Bồ Công Anh Và Em

Chương 8: Cuộc thi công khai




Dương Cẩm Ngưng không chỉ ngồi vào trong xe, mà còn mượn cớ muốn cùng người đẹp Mộ Song Lăng tâm sự, để cô ta cũng phải xuống băng ghế sau ngồi cùng mình. Yêu cầu này của Dương Cẩm Ngưng thực sự là có chút vô lễ, trong tình huống như vậy rất ít người từ chối, chí ít Mộ Song Lăng chính là người như vậy.

Chờ Mô Song Lăng đổi ra phía sau, Dương Cẩm Ngưng làm bộ quan sát trang phục của cô ta.

“Lễ phục của cô thật đẹp, hình như từng xuất hiện trong một tạp chí nào đó, rất đắt phải không?” Dương Cẩm Ngưng hồn nhiên nói, ít nhất trong mắt cô hoàn toàn không có vẻ ước ao hay đố kị, cũng không cảm thấy khó chịu khi nhìn thấy người khác mặc bộ quần áo mình thích, chỉ nhàn nhạt như kể một câu chuyện mà thôi.

“Cũng được, tôi cũng không để ý.” Mô Song Lăng nghe vậy thấy hơi lạ, lại không nghĩ ra lạ ở điểm nào.

“Cũng đúng, gia thế của cô như vậy, sao cô có thể để ý đến những chuyện này!” Dương Cẩm Ngưng sờ sờ vành tai mình, giống như vô ý mở miệng, “Có điều, thiên kim tiểu thư như cô hẳn là rất khó tìm được một nửa của mình đúng không?” Cô hoàn toàn không đề cập đến việc đính hôn của người ta, còn có vị hôn phu, hơn nữa vị hôn phu cũng ở trên xe.

“Đúng vậy, còn phải xem duyên phận.” Mô Song Lăng lấy lại tinh thần, cảm giác trọng tâm câu chuyện chuyển sang một vấn đề mà cô không ngờ tới. Đột nhiên cô muốn nhìn xem thái độ của người phía trước, liệu còn có thể nghiêm túc lái xe như không nghe thấy gì không? Rõ ràng trong xe không có vách cách âm.

“Đó là cô còn đơn thuần.” Dương Cẩm Ngưng tự mình đánh giá,” Cô nghĩ xem, gia thế của cô như vậy, bao nhiêu người đàn ông sẽ lại bon chen như đàn vịt. Đuổi kịp cô rồi, thì liền xem như nửa đời sau không cần lo cơm áo.”

Mộ Song Lăng chỉ có thể xấu hổ cười.

Dương Cẩm Ngưng tiếp tục mở miệng, “Thế nên cô vẫn phải suy nghĩ cẩn thận, đề phòng người đàn ông bên cạnh muốn nhiều hơn. Ngộ nhỡ anh ta cướp được sản nghiệp của cô rồi, nhất định cô sẽ là người chịu thiệt.”

Khóe miệng Mô Song Lăng hơi run lên, người này ám chỉ Cố Thừa Đông vì tiền nên với hẹn hò với cô, sao lại dám nói thẳng trước mặt Cố Thừa Đông như vậy. Chẳng lẽ cô ta không biết nói xấu thì phải nói sau lưng sao?

(ơ thì đang ngồi sau lưng mà. Há há)

Mộ Song Lăng định đánh trống lảng, nhưng nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, chỉ một mảng đen nghịt, khi quay lại thì phải đối diện ngay với ánh mắt sáng quắc bên cạnh, nhất định phải có một đáp án cho cô ta, “A! Cũng có đạo lý, cảm ơn cô nhắc nhở.”

“Cô không biết quan hệ giữa tôi và Cố Thừa Đông sao?” Dương Cẩm Ngưng nheo mắt.

Mộ Song Lăng cảm thấy rất hứng thú, “Quan hệ gì?”

“Trước đây là…” Cô cố ý kéo dài giọng, “Bạn học, cho nên tôi rất hiểu anh ta, đừng thấy anh ta nhìn già hơn tôi mà nghĩ không phải bạn bè, chúng tôi thực sự là bạn học, chỉ là tôi càng lớn tuổi nhìn càng trẻ.”

Mộ Song Lăng cố gắng nhịn cười, gật đầu.

“Nói cho cô biết, anh ta ngoại trừ vẻ ngoài lạnh lùng ra thì chẳng có gì. Bạn gái trước đây, chính là bởi vì sự lạnh lùng ấy nên mới chia tay với anh ta. Cũng có thể hiểu, đàn ông có tượng mạo một chút đều rất tự phụ, cho rằng phụ nữ nào cũng yêu mình đến chết, thế nên họ mới chia tay. Nhưng anh ta vẫn không rút ra được bài học, sau đó vợ anh ta cũng đòi ly hôn…”

Cô còn chưa nói xong, xe đột nhiên chuyển hướng, Dương Cẩm Ngưng trực tiếp đụng vào phía trước. Cô ôm trán nhìn người đàn ông trước mặt “Không biết lái thì đừng có lái.”

Kỳ thực cô muốn nói có muốn trả thù thì cũng đừng đùa như thế.

Rốt cục Cố Thừa Đông cũng chịu mở miệng, “Tôi đồng ý quan điểm của cô, có muốn tự lái hay không?”

Dương Cẩm Ngưng nhất thời im miệng, có trời mới biết cô không biết lái xe. Bắt cô lái xe ư, trừ phi muốn cô tự tử.

Dương Cẩm Ngưng im lặng, bầu không khí trong xe cũng trầm xuống, yên tĩnh đến mức chỉ nghe thấy tiếng bánh xe và mặt đất ma sát nhau. Chóp mũi tràn đầy hơi thở nặng nề, cuối cùng cô không kiên nhẫn được, mở miệng, “Vừa rồi sao cô vẫn bình tính như thế?”

“Cái này, không để tâm lắm.” Mộ Song Lăng nghĩ thầm, cô nói chuyện hăng hái như thế, cái gì cũng tự nhiên không dứt. Hơn nữa bản thân cô cũng là người bị hại, bị liên lụy, thế mà cô ta cũng chẳng hề tỏ ra đồng tình.

Dương Cẩm Ngưng chủ động nói ra nơi mình ở, nhưng đối phương không đáp lại vì cả.

“Anh có nghe thấy hay không?” Cô hết sức hỏi.

Cố Thừa Đông vẫn không thèm đáp lại.

Dương Cẩm Ngưng nhìn chằm chằm bóng lưng Cố Thừa Đông, sau đó hạ giọng nói bên tai Mộ Song Lăng, “Tôi đã nói anh ta tính tình kỳ quái mà!”

Mô Song Lăng không bình luận gì.

Mãi đến khi Dương Cẩm Ngưng xuống xe, còn không quên tạm biệt bạn tốt Mộ Song Lăng.

Mô Song Lăng nhìn bóng lưng Dương Cẩm Ngưng, sau vài giây suy tư, liền cười một mình. Vừa nhìn thấy Dương Cẩm Ngưng, cô liền cảm thấy đây chính là mẹ của bé gái lúc trước, nhìn hai người quả thật rất giống nhau.

Mô Song Lăng liếc mắt nhìn Cố Thừa Đông, lúc Dương Cẩm Ngưng nói những lời này, tất nhiên đều không phải là nói xấu Cố Thừa Đông, mà là ám chỉ quan hệ không bình thường của cô ấy và Cố Thừa Đông lúc đó. Phụ nữ rất hay nghi ngờ, sau đó bắt đầu suy đoán, nhưng nhất định muốn hỏi rõ ràng. Vì vậy, có lẽ Dương Cẩm Ngưng muốn cô phải suy nghĩ.

“Cố Thừa Đông, anh có nên giải thích với em về mối quan hệ giữa hai người trước đây không?” Mô Song Lăng hất cằm, nhìn người đàn ông lát xe phía trước.

Tâm tình Cố Thừa Đông bị ảnh hưởng là chuyện đương nhiên. Nhưng anh hiểu rõ, Dương Cẩm Ngưng cố tình úp mở như vậy là vì cô biết anh sẽ phớt lờ cô, cho nên cố ý nói ra để chọc giận anh.

Cố Thừa Đông lái xe được một đoạn mới lên tiếng, “Cô nên xuống xe.”

Mô Song Lăng không cam tâm, không muốn xuống xe, “Em là vị hôn thê của anh, yêu cầu anh giải thích không phải bình thường sao?”

Cố Thừa Đông không thèm nhìn cô, tiếp tục lái xe.

Mộ Song Lăng cười cười, người này, đúng như Dương Cẩm Ngưng nói không sai, tính tình thật kỳ quái.

Dương Cẩm Ngưng về đến nhà, lại phát hiện phòng khách rối tinh rối mù, rau dưa và trái cây đều la liệt trên mặt đất. Nữ chính Dương Nghệ Tuyền đang đứng trước bàn trà, hài lòng loay hoay với món đồ chơi của cô bé. Nghe thấy tiếng bước chân, cô bé mới ngẩng đầu lên, “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng về.”

Dương Cẩm Ngưng không nói lời nào, hiện tại cô đang rất phiền muộn, lại còn phải dọn dẹp, cô cũng không phải một bà chủ nhà chăm chỉ!

Dương Nghệ Tuyền loay hoay với đồ chơi của mình một chút, sau đó liếc mắt sang Dương Cẩm Ngưng, chạy đi lấy cái cốc, rót nước vào, “Mẹ, có khát không, uống nước.”

Dương Cẩm Ngưng thấy con gái mình như vậy, hít sâu một hơi, nhận lấy cốc nước, tức giận cũng dần tiêu tan.

Nhưng mà cô vẫn có chút khó chịu, bảo Dương Nghệ Tuyền thu đồ chơi lại, sau đó cô dọn dẹp nhà cửa một lúc, rồi mới gội đầu tắm rửa cho Dương Nghệ Tuyền. Tóc bạn nhỏ Dương Nghệ Tuyền toàn là bọt xà phòng, còn tự mình xoa loạn trên đầu.

Dương Cẩm Ngưng nhìn con gái, thực sự rất giống cô, chẳng có di truyền chút gì từ ba của cô bé sao?

(hí hí…)

“Mẹ tìm cho con một người bố, được không?” Dương Cẩm Ngưng nhẹ nhàng nói.

Dương Nghệ Tuyền híp mắt, rất sợ bọt xà phòng trên tóc rơi vào trong mắt, “Sao lại phải tìm bố?”

“Như vậy càng có nhiều người yêu thương con, càng nhiều người tốt với con.”

Dương Nghệ Tuyền suy nghĩ nửa giây, dường như cố gắng tính toán, “Vậy mẹ tìm đi.” Cô bé tỏ ra thờ ơ làm như không phải chuyện của mình.

Bộ dạng không tim không phổi này chẳng biết giống ai?

“Mẹ xả nước chậm một chút, vào mắt rồi…”

“Có đâu, con lộn xộn gì chứ…”

Lúc Dương Nghệ Tuyền thu dọn xong, đi lấy bút màu ra vẽ linh tinh, ba đầu sáu tay chẳng ra hình gì. Vẽ được một nửa, bé con liền bị Dương Cẩm Ngưng la lớn, “Đi ngủ đi ngủ, mai có đi nhà trẻ không hả?”

Dương Nghệ Tuyền chu cái miệng nhỏ nhắn, buông vở và bút, chui vào trong chăn. Cô bé không thích đi nhà trẻ, nhưng không dám nói, nói ra nhất định sẽ bị mẹ mắng, nên đành phải đau khổ đi ngủ.

Dương Cẩm Ngưng ghét nhất người khác làm trái ý mình, tuy rằng bản thân cũng biết đó là tật xấu, nhưng con gái mình, có thể tùy cô sai khiến, cảm giác này thật sảng khoái.

Kiểm tra thức ăn trong tủ lạnh để mai làm bữa sáng cho Dương Nghệ Tuyền xong, cô chơi trò chơi điện tử trên di động một lúc, rồi cũng chuẩn bị đi ngủ. Cô bò lên giường, nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của Dương Nghệ Tuyền, thực sự là một việc thần kỳ. Cô luôn cảm thấy rất lạ, vì sao trong biển người cô lại tìm được một người đàn ông, coi anh là quan trọng nhất, còn sinh một đứa con cho anh. Thật ra điều cô thấy lạ nhất chính là một đứa bé lớn như vậy, sao có thể chui từ bụng cô ra cơ chứ? Cô đương nhiên biết cái gì là t*ng trùng và noãn kết hợp, nhưng vẫn thấy tạo hóa thật kì diệu, những sinh mệnh bé nhỏ, không ngờ lại được sinh ra bằng cách này.

Cô sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của con gái, cảm thấy thỏa mãn. Chính cô không phải là một người thích trẻ con, trẻ con ấy à, nếu nói theo quan điểm hàng hóa thì chính là một vật giá cao mà chất lượng thấp. Lúc con còn bé, thì phải hết lòng chăm sóc, toàn tâm toàn ý cố gắng, chờ con lớn lên rồi, nó sẽ coi một người khác quan trọng nhất trong cuộc đời nó, thậm chí còn có thể vì một người đàn ông xa lạ mà đòi sống đòi chết, hoàn toàn quên ai là người đã nuôi dưỡng mình lớn như vậy. Suy nghĩ như vậy khiến cô không mấy yêu quý trẻ con, nhưng với con mình sinh ra, cô vẫn rất hạnh phúc, không chỉ là một món đồ chơi, mà còn có thể tùy ý dạy bảo… tuy rằng món đồ chơi này cũng có thể gây nhiều chuyện phiền phức, lại còn đau khổ nhất là không thể “đổi hàng” được.

Nghĩ lung tung một lúc, cô chuẩn bị ngủ, lúc tắt đèn thì phát hiện tủ đầu giường có bức tranh và bút, nhịn không được cầm lên xem. Trên đó có “ông mặt trời”, “chị cỏ”, “dì gió”, ở giữa còn có ba người, tuy rằng vẽ chẳng đâu vào đâu, nhưng vẫn thấy được mấy chữ “Bố mẹ và tôi.”

Trách nhiệm là một thứ rất kỳ quái, chính vì thế cô luôn muốn con có điều kiện tốt nhất, điều này không sai, nhưng khi nhìn thấy bức tranh này, trái tim cô đột nhiên như bị bóp nghẹt.

Trước đây cô nghĩ cuộc sống của mình có thể sẽ xảy ra một vài khả năng, ví như sau khi cô kết hôn, ông xã cô ở bên ngoài đi quá giới hạn, mà cô có một đứa con, vậy cô tuyệt đối sẽ không yêu con, đem con giao cho người đàn ông kia, bản thân dễ dàng rời bỏ, hài lòng với cuộc sống của chính mình. Giờ khắc này khi cô thật sự có con, mới phát hiện thì ra vứt bỏ thực sự không phải là một câu nói đơn giản như vậy, dù cho cô cũng sẽ không trở thành một người mẹ vĩ đại, nhưng nếu con thực sự rời bỏ cô, cô nhất định sẽ khóc.

Buông bức tranh trong tay, cô thở dài, sầu khổ trong lòng chợt dâng lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.