Bồ Đề Kiếp

Chương 16




Trời đã ngả về màn đêm tối , cơn gió bắt đầu se lạnh , tại một căn biệt thự với hai màu chủ đạo xám - cam nhạt , trong một căn phòng với một màu trắng , trên chiếc ga nệm êm ái có một thiên thần đang ngủ một cách nhon lành , mái tóc hung đỏ trải dài trên chiếc giường nổi bật một vùng .

" Đây là đâu ?"- đôi mắt tím buồn khẽ mở ra nhưng nheo mắt một cách nhanh chóng vì ánh sáng trong căn phòng . Nó diệm trên mình bộ đồ ngủ màu trắng với chú gấu panda đáng yêu ở chính giữa áo .

" Cạch "- cánh cửa phòng được kéo ra rất nhẹ nhàng như sợ ai đó tỉnh giấc

" Em tỉnh rồi à ?"- chàng trai với mái tóc hạt dẻ , đôi mắt đen thẳm , khuôn mặt tuấn mĩ , chiếc áo phông đen cùng quần ngố ngang đầu gối màu xanh cây . Anh đi vào nhìn nó cười trìu mến .

" Anh Trường ! Sao anh lại ở đây , mà đây là đâu vậy ?"- nó vì quen anh từ hồi còn học trung học nên có thể hỏi một cách dễ dàng như ăn bánh vậy . Mà đây là đâu ? Sao nó lại ở đây ?

" Đây là nhà anh "- anh đi đến ngồi bên mép dường mà xoa đầu nó cười tỏa nắng , anh luôn cười với nó , anh chưa bao giờ lớn tiếng với nó cả . Ở ngoài trong vỏ bọc lạnh lùng vậy thôi chứ nhưng khi ở bên nó anh mới sống thật với bản thân mà thôi .

" Ơ vòng em đâu rồi ?"- nó lấy tay chạm lên cổ , như thường lệ là vẫn còn chiếc đồng hồ nhưng sao lúc này là một khoảng trống vô định vậy . Vòng cổ nó quý trọng nhất ! Tại sao giờ nó không còn bên nó nữa ?

" Vòng này đúng không ?"- anh nhấc tay cùng chiếc vòng chứa đồng hồ lên trước mặt nó . Thật sự anh rất đau khi nhìn thấy hình ảnh của Thành trong đó , nó vẫn nhớ Thành . Nhưng dù thế nào anh vẫn không để nó chết .

" Đúng . Anh trả cho em "- nó gật đầu lia lịa , chiếc đồng hồ quen thuộc như hình với bóng cùng nó đang ở trước mắt nó đây .

" Không được , nếu em vẫn giữ , em sẽ phải chết đó "- nó định đưa tay lên cầm sợi dây thì đã bị anh nhấc cao hơn khiến nó hụt mất .

" Em biết tất cả rồi , anh không có lỗi cũng chẳng có tội trong việc này . Vì thế cứ mặc em "- thật sự nó mù về chuyện yêu đương quá mà , anh nói vậy rồi mà nó vẫn không hiểu , vẫn cãi cố với anh .

" Không được , em phải ở đây với anh "- thấy nó biết hết thông tin thì đành nhận vậy , có nói cũng chẳng làm gì được nữa . Anh ôm nó vào lòng mình trong sự ấm áp .

" Nếu em giết ba anh , anh có hận em không ?"- nước mắt nó bắt đầu chảy ra như một đứa trẻ , hồi còn trung học cả hai cũng hay vậy lắm , mà đâu chỉ có nó kể lể rồi mới ôm anh khóc thôi còn anh thì chưa bao giờ kể chuyện về mình cả .

" Tại sao ?"- anh hơi khựng lại bởi câu nói vô thức của nó , thật ra ông Hùng đã gây ra tội gì với nó mà nó phải giết ông cơ chứ .

" Bác Hùng đã cho người giết anh Thành và gia đình anh ấy nữa "- nó khóc không thành tiếng ướt một mảng áo lớn .

" Em có thể cho ông ấy một tội nhẹ hơn , ông ấy cũng thương anh nên anh không biết phải làm sao nữa "- nghe đến câu đó thì anh đã siết chặt nó vào lòng , anh biết vụ đó chứ , hồi còn là học sinh cấp ba anh đã nhìn thấy một số tài liệu liên quan đến cái chết của gia đình Thành . Lúc đó anh đã bị ông Hùng đe dọa , phải giữ kín miệng nếu không anh sẽ phải chết .

" Không thể "- nó nói rồi định chạy ra ngoài thì bị anh kéo lại ôm nó , anh muốn cho nó một chút bình tĩnh , một chút thôi cũng được rồi .

" Được em muốn sao cũng được nhưng đừng quá kích "- anh cũng chịu thua nó , anh thật ra cũng không phải là con cái gì của ông hùng , anh thật ra là một đứa trẻ mồ côi từ nhỏ được ông Hùng nhận nuôi mà thôi .

" Sao anh không ngăn em lại nữa ?"- nó tròn mắt với đôi mắt ướt đẫm nhìn anh , tại sao lại tùy ý nó , ông Hùng là ba anh mà . Không lẽ hai người họ có bức tường chắn nào .

" Vì ông ta không phải ba anh "- anh cúi xuống vai nó mà hít hà hương thơm bạc hà từ nó để lấy lại bình tĩnh .

" Tại sao anh biết được ?"- nó quay người lại kéo khuôn mặt anh lên nhìn mặt đối mặt , anh có phải là đang muốn xoa dịu nó bởi câu nói đó không . Nhưng sao anh mắt đen kia nghiêm túc vậy , đôi mắt đen sâu như không dối một lời .

" Truyện là thế này ..... bla .... bla "- anh kể mọi chuyện ra , những chuyện xấu của ông Hùng mà anh biết được kể lại cho nó từng chi tiết không thiếu một chi tiết nào cả .

" Anh có thể đi đến chỗ em mà , hãy rời khỏi nơi đó đi "- nó chủ động ôm anh mà khuyên năn , thật sự bây giờ ở đó rất nguy hiểm cho anh mà . Nó không muốn anh gặp nguy hiểm đâu .

" Anh chưa thể đi được , có thể tối mai anh sẽ hành động . Em giúp anh chứ ?"- anh nhìn nó , tuy không mong chờ là bao nhiêu , tuy không muốn nó gặp nguy hiểm nhưng anh cần nhờ sự giúp đỡ của tụi nó .

" Vâng , để em báo cho lũ kia mà lên kế hoạch "- nó nói rồi chạy ra chỗ bàn làm việc của anh mà lấy chiếc latop mà đánh tay một cách thuần thục .

---------- Về phía tụi bạn chí cốt

ông anh cực tốt

và người iu nó đang ngóng ---'

Cả lũ đang dò định vị xem nó ở đâu thì bỗng dưng trong tài khoản mật của nó hiện lên hộp thư . Nhỏ bật lên thì hiện dòng chữ , tài khoản này chỉ có nó mới sử dụng được thôi .

" Mai tao sẽ bàn kế hoạch tối mai hành động "- đó là nội dung bức thư nó gửi đến nhỏ .

" Yên tâm rồi chứ ?"- cô cười nhìn anh và quay mặt sang hắn . Nhận được thông báo , biết nó an toàn rồi thì lo làm chi cho mệt .

" Mai về tôi dạy em một bài học cho nhớ "- nhỏ chưa kịp trả lời hộp thoại thì hắn đã nhảy vào nhắn lại nó mất rồi .

" Thử xem có dạy được tôi không ?"- đầu dây bên kia nhắn lại một cách nhanh chóng đầy thách thức .

........ Cả hai vẫn đấu khẩu với nhau khiến cả lũ buồn ngủ mà ai về nhà nấy để lại hắn ở nhà mà chát với cái con ương bướng này .

Một ngày nữa lại trôi qua !


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.