy .

"Sao có tận hai người vậy nè ! Anh dùng phân thân chi thuật của Naruto hả !"- nó lắc đầu ngoầy ngoậy , mặc dù hắn và nó chỉ cách mặt nhau khoảng 10 cm . Ô hay thật , có tận hai tên sát gái này lận . Mà cũng đúng thôi người ta thường có câu " Trên thế giới này người giống người là chuyện bình thường "

" Hazz ! Em bị sốt rồi !"- hắn thấy vậy thì ngớ người một hồi rồi nhân lúc hai gương mặt đang gần thì hắn lấy vần trán cao rộng của mình mà đặt lên vầng trán đáng nóng lên của nó . Hắn thở dài , cứ tưởng sắp được biết bí mật của nó rồi chứ .

" I still love you in my heart

Ai ni obite teta

Please tell me back in the day

Wasurenaide...

Hitomi tojireba

Ano hi no egao ga

Matataku kaze ni ima , furuete ..."

( Sayonara I love you - CLIFF EDGE )

Bản nhạc chuông quen thuộc của nó bỗng phát lên khi hắn định ra khỏi của để xuống lấy mấy viên thuốc cho nó .

" Tạm biệt người em yêu ư ! Cũng hay đó !"- hắn nghe thấy mà quay lại cầm chiếc điện thoại của nó đang réo trên bàn kia mà không quên dịch luôn tên bài hát sang tiếng việt .

" Alo "- hắn nhấc máy khi thấy cái tên của nhỏ hiện trên màn hình . Chắc nhỏ cũng đang lo cho nó đây , vì sao ư ? Dễ thôi , hôm qua nó góa giang ngủ nhà hắn mà .

" Ai vậy ? Thư đâu ?"- nhỏ thấy đầu dây bên kia vọng lên một tiếng của người con trai nào đó , bèn sinh nên lo lắng . Nếu là bắt cóc tống tiền thì nó đâu yếu đến nỗi không đánh lại được bọn chúng .

" Thư ốm ! Nói địa chỉ đi , tôi sẽ đưa em ấy về !"- hắn không biết nói sao nữa bèn khai thật nhưng hắn chưa khai tên người nghe là ai , kẻo nhỏ có tin không nhỉ .

" Không cần đâu ! Để con Thư ở lại cũng được , nó mà về chắc nhà thành bãi rác ! Thế nhé chiếu cố nó giùm !"- hắn định nói tên mình thì đầu dây bên kia bỗng nhanh nhảu đáp mà không cần suy nghĩ khi nghe tin nó bị ốm . Nhỏ có phải con bạn thân nó không vậy trời . Hắn tắt máy đi mà thở dài nhìn vào chiếc giường thì ôi chao ! Nó biến đâu mất rồi -_÷

" Sao con nhỏ này làm mình nhức đầu vậy nhỉ !"- anh thở dài rồi đi xuống nhà định đi tìm nó . Vừa đi đến cầu thang thì thấy các bác giúp việc đứng một bên mà mở to mắt nhìn một vật thể lạ nào đó mà không chớp mắt .

" Ôi má mì ! Em đang làm gì vậy ?"- hắn vừa đến chỗ các bác mà nhìn vào chỗ họ đang quan sát mà đôi mắt cứ giật giật , cảnh vật hỗn độn trong phòng bếp . Cái tủ lạnh thì tất cả đều bị nó lôi ra hết rồi nó trộn tất cả làm thành một món kể cả sữa , cục đá trong tủ nó đều đổ vào một cái nồi riêng nhưng trong khi đó những chiếc bát , xoonng , chảo bị nó làm cho rời khỏi vị trí ban đầu mà khiến nó cứ đập leng keng với mặt đất . Trông nhà ăn của hắn bây giờ hơn một bãi chiến trường .

" Tôi làm món ăn mà ! Anh muốn thử không ?"- khuôn mặt nó vẫn lơ mơ mà cười híp mí trông đáng yêu lắm nếu mà nó không bê một nồi xoong chứa hỗn tạp , nó trộn hết tất cả với nhau khiến món ăn như cám cho lợn vậy . Nói gì thì nói từ trước đến giờ nó có bao giờ nấu ăn đâu , ai cũng biết khi nó làm thì không ai ăn được và còn hết nhẵn nguyên liệu trong nhà nữa chứ .

" Em làm vậy thì ai ăn được ! Tôi đưa em đi chỗ khác ! Mọi người giúp con chỗ này nha !"- hắn kéo nó ra ngoài mà không quên nói với những người còn lại giúp hắn dọn bãi rác này đi . Chắc ngày hôm nay phải nhịn đói mất thôi !

Hắn đưa nó đến khu vườn nhà , ở đó là một bãi đất rộng đó nha . Không khí ở đó rất trong lành , hai hàng dãy đều là cây với hoa được hắn tự tay chăm sóc tốt . Hắn buông tay nó ra định quay lại nói nó thì nó biến đâu mất teo rồi -_- . Khổ cho hắn lại phải lên đường kiếm nó thêm một lần nữa , mong rằng nó không gây ra chuyện gì nữa . Nó chưa được uống thuốc ốm thì chắc chưa dừng lại đâu .

" Xì ... Pụp !?" đang đi kiếm nó thì hắn nghe thấy trong gara để xe của hắn có những tiếng kì lạ phát ra . Hắn chạy đến đó thật nhanh thì thấy nó cùng với mấy cái nan hoa to đùng ở đâu ra ở trên tay nó .

" Anh chơi không cái này nghe vui tai lắm ?"- nó một tay cầm những cái nam hoa to đùng còn tay kia thì lấy đại một cái nan hoa đã được gắn những cây đinh mà đập mạnh đầu gắn đinh xuống khiến nó phát ra âm thanh cái " bụp " hồi lâu vì trong gara cách âm mà .

" Hay đấy !''- hắn thú vị chạy đến chơi cùng nó vì những thứ âm thanh kiểu này khiến hắn vui tai mà quên mất hỏi nó lấy mấy cái nan hoa đó ở đâu ra .

Hắn chơi mãi mà không để ý nó hiện giờ không ở chỗ hắn . Chơi một hồi thấm mệt hắn dựa người vào chiếc xe Lamboring thân yêu của mình thì cảm thấy gì đó không được êm như thường ngày .

" Áaa ... con nhỏ này dám tháo hết nan hoa xe à ! Không lẽ ... nó cũng mất hết rồi !"- hắn nhìn xuống lốp xe thì không thấy thành viên nan hoa nào còn ở đó rồi bắt đầu ngớ người nhìn sang chiếc siêu xe của mình , moto phân khối lớn đó cũng bị nó tháo rớt lun , nó là con người hay là con quỷ vậy trời ! Hóa ra từ nãy hắn đang chơi pháo được tạo bởi những em yêu của hắn à @-@

Hắn lại cuộc hành trình đi tìm nó sau khi ngẩn tò te khi nó không chơi cùng hắn từ nãy đến giờ . Hắn sau khi đi một vòng ngoài vườn không thấy nó , hắn chán nản đi lên phòng khách thì bắt gặp cảnh tượng thật mát mẻ . Tất cả các bác giúp việc cả trai lẫn gái đều nằm la liệt dưới sàn cùng các chất gì đó màu đỏ kia dính đầy trên sàn nhà và trên áo của họ .

Hắn chạy vào xem có chuyện gì xảy ra thì bỗng dưng chân hắn trượt lên đàng trước mà cả người bay lên không chung . Hắn lấy hai bàn tay chống xuống sàn nhưng ôi không , sàn nhà sao lại trơn vô đối khiến hắn trơn trượt ngã hôn sàn lun .

" Cậu chủ .... cậu có sao không ?"- bà Mai nằm dưới sàn mà ngóc đầu dậy vì cứ mỗi lần mọi người chống tay hay bò cũng bị toài ra thôi nên chỉ còn cách bò toài ra ngoài thôi .

" Ai làm ra nhưng việc này ?"- hắn tức giận mà quát to khiến ai nấy đều sợ hãi . Hắn mà biết là ai làm chuyện hắn bò như đứa trẻ tập bò thế này thì hắn sẽ phanh thây tên đó ra .

" Dạ thưa là cô Thư ạ !"- các cô giúp việc còn lại mà nói tên ra . Cũng đúng thôi , nó sau khi trộn dầu gội đầu , lọ vuốt keo , dầu ăn , ... các nguyên liệu khác thì nó bắt đầu đổ khắp nhà khiến ai cũng dính bẫy .

" Cô ấy đâu ?"- hắn vẫn còn tức giận mà gằn giọng , hắn mà bắt được nó thì việc đầu tiên phạt nó sau đó bắt nó uống thuốc cho nó ngủ khi thức dậy thì nó mới được bình thường được .

" Dạ , ở trên lầu ạ !"- ông quản gia già nhìn lên lầu đầy lo lắng , không biết nó sẽ làm gì nữa đây , thấy cảnh tượng bếp tan , sàn nhà sạch nhất xóm thế này khiến ai cũng rùng mình . Chắc phải dọn đến sáng mai mất ! >=<

" Mọi người dọn giúp ! Con lên xem "- hắn nói rồi cùng mọi người dở khóc dở cười mà bò toài rồi lết cái xác ra ngoài . Thật không hổ danh học sinh quậy phá nhất trường . Không những thế lại còn đứng nhất xóm nữa ! Thật bá đạo !

" Em ra đây cho tôi !"- hắn bật mở cửa đi vào phòng mà thấy nó đang uống thuốc . Không biết lấy đâu ra nữa ! Nhưng uống thế chắc ổn cho căn nhà này rồi .

" Chơi chán rồi !"- nó xị mặt , từ nãy nó chơi nhiều trò rồi không phải riêng ba điều trên đâu , không tin hắn có thể vào phòng tắm mà xem . Tóc nhuộm của anh bắn tứ tung luôn nhưng thôi hắn không khai ra ! Khai ra để mà chết à , ngu đâu mà làn vậy

" Chơi chán rồi à ! Em gây cho tôi thành ra vậy rồi định bỏ chạy mà lơ đi à !"- hắn tức giận khi nó cứ khoanh tay mà dửng dưng không quan tâm đến hắn . Hắn đang rất tức giận , cho góa giang rồi gây nhà người cho ở lại như vậy à ? Nhà bếp chẳng khác gì bãi rác , nan hoa thì lả ta nhưng cũng tại hắn mà , nhưng chính nó đã phá cả hai xe của hắn mà , cái sàn nhà gì mà như cái sàn băng gẫy răng lúc nào không hay . ( Còn thiếu nhà tắm nữa anh ~)

" Thế bây giờ anh muốn gì ?" - có vẻ nó đã tỉnh hơn một chút khi uống thuốc xong . Được Thư ma vương ta đây không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi côn trùng -_- Phạt ta cái gì ta chấp nhận hết .

" Muốn gì cũng được ?"- hắn cười ranh ma nhìn nó , mà cũng mong rằng cái gì cũng được thì hay biết mấy . Thật ra hắn muốn lôi nó lên giường ngủ quá đi . ( không đen tối đâu nhá ! Hắn chỉ muốn ôm noa ngủ thui )

" Ừm ....ưm " - nó vừa ngắt lời thì chưa nói được câu nào đã bị chặn lại từ cửa miệng . Một cảm giác ấm ấm từ đầu môi , người nào đó nhân cơ hội nó không để ý mà vẫn còn đang bất ngờ thì hắn dùng đầu lưỡi của mình mà đảo quanh miệng mà hút hết mật ngọt của nó rồi đi tìm đầu lưỡi của đối phương .

Một nụ hôn mãnh liệt khiến cả hai phải gần hết hơi thì hắn mới buông bờ môi nó ra trong sự luyến tiếc nhưng trước khi rời khỏi bờ môi anh đào của nó thì hắn đã kịp lúc cắn vào bờ môi khiến nó phải bật máu . Hắn rời khỏi rồi lướt xuống xương quai hàm của nó trượt xuống vùng cổ trắng nõn mà cắn thật mạnh , vết cắn thật mạnh khiến nó nhăn mặt vì vùng đó đã bật máu . Hắn hút hết tất cả những giọt máu của nó như một con ma cà rồng vậy , để lại một dấu vết không bao giờ xóa được do hắn để lại .

" Tôi muốn em là của tôi mãi mãi !"- hắn phả vào vành tai với hơi thở ấm nóng khiến khuôn mặt nó đỏ bừng lên , khẽ nói nhỏ vào vành tai nhỏ kia nhấn mạnh từng chữ rồi hắn bước vào phòng tắm .

" Có phải mơ không ?"- nó tự lấy hai bàn tay mà vỗ vỗ vào mặt mình . Nó đang mơ phải không ? Không phải nó thích hắn mà bất ngờ không thể tin hắn nói những lời đó với nó sau trận dầm mưa .

" Em làm gì với phòng tắm tôi vậy ?"- hắn sau khi vào phòng tắm thì lọ nhuộm của hắn hết sạch mà thay vào đó là một căn phòng có đầy màu sắc sặc sỡ trông khiếp đản .

Một buổi phá hoại !

Một buổi nhận định nó là của hắn !

Một dấu ấn không thể xóa bỏ !

Một ngày trôi qua trong sự nở hoa của căn biệt thự !

Một cuộc sống mới có thật sự bắt đầu với nó !

" End chương "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.