Bồ Công Anh Và Em

Chương 43: Yên bình




Ăn đủ vui đùa đi qua, chính là lúc buổi đấu giá bắt đầu, lúc này, tất cả mọi người ngừng hoạt động đang làm lại, ngồi vào những băng ghế lớn ở giữa sân khấu, các doanh nhân và nhà buôn bán đều rối rít tìm chỗ ngồi lí tưởng.

"Kính thưa các ông, các bà, hoan nghênh mọi người đã tham gia bữa tiệc tối nay, hiện tại tôi tuyên bố buổi đấu giá từ thiện mừng xuân 2013 chính thức bắt đầu, đầu tiên chính là mảnh đất phía đông khu Lâm Tràng, đất này tổng cộng một trăm năm mươi thước vuông, giá khởi điểm là hai mươi vạn, mỗi lần đấu giá sẽ thêm mười vạn, đấu thầu bắt đầu." Một người mặc âu phục đen đứng giữa sân khấu chủ trì buổi đấu giá.

"Ba mươi vạn!" Một người đàn ông trung niên ngồi bên dưới giơ tấm bảng đấu thầu trong tay lên nói.

Người chủ trì cầm micro trong tay tiếp tục điều hành: "Vị tiên sinh này ra giá ba mươi vạn, ba mươi vạn lần thứ nhất, ba mươi vạn lần thứ hai." .

Người chủ trì đang muốn hô ba mươi vạn lần thứ ba để khép gía, một người đàn ông khác giơ tấm bảng trong tay lên nói: "bốn mươi vạn"

"Vâng, vị tiên sinh kia ra giá bốn mươi vạn, bốn mươi vạn lần thứ nhất, bốn mươi vạn lần thứ hai, bốn mươi vạn lần thứ ba, thành giá!" Người chủ trì kích động muốn rơi micro trong tay xuống.

"Sau đó là mảnh đất. . ."

. . . . . . .

Buổi đấu thầu cứ thế tiến hành trong không khí nóng hừng hực, có thể bởi vì tổng giám đốc Tề Ngạo Vũ là người cao cấp, nên bọn họ được an bài ngồi ở hàng ghế đầu tiên, mà Mạc Anh lại được ngồi bên cạnh Tề Ngạo Vũ, thỉnh thoảng phải tiếp nhận những ánh mắt ghen tị của người khác.

Buổi đấu thầu dần đi đến hồi cuối, không khí trở nên nặng nề khác thường.

"Cuối cùng, chúng tôi muốn giới thiệu với mọi người mảnh đất Giao Tây, diện tích tổng cộng là một ngàn ba trăm bốn mươi mét vuông, giá khởi điểm là ba trăm bốn mươi vạn, mỗi lần đưa bảng lên tương đương với năm mươi vạn, đấu thầu bắt đầu!" Người chủ trì nói.

"Ba trăm năm mươi vạn!" Một công ty không biết tên giơ bảng lên nói.

"Bốn trăm vạn!"

"Bốn trăm năm mươi vạn!"

"Sáu trăm vạn!"

. . . . . .

Các công ty nhỏ đến các công ty lớn ở thành phố S cũng bắt đầu rối rít giơ bảng lên, đây là một miếng mồi ngon, chỉ cần có tiền chụp được mảnh đất này tuyệt đối có lợi nhuận về sau. Người có mắt nhìn đều biết chuyện đó.

Vốn là các công ty lớn đều nhìn thấy ông trùm của kinh tế thành phố S không có giơ bảng lên kêu giá, nghĩ thầm có thể anh không quan tâm đến mảnh đất nhỏ này, không có ông trùm ở đây, những công ty kia tựa như vui mừng vồ tới mảnh đấy Giao Tây kia.

"Một ngàn hai trăm vạn!" Cuối cùng Tập đoàn Liêu Thị một công ty với nguồn vốn lớn thứ hai ở thành phố S ra giá, nhất thời hội trường náo nhiệt trở nên yên tĩnh, một ngàn hai trăm vạn đối với Liêu Thị có thể là con số nhỏ, nhưng đối với một công ty vừa và nhỏ thì đây là con số lớn, vì vậy mọi người rối rít nhìn về ông trùm kinh tế thành phố S, nhìn xem anh có bày tỏ thái độ gì không.

"Hai ngàn vạn!" Tề Ngạo Vũ giơ tấm bảng trong tay lên, lạnh lẽo nói.

Nghe vậy, Mạc Anh ngồi bên cạnh khẽ nhíu mày lại, trước khi vào hội trường chẳng phải đã nói cho anh biết, chính phủ rất có hứng thú với mảnh đất Tây Giao kia sao?

Tổng giám đốc Tập đoàn Liêu Thị - Liêu Cảnh Long không suy nghĩ nhiều, đưa tấm bảng trong tay lên: "ba ngàn vạn!”, dứt lời còn ra vẻ hả hê nhìn về phía Tề Ngạo Vũ.

"Bốn ngàn vạn!" Tề Ngạo Vũ không nhìn mọi người chung quanh, giơ tấm bảng lên nói, mà những người còn lại không nhiều tiền bạc để tiếp tục đấu, đành đưa đôi mắt thú vị nhìn hai công ty lớn nhất thành phố S đấu nhau.

"Sáu ngàn vạn!" Liêu Cảnh Long trợn mắt nhìn Tề Ngạo Vũ một cái, la lớn, tập đoàn Liêu Thị luôn bị tập đoàn Ngạo Thiên áp chế trong mọi việc. Liêu Cảnh Long muốn dùng buổi đấu giá lần này để đả kích tập đoàn Ngạo Thiên, dùng cách này để chứng minh tập đoàn Liêu Thị mới là ông trùm về kinh tế ở Thành phố S.

Nghe được Liêu Cảnh Long ra giá, các công ty khác rối rít chắc lưỡi, những người đứng đầu công ty lớn thật giống nhau, tiền đối với bọn họ mà nói chỉ là lời nói đơn giản, chỉ có trong lòng Liêu Cảnh Long là rõ ràng nhất việc ông phải đau lòng đến cỡ nào vì số tiền này.

Sáu trăm vạn, vốn lưu động của công ty ông không đến ngàn vạn, nhưng bây giờ ông quyết tranh cao thấp, coi như cuối cùng chụp không được mảnh đất này, cũng muốn cho Tề Ngạo Vũ phải lấy giá cao chụp được, tuyệt đối không thể để đối thủ chiếm tiện nghi.

Đang lúc Liêu Cảnh Long chờ Tề Ngạo Vũ ra giá, Tề Ngạo Vũ chậm chạp không có động tĩnh, lần này ông nóng nảy nhìn Tề Ngạo Vũ, chỉ thấy đối phương im lặng, không có phản ứng tiếp theo.

"Sáu ngàn vạn lần thứ nhất, sáu ngàn vạn lần thứ hai, sáu ngàn vạn lần thứ ba, thành giá! Mảnh đất Tây Giao đã thuộc về tập đoàn Liêu Thị, chúc mừng tập đoàn Liêu Thị." Người chủ trì kích động cầm búa nhỏ gõ xuống bàn một cái.

Lần này Liêu Cảnh Long không thể tin, trợn to hai mắt, vì sao Tề Ngạo Vũ không ra giá cao hơn, vậy chẳng phải là ông bị coi là xuất huyết não sao, coi như mảnh đất kia có thể kiếm tiền, vấn đề chính là bây giờ tập đoàn bọn họ làm sao có nhiều tiền để giao cho người ta như thế, mặt Liêu Cảnh Long trở nên đen thui.

Các công ty khác tưởng rằng Liệu Thị có tài lực dồi dào, rối rít nói lời chúc mừng với Liêu Cảnh Long, chỉ sợ vỗ mông ngựa chậm không chiếm được chỗ tốt.

Ngay lúc này, ngoài cửa hội trường xuất hiện một màn tưng bừng, mọi người lập tức nhìn về phía cửa, chỉ thấy một người mặc bộ lễ phục màu trắng, chân nhỏ đạp cửa bước vào, chậm rãi đi về phía hội trường, mặt trái xoan trắng noãn không có bất kỳ tì vết nào, ngũ quan xinh xắn, mắt ngọc mày ngài, miệng đẹp mở ra một nụ cười nhất định, chiếc váy dài khẽ tung bay, mang đến một cỗ hấp dẫn chiêu đãi người nhìn.

Những ông chủ tinh mắt đều nhìn ra đây là phó thị trưởng thành phố S, mặc dù cô không phải một thân tây trang như lúc trên ti-vi, nhưng gương mặt cô đặc biệt không thể thay đổi được, trên ti-vi cô gái xinh đẹp này làm người ta không thể khinh thường, hiện tại một thân áo đầm cũng làm cô trở thành một thần tiên, khiến cho người ta không tự chủ được sinh ra sợ hãi.

Đường Tố Khanh lấy ánh mặt hiếu kỳ nhìn người chủ trì trước mặt, khi người chủ trì kích động chưa hiểu gì, cô cúi xuống nói nhỏ gì đó, sau đó mặc kệ những ánh mắt không rõ ràng của mọi người, còn vài ánh mắt đầy tình yêu dán lên người cô, Đường Tố Khanh rời đi.

Mạc Anh nhìn về phía Đường Tố Khanh chuẩn bị rời khỏi, đúng lúc ánh mắt hai người gặp nhau, hai khóe miệng đồng thời nâng lên một nụ cười, nhưng hành động đó chỉ hai người mới hiểu mà thôi.

Khi Tề Ngạo Vũ thấy Đường Tố Khanh tiến vào, đã ngây dại, mắt nhìn gương mặt xinh đẹp của cô, làn váy của cô bị cơn gió vô tình thổi bay thế mà lại như có hồn, lúc này trái tim anh không ngừng gãy nhịp, đây là cảm giác anh chưa từng có, chẳng lẽ đây chính là cái người ta bảo vừa gặp đã yêu? Cảm giác vô cùng hạnh phúc khi đi ở bên cạnh.

Tề Ngạo Vũ bình thường đều chỉ quan tâm đến tin tức kinh tế, đối với tin tức về quan viên chính phủ thì rất ít quan tâm, mặc dù biết trong thành phố S có một số nữ quan viên xinh đẹp, nhưng trong cuộc sống thực, thì đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc với quan viên, không ngờ đối phương lại vượt khỏi tưởng tượng của anh.

Luôn luôn chú ý đến Đường Tố Khanh nên Tề Ngạo Vũ dĩ nhiên không bỏ qua hành động cô mỉm cười nhìn về phía mình, khôn khéo như anh, dĩ nhiên sẽ không tự mình mơ tưởng đến chuyện con gái nhà người ta vừa gặp đã yêu anh, sau đó còn phóng điện vào người anh.

Suy nghĩ về chuỗi sự việc sáng sớm hôm nay cho đến hiện tại, đại khái nghĩ ra nguyên nhân, khi Đường Tố Khanh nhìn về hướng này, ngoại trừ anh, không phải còn có thư ký Mạc sao? Chẳng lẽ Mạc Anh và Phó Thị Trưởng có quen biết? Cái nghi vấn này quanh quẩn trong lòng Tề Ngạo Vũ.

"Các vị tiên sinh, thưa quí ông quí bà, vô cùng xin lỗi, mảnh đất Giao Tây vừa đấu giá trên tạm thời được văn phòng chính phủ trưng dụng, từ khi chúng tôi mở những buổi đấu thầu cho đến bây giờ chưa vì chuyện nào mà lui hoạt động lại, cho nên số tiền mới vừa rồi Tập đoàn Liệu Thị ra giá vẫn coi như đã thành giá, mà đây là tiệc đấu giá từ thiện, nên số tiền thu được sẽ được gửi cho các đồng bào nghèo, gặp khó khăn, tin tưởng tập đoàn Liệu Thị cũng muốn như thế. . . ." Người chủ trì dựa vào lời nói của Phó Thị trưởng mà nói lời xin lỗi.

Lần này Liêu Cảnh Long bối rối, bên lỗ tai của ông không ngừng lặp đi lặp lại lời nói của người chủ trì, mảnh đất Tây Giao được chính phủ trưng dụng . . . . Ông đây không phải ra tiền vô ít sao?

Không trách được mới vừa Tề Ngạo Vũ không ra giá, không phải anh ta đã nhận được tin tức ngầm đó chứ? Liêu Cảnh Long phẫn hận thầm nghĩ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.