Bồ Đề Kiếp

Chương 47




" Cởi áo? ... Ở đây ? ... Bây giờ ? ... " . Khóe môi Lan Chi lắp bắp , nàng có nên rút lại lời nói không a , suy đi tính lại sao khi không lại cho tên này được hưởng lợi như vậy chứ ?

" Cởi áo ! Ở đây ! Bây giờ ! " . Hiên Viên Hạo lặp lại y như lời Lan Chi , chỉ khác là hắn không phải mang ý hỏi , hắn là trả lời khẳng định với nàng , phải , hắn muốn ở đây , ngay bây giờ .

Lúc này hối hận liệu có muộn rồi không ? Nàng là một nữ nhân hiện đại , chuyện này ... chuyện này ... tiên sư chứ chuyện này cũng rất là quan trọng mà, hiện đại hay cổ đại thì khác gì nhau . " Ngươi sẽ không chạm vào ta ? "

" Phải ! "

" Vậy ... vậy ... vậy ngươi đi tắm đi , đừng tưởng ta không biết mấy hôm nay ngươi đã tắm đâu "

Vầng trán Hiên Viên Hạo như có hàng trăm con quạ đang bay qua , hắn không tắm khi nào ? Đều là lúc nàng ngủ mới bỏ đi tắm đấy . " Ngươi không phải là sợ rồi chứ ? Nếu sợ thì cứ nói ra , ta cũng không ép buộc , đến lúc đó không dám lại khóc lóc ỉ ôi , ta không muốn mang tiếng chút nào "

" Đương nhiên là dám rồi , chỉ sợ công tử đây nhịn không nổi mà thôi "

" Vậy sao ? " . Hiên Viên Hạo chỉ nhếch môi khinh thường , sao đó hắn vòng tay ôm lấy nàng , được , hắn là muốn xem khi hắn tắm xong rồi nàng còn lấy lý do gì khác .

Hiên Viên Hạo đặt Lan Chi ngồi trên nền cỏ xanh mượt sau đó ngay trước mặt nàng cởi đi nam trang bên ngoài , từng lớp rồi từng lớp , đến khi tiết khố cuối cùng bảo vệ lấy nhục bổng cũng được ném xuống đất để lộ ra một khúc côn bằng thịt vừa to vừa dài , mới cúi xuống nhìn nàng cười một cái .

" Cười cái gì chứ , ta còn chưa làm gì em trai ngươi đã thẳng đứng như vậy , còn không phải háo sắc "

" Ta là một nam nhân bình thường , nghe có người tự dâng hiến thỏa mãn làm sao không có phản ứng đây ? " ... " Hy vọng ta tắm xong , ngươi đừng bỏ chạy đó " . Nói xong Hiên Viên Hạo xoay người bước xuống làn nước mát lạnh , trời lúc này đã ngã về chiều , không khí vô cùng mát mẻ .

Nhưng cả gương mặt Lan Chi đều nóng bừng , nàng đưa tay không ngừng vò lấy mái tóc dài , hối hận ... hối hận thật rồi ... Nhưng bây giờ bỏ chạy cũng không được , nàng dường như đã quen lệ thuộc vào hắn , bây giờ bỏ chạy , không lẽ tiếp tục làm người rừng sao ? Chết thì chết , cùng lắm thì coi như ăn đậu hủ của hắn đi . Trong đầu cố suy nghĩ lại những gì trong trí nhớ , xem nào , đầu tiên là vuốt ve , vuốt ve xong thì hôn ... những nơi nhạy cảm của bọn đàn ông chính là cổ , tai , cánh tay , lưng , eo , em trai ... Thế thì có khác gì là hôn hết đâu ? A aaaa bọn tác giả viết truyện thật ác nha , mỗi người tả một chỗ như vậy là sao .

Nhìn dáng vẻ của người trên bờ khiến Hiên Viên Hạo không nhịn được cười , nàng càng như vậy hắn càng muốn trêu chọc nàng . " Ngươi không phải là sợ đến chạy không nổi chứ , ta sắp tắm xong rồi đó "

Câu nói của Hiên Viên Hạo hoàn toàn kích thích sự ngạo mạn trong lòng Lan Chi , cái gì mà sợ , nàng mà sợ hắn , nàng sẽ cho hắn biết thế nào là rung rẫy , thế nào là nổi cả da gà da vịt . Nhân lúc Hiên Viên Hạo không để ý , Lan Chi cởi đi chiếc áo lông trên người ra khoát vội chiếc áo của hắn vào , sau đó bước xuống nước , muốn kích thích , thì lúc tắm chẳng phải là nhất rồi sao , nàng đương nhiên phải dùng áo của hắn nhúng ướt rồi ,không lẽ lại để áo của nàng sao ( Nhưng đây mới là điểm chết người , áo của Hiên Viên Hạo vừa trắng vừa mỏng , khô thì không nói gì , nhưng ướt thì ... ai , hấp dẫn lắm nha )

Hiên Viên Hạo bị một màn này làm cho hóa đá , nàng ta đúng là dám làm thật , nhìn người đang vênh váo rẽ nước bước đến bên cạnh , hắn có cảm giác ... muốn bỏ chạy . Nhưng lưng vừa xoay đã bị ôm chặt .

" Cục cưng à, muốn đi hả ? " . Cả người Lan Chi đều nhào lên khỏi mặt nước ôm lấy tấm lưng vừa rộng vừa chắc của Hiên Viên Hạo , hai bàn tay nàng vô tình hay cố ý thì không rõ nhưng rõ ràng là đặt lên hai bên ngực hắn .

" Có nhiều chuyện , không có hối hận được ! " . Hiên Viên Hạo động cũng không dám động chỉ biết như một khúc gỗ để nàng vừa sờ vừa vuốt lên ngực hắn .

Lan Chi không buồn trả lời câu nói lấp lửng của Hiên Viên Hạo , miệng nàng đang bận rộn hôn lên phía sau gáy hắn , càng hôn lại càng không muốn dừng lại , nàng nghĩ mình có lẽ sẽ rung nhưng tại sao trong lòng nàng lại có một cảm giác kỳ lạ , nàng thật sự muốn khiến hắn phấn khích , tay nàng đặt trên ngực hắn , cảm nhận nhịp tim hắn đang đập nhanh vì nàng , lồng ngực vì sự trêu ghẹo của nàng mà nhấp nhô lên xuống không ngừng, không hiểu sao nàng lại cảm thấy vui vì điều này .

Tay nàng dâng lên vuốt ve lên chiếc cổ hắn , ép hắn quay đầu , bờ môi căng mọng của nàng vờn quanh cổ hắn , hôn lên hai cánh môi lạnh băng , hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau sau đó thăm dò khắp nơi trong miệng đối phương .

Ánh mắt Hiên Viên Hạo nhìn chằm chằm vào đôi mắt khẽ mở của nàng , thuận thế xoay một cái đã khiến hai người đối diện nhau .Nước hồ chỉ cao chưa đến ngực hắn nhưng lại lấp ló che đi hết ngực nàng , Lan Chi vòng hai cánh tay lên vai hắn , lấy thế chồm hết cả thân người lên trên , hai chân quấn chặt lấy hông hắn , hả hê nhìn hắn từ trên cao , sau đó nàng cúi đầu ngậm lấy tai hắn , chiếc lưỡi ấm nóng thăm dò vành tai hắn , khiến hắn rung lên từng hồi , đầu không ngừng chuyển động vừa muốn tránh lại vừa muốn được nhiều hơn .

Lan Chi thả ra hai chân đang ôm lấy hông Hiên Viên Hạo ,thân mình từ từ trượt xuống nước ,chân vừa đặt xuống lớp cát dưới lòng hồ ,môi nàng đã hôn lên ngực hắn , không mềm mại , ngực hắn săn chắc , hai hạt đậu lại nhỏ xíu , không giống như ngực nàng vừa mềm vừa mịn , hôn không thấy thích chút nào nhưng cảm giác cả người hắn căng cứng , tay đặt lên lưng nàng cũng thêm siết chặt thì nàng lại muốn hôn càng nhiều hơn , lưỡi nàng đưa đẩy lấy hạt đậu nhỏ trên ngực hắn , khiến hắn thở càng thêm gấp .

" Đủ rồi , Lan Chi , đủ rồi , ... ha...aa... ân... "

" Đủ ? Hạo , tay ngươi ôm chặt như vậy ... "

Lan Chi làm ra vẻ mặt như ta đây đã chiến thắng nhìn Hiên Viên Hạo , nàng thích khiến hắn khó xử như vậy , thích hắn nhìn nàng như vậy . Hai tay nàng lại vòng qua vai hắn , chân ôm chặt lấy hông hắn . " Hạo , bồng ta lên bờ "

Hiên Viên Hạo chỉ biết hoàn toàn nghe theo , chân hắn khó khăn bước từng bước lên bờ , không phải vì bồng nàng như vậy khó đi mà là vì nàng đang liếm lấy cổ hắn , trêu đùa trái cổ đang lên xuống của hắn

" Hạo ! Thích như vậy không ? "

" Thích , Lan Chi , ta rất thích "

" Còn có thể thích hơn thế nữa "

Nàng bắt Hiên Viên Hạo vừa bước dưới nước lên đứng thẳng đón gió nhưng từng cơn gió táp lên người hắn lúc này ngược lại không khiến hắn lạnh mà chỉ khiến hắn bớt nóng . Nhìn xuống dưới , chỉ thấy mái đầu đang nhấp nhô của ai đó đang nhìn thẳng nhục bổng giương cao của hắn .

Yên Chi quỳ gối giữa hai chân Hiên Viên Hao , cố hít một hơi thật sâu ,sau đó từ từ đưa lưỡi liếm lên hai quả trứng nhỏ bên dưới nhục bổng , khiến lớp da nơi đó săn lại , sau đó là sần sùi một cách kỳ cục .

" A .... aa... ân....nn..â "

Hiên Viên Hạo đặt một tay lên vai nàng , một tay còn lại giữ lấy cằm nàng .

" Đủ rồi , Lan Chi , thật sự là đủ rồi , dừng lại "

Nhưng ai đó cố tình phớt lờ đi , nàng thích hắn như vậy nha , mắt Lan Chi càng thêm tỏa sáng , tay nàng cầm lấy nhục bổng Hiên Viên Hạo , kéo nó xuống ngang miệng mình , đầu lưỡi liếm lên phía trên đỉnh nấm , đảo một vòng lại một vòng , cảm nhận thấy một thứ nước mằn mặn chảy ra mới ngẩng đầu lên nhìn mặt hắn , chỉ thấy hắn hai mắt lúc này đã nhắm chặt, không còn biết gì .

Miệng nàng há to, cố gắng ngậm lấy hết nhục bổng nhưng chỉ được một nửa , đành vậy , được bao nhiêu thì chấp nhận thôi a , ai bảo hắn to như vậy , đầu nàng không ngừng vận động , mút ra ngậm vào nhục bổng thô to , càng ngày càng thêm nhanh , hai bàn tay nàng đặt lên mông Hiên Viên Hạo , ngón tay thỉnh thoảng men theo khe mông mà vuốt ve khiến hắn càng thêm rên rỉ .

" Lan Chi ! được rồi ! "

" Nhưng ngươi chưa ra ! "

Hiên Viên Hạo hít một hơi thật sâu , nhìn xuống lớp áo dính chặt trên người nàng , lộ ra một cặp ngực vừa to vừa tròn , ở giữa còn được nhấn mạnh hỏi hai chấm tròn thì nuốt xuống một ngụm nước bọt .

" Nàng muốn ta ra thật sao ? "

" Đương nhiên rồi , Hạo , ta đã nói thì sẽ làm "

" Nhưng ta lại là người nói mà không làm được "

Lan Chi chưa kịp tiếp thu hết câu nói của hắn , đã thấy hắn nắm lấy lớp áo trên người càng kéo xuống , để lộ ra hết cơ thể với những đường cong của nữ nhân hiện ra , lúc này mới tiếp thu có phải là muộn rồi không ?

Hiên Viên Hạo bế lấy nàng đặt lên đống quần áo ngổn ngang trên đất , sau đó hắn vùi đầu ngậm lấy nhũ hoa của nàng , điên cuồng mút lấy , mặc cho tay nàng đang đánh lên ngực hắn .

" Hạo ! Ngươi đã nói sẽ không chạm vào ta "

" Lời nói của nam nhân ! Tuyệt đối không thể tin "

Nói xong Hiên Viên Hạo tiếp tục cúi xuống hôn lên thân thể ướt lạnh của người dưới thân , lưỡi hắn tìm tòi , khám phá khắp nơi trên cơ thể nàng , khiến Lan Chi không ngừng thở gấp ,tay đánh lên người hắn ngày một yếu dần .

" Hạo ! Không được , ngừng lại đi , ta xin ngươi "

Hiên Viên Hao hôn lên cánh môi đang rung rẫy , sau đó ôn nhu nhìn nàng , hắn có lẽ nghĩ nàng lo sợ chuyện này bị nam nhân kia biết được , có lẽ chỉ như vậy .

" Lan Chi ! Tất cả mọi chuyện đều có ta , cho dù xảy ra chuyện gì , ta cũng sẽ che chở cho nàng "

" Không được , thật không được "

Mặc kệ những lời chối từ những câu nói van xin hòa lẫn trong tiếng rên rỉ , Hiên Viên Hạo vẫn dang ra hai chân nàng , cầm lấy vật nam tính mà đâm sâu vào tiểu huyệt , đến khi nhục bổng hoàn toàn chôn sâu vào bên trong .

" Á....aaa...A......Á aaaa.... "

Cả người Lan Chi co lại , nước mắt nàng tràn ra khỏi khóe mắt nhìn Hiên Viên Hạo , hắn cũng đang nhìn nàng , hắn cúi đầu hôn lên trán nàng , an ủi nàng , sau đó đầu hắn vùi sâu vào cổ nàng , hai tay gì chặt lấy vai nàng , ra sức rút ra đâm vào nhục bổng thô to , khiến tiểu huyệt ma sát không ngừng với côn th*t , hai tay nàng cũng ôm chặt lấy lưng hắn , gì chặt hắn vào mình , hai người giữ nguyên tư thế như vậy , ôm chặt lấy nhau chỉ còn khe hở bên dưới thỉnh thoảng tách ra khi Hiên Viên Hạo rút ra nhục bổng nhưng lại nhanh chóng khít chặt , mồ hôi hắn rơi trên người nàng hòa lẫn với những giọt mồ hôi đọng trên đó của nàng .

Trải qua một lúc Hiên Viên Hạo đột nhiên gia tăng tốc độ thân dưới , sau đó hắn thêm gì chặt nàng vào người mình , gầm lên một tiếng , nhục bổng chen sâu vào trong tiểu huyệt phóng thích ra tất cả vào bên trong . Nhìn nàng suy yếu nằm dưới thân mình , hai mắt vô hồn , hắn thật có nhiều xót xa , chuyện hôm nay hắn tuyệt đối sẽ bảo vệ nàng , cho dù nam nhân kia có như thế nào , cho dù nàng có cần hắn hay không cần hắn nữa , hắn cũng không hối hận chuyện đã làm ngày hôm nay . Nhưng khi bế nàng lên khỏi đống quần áo hổn độn , hắn mới cảm thấy hối hận vô cùng , trên nền áo màu trắng đọng lại một chất màu trăng sền sệt hòa với màu đỏ vô cùng chói mắt .

" Xin lỗi ! Ta không biết , nàng chưa từng ... ! "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.