Bồ Công Anh Và Em

Chương 37: Luyến đồng




Buổi sáng sau khi rời giường, Đường Tố Khanh nhìn mình trước gương, chỉ cảm thấy rất kỳ quái, môi của cô sao lại vừa sưng vừa đỏ vậy, tê tê dại dại, trong miệng còn giống như có hương vị chocolate nhàn nhạt, cái cảm giác này dường như vừa quen lại vừa lạ? Hình như đã bắt gặp ở nơi nào đó, Đường Tố Khanh cau mày nghĩ tới.

Đúng rồi, bộ dạng của cô trợ lý sau khi cô ấy đi hưởng tuần trăng mật trở về.

Lúc ấy khi đang làm việc cô vô tình liếc cô ấy một cái, có gặp qua, còn nghĩ là cô ấy đi hưởng tuần trăng mật ở nơi hẻo lánh cho nên bị côn trùng đốt, không có để ý nhiều, kết quả thời gian nghỉ trưa, cô đi toilet nghe các nhân viên công vụ vây quanh bồn rửa tay tám loại tin tức này.

Một khắc kia cô mới hiểu được môi cô trợ lý bị sưng đỏ không phải là do côn trùng cắn, mà là chồng của cô ấy cắn, nghe nói có thể đem đôi môi hôn thành như vậy là hai người quấn quýt si mê, hơn nữa còn rất thật lòng yêu thương đối phương.

Đợi chút, cô vừa nghĩ đến đây, Đường Tố Khanh hung hăng đánh vào đầu một cái, nghĩ thầm đến cái người đàn ông đang ngủ ngoài kia nhát gan như thỏ, làm sao có thể thừa cơ hội hôn cô, nhưng trong đầu không tự chủ lại nghĩ đến những hình ảnh gặp trong cơn mộng tối hôm qua. Đường Tố Khanh lần này không thể bình tĩnh được.

Thời điểm ăn điểm tâm, Đường Tố Khanh luôn cố ý như vô tình liếc người đàn ông bên cạnh một cái. Trong chốc lát Sở Chiến đang cúi đầu ăn cháo, anh thấy ánh mặt nóng rực nhìn về phía mình, chậm rãi ngẩng đầu lên, trong thoáng giây tỏ vẻ nghi ngờ, nhìn đôi môi sưng đỏ của cô, lơ đãng mở miệng nói: "Em… đôi môi của em sao thế?" .

Gương mặt anh tuấn dường như chẳng hề biết gì, bộ dáng tiểu bạch thỏ kia làm cho người ta không hề nghi ngờ, xem ra là cô suy nghĩ nhiều. Có lẽ tối qua môi cô bị côn trùng cắn, khuya về nhà sẽ ra tiệm thuốc mua thêm vào chai thuốc trừ sâu bọ, Đường Tố Khanh nghĩ như vậy nhưng không nói, ngoài miệng nhẹ nhàng trả lời: "Bị côn trùng cắn." .

"À." Sở Chiến thật thấp đáp một chữ, làm cho người ta không nghĩ ra anh mang tâm tình gì, chỉ có Sở Chiến mới rõ nhất trong lòng mình nghĩ gì, kế hoạch của anh là một ngày nào đó muốn cho cô gái nhỏ biết đây không phải là do côn trùng cắn.

Ăn điểm tâm xong, Đường Tố Khanh bỏ mọi thứ qua một bên, mặc một bộ áo len quần dài màu hồng phấn, bên ngoài còn khoác thêm một cái áo khoác màu xám, trên cổ có một chiếc khăn choàng màu trắng dùng để giữ ấm cơ thể, gương mặt trắng noãn không cần đánh phấn thêm.

Thời điểm cô bước ra khỏi phòng, ánh mắt Sở Chiến sáng quắc lên, quả nhiên đây là một viên ngọc thô chưa được mày dũa, tùy tiện mặc một bộ quần áo cũng đẹp như thế, Sở Chiến tự hào nói, anh hoàn toàn quên việc đây chỉ là thế thân, và đang muốn tuyên cáo quyền sở hữu trên người cô.

Đường Tố Khanh mở cửa xe hơi con ra, sau đó cùng anh đi về phía thôn Lăng Thủy, còn vì sao đó là thôn Lăng Thủy, thì đó là nơi chồng cô - Giang Thiếu Hiền sinh ra và lớn lên.

Ở trong đầu của cô, thì cô chỉ về thôn Lăng Thủy một lần duy nhất vào hai năm trước khi cô lấy anh mà thôi, do khi đó ông nội làm chủ, bọn họ ở thôn Lăng Thủy tổ chức một bữa tiệc, mời tất cả mọi người trong thôn tham gia.

Sau lần đó cô bận phát triển công việc, nên chưa về đây lần nào nữa, mà chồng của cô Giang Thiếu Hiền bởi vì không cha không mẹ, nên trực tiếp đến nhà cũ ở với ông cho đến bây giờ.

Đối với những chuyện về quê lễ tết cũng không quan tâm, nên Đường Tố Khanh tự động coi thường, vì thế hiện tại cô không mấy ấn tượng với chỗ kia, chỉ dựa vào những điều còn sót lại trong trí óc mà lái xe. Lúc này nếu hỏi chồng cô đang ngồi ở ghế phụ, lại sợ đả thương lòng tự ái của anh, làm vợ của anh nhiều năm như thế, thậm chí ngay cả quê hương của chồng mình là ở đâu cũng không rõ.

Ước chừng hai giờ đồng hồ sau, Đường Tố Khanh nhìn tấm bảng ở đầu đường, thở phào nhẹ nhõm khi đã đi đúng đường vào thôn Lăng Thủy.

Một chiếc hơi cao cấp lái vào thôn, lập tức đưa tới một nhóm người nông dân chỉ chỉ chõ chõ, còn có những tiếng bàn luận nho nhỏ.

Xe mới vừa vào thôn được mấy phút, đang lúc Đường Tố Khanh gấp gáp tìm nhà của cậu hai, một người đàn ông với thân hình gầy gò đi tới gõ cửa xe cô, gân xanh nổi đầy trên cánh tay ông, đây là chú hai của Giang Thiếu Hiền, bọn họ có gặp nhau một lần trong tiệc cưới của hai người. Ông ta là một người nông thôn chân chất, nghe ông nội nói ở thôn Lăng Thủy này, thì ông ấy là người duy nhất đối tốt với Giang Thiếu Hiền.

Đường Tố Khanh chậm rãi hạ kính xe xuống, hướng về người đàn ông bên ngoài cười nhạt một cái, khéo léo lên tiếng “Chú hai, sinh nhật vui vẻ.”, làm cho ông ta đang vô cùng vui vẻ nghe xong nụ cười trên miệng càng tươi cười hơn.

Có thể là bởi vì sinh nhật, ông ta mặc một chiếc áo màu đỏ bông thêu nổi mới tinh, trên tay cầm một cái tẩu thuốc, thần thái vui vẻ.

Vốn là đang hiếu kỳ trên cái Thế giới lại có một nơi nghèo như thế này. Sở Chiến nghe được giọng nói khéo léo của Đường Tố Khanh, lập tức hoàn hồn lại, vui vẻ lên tiếng “Chào chú hai ạ”, ánh mắt nhìn Đường Tố Khanh đang ngẩn người.

Giọng nói ngọt ngào mới vừa rồi hình như là do cô gái bên cạnh lên tiếng, cô gái này khiến cho anh yêu thích không thôi. Kể từ khi bước chân vào giới Hắc đạo cho đến nay đây là nhiệm vụ anh thích nhất, Sở Chiến nghĩ như vậy nói.

Nhưng đứng ngoài xe, người chú hai đang đứng nhìn bọn họ, nghĩ đây là hai vợ chồng rất ân ái, vì vậy ông càng vui vẻ hơn. Những người dân đang có mặt ở cửa Từ Đường càng nhìn càng ngưỡng mộ lẫn ghen tỵ, Đường Tố Khanh lái xe đến một khoảng đất trống cạnh cửa Từ Đường.

Cửa Từ Đường mới vừa xây xong, mấy người đàn ông và phụ nữ trung niên đứng bên cạnh đang rất bận rộn, cửa Từ Đường người ra vào không ngớt.

Mắt nhìn thấy một chiếc xe hơi con đang lái tới, cũng ngừng lại nhìn sang. Sau đó từ trong xe bước ra một đôi nam nữ, người phụ nữ dáng dấp xinh đẹp, gương mặt vô cùng thanh tú, con gái trong thôn chẳng ai sánh bằng, mà người đàn ông đang cúi đầu không ai khác đó chính là Tiểu Hiền – người đẹp trai nhất thôn.

"Bà Thẩm, bà xem một chút xem ai tới đây?" Chú hai của Giang Thiếu Hiền tên Giang Phật dùng một âm lượng thật lớn để nói với một người phụ nữ đứng cách đó không xa.

"Ơ, không phải là Tiểu Hiền sao, dì còn tưởng rằng con leo được lên cây cao, quên chúng ta - những người thôn quê rồi chứ?" Một người phụ nữ dáng người đầy đặn chanh chua nói.

Vào giờ phút này người phụ nữ ấy vô cùng không vui, con trai của bà là Giang Tiểu Dũng rõ ràng so Giang Thiếu Hiền tốt hơn nhiều, trừ diện mạo không được bằng Thiếu Hiền ra, chẳng có gì kém anh, nhân duyên tốt như thế lại bị anh giành lấy, cái người kia từ nhỏ đều ăn nhà bà, không ngờ có chuyện tốt lại che giấu, cũng không giúp đỡ cho Tiểu Dũng, nuôi một con sói uổng công như thế.

Chú hai Giang Thiếu Hiền hiểu lòng vợ đang nghĩ gì, nếu không có Giang Thiếu Hiền tự dưng cản trở, con trai Giang Tiểu Dũng của bà hiện tại đã là chồng của Phó Thị Trưởng thành phố S, về sau trong thôn này chẳng ai dám sống mà không nhìn sắc mặt của bà.

Giang Phật nghe vợ mình nói như thế, không vui lôi kéo ống tay áo của bà, liếc xéo bà một cái, ý tứ không rõ ràng, nhưng chủ yếu là muốn bà quản lý tốt cái miệng của mình, Tiểu Hiền vẫn là cháu của ông, cũng không nhìn một chút cô gái đứng bên cạnh cháu ông hiện tại là ai sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.